Chương 19: Bên cạnh - cậu đi đâu giờ mới về ?
Mặt nó đỏ ửng như quả cà chua chín. Nó chẳng nói được lời nào, tròn mắt nhìn cậu. Cậu nở nụ cười ch.ết người nhìn nó rồi bước ra.
- Tôi đã trả lời cậu rồi đấy ! - Cậu ung dung bước ra không quên khoá cửa lại cho nó
- Cậu ấy vừa hôn mình sao ?
- Tỉnh lại đi Giao ? - Nó sờ má mình
- Cậu ấy vừa nói yêu mình ! Aaaaaaa - Nó la um sùm trong căn phòng
Về tới lớp. Vẻ mặt nó tươi tỉnh hẳn, suốt buổi học nó cứ cười, chăm chỉ nghe giảng nữa chứ.
- Này ! Nãy cậu lên lớp bị té cầu thang hã ? - Con bạn hỏi nó
- Làm gì có ! - Nó cười đáp
- Lại bị gì nữa đây trời. Cậu làm tớ lo quá - Anh Anh sờ trán nó
Tan học, nó hí ha hí hửng đi lại Zaha club tập nhảy. Vừa vào lớp tập nhảy nó chợt sựng lại.
- Đan Y ? - Nó nhìn Đan Y đang đứng cạnh chị Nyan
- Thiên Giao à ? Cậu cũng tập ở đây hã ? - Đan Y chạy lại bên nó
- Ùm ùm !
- Hai đứa quen nhau à ? - Chị Nyan hỏi
- Vâng ạ ! Giao Giao học cùng lớp với em
- Ồ ! Vậy Thiên Giao dạy Đan Y mấy cái cơ bản dùm chị được không ?
- Được được mà chị ! Em sợ mình không dạy được thôi ! Z
- Em nhảy giỏi mà !
- Hè hè
- Cám ơn sư phụ đã chịu dạy đệ tử !
- Ta chỉ làm theo nhiệm vụ thôi ! - Cả hai đùa nhau
Tập xong hai đứa ngồi nói chuyện thì mới biết Đan Y là em họ của chị Nyan, Đan Y biết Thiên Tỉ học ở đây nên cô đòi nằn nặng chị xin vào cho bằng được.
- Hôm nay Thiên Tỉ không đến à ? - Đan Y ngó ra cửa kím cậu
- Tớ không biết nữa. Anh ấy muốn đi tập giờ nào chả được ? - Nó cầm chai nước rồi nói
- Anh ấy làm vậy không sợ lão sư la à ?
- Tớ cũng không rõ. Mà hồi tớ đi tập tới giờ gặp anh ấy được một lần duy nhất - Nó nói.
- Ồ vậy à ? Mà bộ cậu thích Tuấn Khải hã ? - Đan Y hỏi nó
- Làm gì có ?
- Sao tớ thấy trong tập cậu có hình cậu ấy ?
- Tớ có tấm nào của cậu ấy đâu mà để trong tập ! Cậu nhìn lộn tập ai rồi - Cuốn tập mà Đan Y thấy là tập nó mượn của Anh Anh chép bài bữa nó nghỉ.
- À chắc tớ nhìn lộn quá. Thôi mình đi tập đi - Đan Y kêu nó
Trời cũng đã xế chiều, đèn bật sáng cả con đường. Nó quải cặp đi ven đường, tai đeo phone, miệng thì nhẩm nhẩm theo bài hát, còn mắt thì đảo vào các tiệm ăn. Bụng nó đói meo, khổ nổi nó quên đem tiền nên đành liếc mắt làm ngơ. Nó đang đi thì điện thoại rung.
- [ Cậu đang ở đâu đấy ? Tớ vừa học tan, đi ăn không, tớ mời ! ] - Nhật Nam luôn xuất hiện khi nó cần
- [ Đi đi ] - Mời ăn đương nhiên là nó đồng ý rồi
- [ Vậy cậu lại quán gà rán thường ngày mình lại đi. Tớ đang lại ]
- [ Ok ] - Nó hí hửng chạy lại
- Đang đói còn được mời đi ăn. Nhật Nam ơi tớ thương cậu quá ! - Nó vừa đi vừa cười
- Thương tớ đến vậy sao ? - Nhật Nam đứng phía sau nó lên tiếng
- Hã ? Cậu đến khi nào vậy ? - Nó quay lại giật mình
- Mới tới thôi. Mà cậu thương tớ lắm hã ? - Nhật Nam nghiêm túc hỏi nó
- Đương nhiên rồi. Cậu mời tớ ăn nhiều vậy mà ? - Nó đùa nhưng còn Nhật Nam thì tưởng thật
Nhật Nam mời nó ăn đủ thứ, còn cậu chỉ ngồi uống nước ngắm nó ăn rồi mỉm cười ngây ngô. Bầu trời bây giờ chỉ toàn những vì sao sáng, nó cùng cậu đi dạo trên vỉa hè. Cùng ngắm những ngôi sao. Hôm nay nó vui lắm, được ăn no, được cậu chọc cười, lại còn được cậu đưa về tận nhà.
- Bye Bye ! Mai gặp ! - Nó tạm biệt cậu rồi bước vào thang máy
- Bye ! Ngủ ngon - Cậu đứng nhìn nó vào thang máy rồi mới đi
Nó vừa mới bước vào nhà. Ngôi nhà tối mịt, yên ắng lạ thường. Nó bật đèn rồi đi vào nhà.
- Thiên Tỉ đâu rồi ? - Nó nhìn xung quanh nhà
- Chắc cậu ấy về nhà mình rồi - Nó cởi giày
- Nhớ cậu ấy quá đi ! - Nó đi vào phòng bật đèn
Một chàng trai đang nằm trên giường nó. Cậu đang ôm con gấu bông thường ngày nó hay ôm, ngủ ngon lành. Nó bước gần lại cậu, kê sát lại nhìn cậu. Gương mặt thanh thoát, sóng mũi cao, đôi môi cong nhẹ. Cậu như một thiên thần bị lạc xuống thế giới loài người vậy. Cậu chợt tỉnh dậy, nhíu mày nhìn nó. Hơi thở của cậu nóng hơn hẳn.
- Cậu về rồi à ? - Giọng cậu yếu ớt, mồ hôi cậu lã xuống thấm ướt cả con gấu.
- Thiên Tỉ ! Cậu bị làm sao vậy ! Đừng làm tớ lo mà - Nó hoảng hốt lay lay tay Thiên
- Tôi . . . Tôi nhớ cậu đến phát ốm rồi !