Chương 1: Chuyển nhà – bất ngờ không nói nên lời
Trung Quốc 10/ /2018
Ngày đầu tiên
Thế là nhà nó cũng chuyển qua Bắc Kinh sinh sống để tiện cho việc mở công ty của ba nó. Nhà nó ở một chung cư gần trung tâm thành phố khoảng 15 phút. Về nhà mới, nó cũng được hẳn một phòng riêng và có quyền trang trí tùy theo ý thích. Nó cực thích căn nhà vì nó có thể ngắm toàn thành phố mà không cần đi đâu xa. Nhà nó đi tới trường cao trung khoảng năm mười phút đi bộ. Ngày đầu tiên của nó là đi mua vật dụng trong nhà. Theo thói quen, nó mua những vật dụng y như phòng cũ. Chẳng khác miếng nào cả. Thế là hết buổi sáng. Mẹ nó lụi cụi trong cái bếp yêu dấu nãy giờ không biết làm liền réo nó.
- Giao Giao ! Vô đây mẹ biểu
- Dạ ! Đợi con chút.
Nó đang dọn dẹp mấy sấp hình thì mẹ nó kêu. Nó liền thẩy một đống rồi chạy ra.
- Gì vậy mẹ ?
- Con đem hai cái bánh này qua hai nhà hai bên dùm mẹ.
- Chi vậy mẹ ?
- Thì mình mới chuyển về. Đương nhiên là để tạo quan hệ rồi con. Hôm nào mình rủ người ta qua nhà mình dùng cơm.
- Trời. Mẹ làm quá. Mà có hai cái hã mẹ ? - Nó ngó ngó
- Cô nương ơi ! Đi đi. Tui còn chừa trong tủ cho cô kìa
Nó cười tít mắt. Cầm cái bánh chạy qua nhà kế bên.
- Người ta không có nhà hã ta ? - Nó thò con mắt vô cái lỗ cửa nhìn nhìn
- Thôi đem qua nhà bên cho rồi. Dư một cái để mình ăn luôn. – Nó nói trong bụng
Đứng trước nhà số 602, nó đưa tay nhấn chuông. Một người phụ nữ trẻ hơn mẹ nó ra mở cửa.
- Ủa ? Sao thấy quen quen. - Nó nói thầm
- Cháu là ? – Người phụ nữ lên tiếng hỏi nó
- Dạ ! Cháu mới chuyển về ạ. Ở kế bên đây nè bác. Mẹ cháu bảo cháu mang ít bánh qua cho bác. – Tiếng trung của mình giỏi quá ! Nó tự khen mình
- Nói với mẹ là bác cảm ơn nha !
- Dạ không có gì ! Mà mẹ cháu nói cuối tuần này mời bác qua chơi ạ
- Ừ ! Cháu tên gì ?
- Dạ cháu tên Đặng Nguyễn Thiên Giao ạ . Nó lễ phép nói rành rành cái tên mà cha mẹ nó luôn tự hào.
- Cháu mới sang mà nói tiếng Trung giỏi quá. Cháu lớp mấy rồi ?
- Dạ cháu lớp 11. Dạ cháu cũng không giỏi lắm. Tại vì lúc trước cháu cũng từng học rồi ạ.
Nhờ con cô mà nó mới học tiếng trung đấy cô ạ ! Nó đòi mẹ cho học tiếng trung cho bằng được. Để nghe và hiểu được idol nó nói gì. Hơn hai năm học mà tiếng trung của nó khá là vững.
- À ! Cháu thua con cô một lớp
- Dạ ! Nó cười đáp lại
- Không có gì vậy thôi cháu về trước ạ. - Nó cúi đầu chào rồi chạy phăng về.
- Mình quên hỏi con bé ở đâu sang nữa ? Thôi để cuối tuần qua rồi nói chuyện nhiều hơn. Cô nhìn theo nó rồi đóng cửa đi vào nhà.
Về tới nhà , nó hí ha hí hửng chạy vô bếp cắt miếng bánh rồi vô phòng.
- Giao ! Còn một cái sao con không đem qua nhà bên kia ?
- Dạ nhà kia đóng cửa rồi mẹ. Con đưa nhà còn lại luôn rồi. À mà con mời người ta chủ nhật này qua nhà mình chơi rồi đó nha mẹ.
- Ùm. Ăn coi chừng rớt lên nệm nghe chưa. - Mẹ nó vừa lau nhà vừa nói với nó
- Vâng con biết rồi !
Nó ở trong phòng suốt cả buổi chiều. Cái phòng được nó sắp xếp và trang trí gọn gàng. Nhìn đâu cũng TFBoys hết. Nó đang nằm bấm máy thì mẹ nó vào :
- Con đi siêu thị mua đồ với mẹ không ? Sẵn đi vòng vòng cho quen đường quen xá.
- Dạ đi ! Nó đóng một cái cụp.
- Xài đồ kiểu đó không hư cũng uổng !
