Quyển 1 - Chương 7: Ở kiếp này, không còn cô đơn nữa
*Dịch giả*: meomoon86
“Chủ tử! Nô tỳ cũng sẽ bảo vệ chủ tử, bảo vệ chủ tử chu toàn!” Tử Tô và Hồi Oanh vừa nghe Mạc Cửu Khanh nói xong, trong lòng cả hai người vừa cao hứng vừa cảm động cùng nhau thề thốt giống nhau.
Mạc Cửu Khanh khẽ gật đầu nhìn hai người.
Xem ra ở kiếp này, nàng sẽ không còn cô đơn một thân một mình nữa.
“Nhị cô nương, lão nô mang đại phu tới.” Giọng nói của lão quản gia Liễu vang lên ở ngoài cửa.
“Vào đi.” Mạc Cửu Khanh ngồi ở bên cạnh bàn, nhàn nhạt nói.
Lão Liễu mang theo đại phu đi vào, đập vào mắt ông là cảnh tượng sa sút, căn phòng nhìn không hề có một chút vinh hoa mà đích nữ phủ tướng quân nên có, rèm che giường ngủ cũ rách, không có đồ dùng nào ở trong phòng là còn nguyên vẹn, nhìn mọi thứ mộc mạc như vậy có thể không khó đoán Mạc Cửu Khanh từng trôi qua những ngày tháng quẫn bách.
“Nhị cô nương, đây là Bạch đại phu.” Lão quản gia Liễu cung kính nhìn Mạc Cửu Khanh nói.
“Như vậy đành làm phiền Bạch đại phu rồi.” Mạc Cửu Khanh gật đầu nói, sau khi nói xong thì đưa cánh tay mảnh khảnh ra.
Bạch đại phu cũng không dám chậm trễ, ông nghiêm túc bắt mạch cho Mạc Cửu Khanh.
“Thân thể của Nhị cô nương không đáng ngại, nhưng người vì dinh dưỡng không đầy đủ nên tương đối suy yếu, lão phu sẽ kê một ít thuốc tốt, Nhị cô nương cần bổ một chút, Nhị cô nương cũng phải được ăn nhiều thức ăn có dinh dưỡng, như vậy xương cốt thân thể mới không bị yếu ớt như vậy.” Bạch đại phu cân nhắc một phen mới tỉ mỉ nói ra.
“Làm phiền Bạch đại phu rồi.” Mạc Cửu Khanh thu tay về và nhẹ giọng nói.
Lão Liễu vừa nghe Bạch đại phu nói xong, trong lòng ông cũng thanh minh rất nhiều, cung kính nói: “Nhị cô nương sau này cần gì, chỉ cần để cho mấy người Tử Tô báo cho lão nô, lão nô nhất định sẽ tận tâm tận lực thực hiện.”
Mạc Cửu Khanh cũng biết, nhất định là do Mạc Hạo Thiên ra lệnh, cũng không từ chối nói: “Ta đã biết, Hồi Oanh đi theo đại phu lĩnh thuốc đi “
Chờ sau khi nhóm lão Liễu rời đi, Mạc Cửu Khanh nhìn Tử Tô đang đứng ở một bên, nhưng vẫn nói về bên kia: “Tử Tô, hai ngày này em chú ý bên Mạc Uyển Uyển nhiều một chút, chắc là Mạc Uyển Uyển sẽ không từ bỏ ý đồ đâu.”
Tử Tô vừa nghe Mạc Cửu Khanh nói xong, trong lòng nàng cũng cả kinh nói: “Nô tỳ đã biết. Nô tỳ nhất định sẽ bảo vệ tốt chủ tử.”
“Tốt lắm, đi lấy giúp ta một chút nước tới, ta muốn tắm rửa.” Mạc Cửu Khanh nhẹ nhàng gật đầu nói.
Tử Tô vừa nghe, cũng lập tức đi lấy nước, lưu lại một mình Mạc Cửu Khanh ở trong phòng trầm tư.
Lúc này, Mạc Uyển Uyển trở về viện tử của mình, vì một trận cáu cỉnh không có chỗ phát tiết nên chỉ có thể đem đồ vật ở trong phòng đạp nát.
Tô Liên nhìn cũng thật giống như nổi điên, đem đồ vật trong phòng Mạc Uyển Uyển đều ném vụn, lạnh nhạt nói: “Ầm ĩ đủ chưa.”
Mạc Uyển Uyển vừa nghe Tô Liên nói thì ngoài dự đoán động tác dừng lại.
“Con! Không! Cam! Tâm!” Mạc Uyển Uyển quay đầu nhìn Tô Liên nói ra những lời oán trách.
Hai tròng mắt Mạc Uyển Uyển bởi vì oán hận mà đỏ bừng, dung nhan có hơi chút dử tợn, cho dù ai thấy cũng sẽ không liên tưởng đến tiểu thư khuê các dịu dàng Mạc Uyển Uyển của phủ Tướng Quân.
Tô Liên khẽ thở dài một hơi, trong lòng dĩ nhiên là đau lòng nữ nhi, ngoắc tay về phía Mạc Uyển Uyển nói: ” Nương biết con không cam lòng, nhưng tình hình bây giờ của Mạc Cửu Khanh đã khác với lúc xưa, bây giờ tâm tư của nàng chúng ta đều đoán không ra, không thể dễ dàng xuất thủ như trước nữa tránh để cho lão gia hoài nghi.”
“Hơn nữa con bây giờ nhất định giữ vững hình tượng tốt đẹp, không thể để cho lão gia sinh ra hoài nghi đối với con nữa. Biết không?” Tô Liên nhìn Mạc Uyển Uyển chưa tiêu cơn tức giận, trấn an nói.
Tuy nghe Tôi Liên nói vậy, Mạc Uyển Uyển nhưng vẫn còn tức giận: “Mẫu thân! Chẳng lẽ nương cứ để như vậy, người cứ trơ mắt nhìn nữ nhi mình bị tiểu bạch ngu ngốc kia khi dễ sao? Nương nuốt trôi cục tức này không? Con nuốt không trôi! Mạc cửu Khanh thì đã là cái gì chứ, rõ ràng chỉ là một kẻ ngu si, bây giờ còn muốn cưỡi lên đầu con sao? Nương nhìn xem người hầu của con đi, bây giờ tất cả đều bị đánh nửa sống nửa ch.ết, đây rõ rành là Mạc Cửu Khanh muốn thị uy với con!”