Mẹ nó chở nó đi siêu thị. Đường xá ở đây cũng không khác mấy. Nhưng có điều là ở đây xung quanh toàn cửa hàng, quán ăn. Ít có nhà dân như bên Việt . Người ta toàn ở chung cư không à. Nó xuống xe, đứng đợi mẹ nó gửi xe rồi vào siêu thị.
- Mẹ mẹ ! Ở đây người ta không sống như mình mẹ há
- Ở đây là trung tâm. Nhà cũng ít. Người ta chủ yếu sống trong khu chung cư cho tiện con à.
- Vâng ! Mẹ hồi đi siêu thị xong cho con đi vòng vòng chơi nghe
- Ừ !
Nó rất thích cuộc sống ở đây. Vì nó được ở chung thành phố với người mà nó thích. Ngồi trên xe. Nó ngắm nhìn hết tòa nhà này tới tòa nhà khác. Một hồi thì nó cũng ɖâʍ ra chán nó mở điện thoại lên để ngắm Thiên.
- Thiên Thiên về Bắc Kinh rồi à ? Có khi nào mình gặp được Thiên không ta ? Trời ơi mừng quá ! Nó lẩm bẩm suốt buổi về nhà.
- Con niệm cái gì nãy giờ vậy ?
- Dạ không có gì ạ >.
Về tới nhà. Mẹ nó đi đậu xe nên kêu nó mang đồ lên trước. Xách bọc đồ chạy lại nhà. Mở cửa
- Chuyện gì thế này ? ( Cửa mở không ra )
- À ! Mình quên nhập mật khẩu lấy gì dô .
- Thôi ch.ết ! Hồi sáng cha nhập mật khẩu mà mình đâu có nhìn. Mật khẩu là gì trời ?
Nó bất lực ngồi bệt xuống trước cửa đợi mẹ nó lên mở cửa cho nó vào. Bỗng có tiếng bước chân tới. Nó cũng làm biếng nhìn lên. Chỉ nhìn đôi giày. Hình như là giày một người con trai và con gái.
- À khoang ! Đôi giày quen quen.
Nó bật ngồi dậy thì người con trai đó đã vô nhà.
- Đôi giày của Thiên Tỉ ! Đúng Thiên Tỉ mới về Bắc Kinh ! Có lẽ nào. À người hồi sáng mình gặp là mẹ Thiên Thiên mà. Bởi nhìn quen là phải.
Nó nhảy cửng cửng trước nhà thì mẹ nó trong thang máy đi ra.
- Con bị gì nữa vậy ? Sao không vô nhà ?
- Hè hè ! Con không biết mật khẩu lấy gì vô ợ - Nó gãi gãi đầu
- Hồi sáng ai biểu không lo nhìn. Đứng đi vòng vòng. Lại đây nhìn mật khẩu nè
- Vâng ợ ! Nó cúi đầu lại nhìn mật khẩu.
Về nó nhảy ngay vô phòng. Mở hình hồi nãy lên xem.
- Đúng đôi giày này, đúng cái áo này, đúng cái cặp này ! Ta đi ch.ết đây !
Dù không nhìn thấy mặt nhưng nhiêu đó đủ làm nó tối nay khỏi ngủ. Nó cười suốt nguyên buổi tối. Sáng thức dậy nhìn nó như gấu trúc nó lê lết ra sofa nằm. Nó quay sang hỏi mẹ .
- Mẹ mẹ ! Sáng mình ăn gì long trọng thế mẹ ?
- Bữa nãy mời khách sang chơi mà không long trọng sao được
- À ! Mẹ mời cái dì bên kia luôn chưa ? - Nó vừa giơ romot bấm đài vừa hỏi mẹ
- Mẹ mời bốn năm dì lận. Ở cùng khu với mình.
- Trời ! Mẹ mời dữ vậy . Nó nắm dài trên ghế ngáp cái rõ to.
- Chín giờ rồi đó con ! Giờ này mới thức mà còn ngáp thấy ghê !
- Nghỉ hè mà mẹ !
Vừa nói dứt câu. Tiếng chuông cửa reo lên.
- Con ra mở cửa cho người ta đi ! Cũng gần mười giờ rồi.
- Nhưng con chưa thay đồ mà ! Ra mở người ta cười cho ch.ết !
- Con nằm đây người ta vô mới cười á ! Ra mở lẹ rồi chạy vô thay đồ.
- Vâng con biết rồi ! Nó bật dậy kéo kéo cái tóc rồi đi ra.
Nó mặc đồ cũng không đến nỗi. Mặt cái váy nỉ xám với cái áo tay dài kéo qua hong. Nó không sợ người ta cười. Nó làm biếng ra mở cửa thôi. Nó nắm tay khóa mở ra. Liền cúi đầu thật thấp như tập thể dục buổi sáng rồi hô
- Cháu chào cô ạ ! Nó bật dậy
Chân nó thục lùi ra sau, mắt nó mở to, nó nuối nước bọt, tim nó đập muốn văng ra ngoài
- Cậu là là . . .