Chương 20: Giấc mơ kì lạ (phần 1)
Về đến nhà hai người
-Trả áo cậu này, cảm ơn nhé, cậu mau về đi, cẩn thận sương đêm xuống không tốt cho sức khỏe đâu – Nó cởi áo ra đưa cho anh
-Cậu cũng về đi – Anh nhận lấy áo từ tay nó rồi đưa con kuma cho nó
-Cậu vào trước đi, tớ muốn tận mắt thấy THẦN TƯỢNG của mình vào nhà trước – Nó nhấn mạnh những chữ cần nhấn
-Ừm – Anh vừa bước chân đến cổng thì
-Áaaaaaaaaaaaa – Nó hét lên, đủ to để anh nghe nhưng cũng đủ nhỏ để không làm phiền mọi người và sau đó là một loạt các động tác dụi mắt, nháy mắt, nước mắt nó từ đó theo ra
Chả là trời se se lạnh thì kiểu gì cũng có vài cơn gió lướt qua. Đang định quay người bước vào nhà thì không biết cơn gió ch.ết tiệt nào thổi làm bụi bay vào mắt nó
-Cậu sao vậy – Anh giật mình chạy lại
-Ừm … ờm … không sao – Nó không muốn làm anh lo
-Nói – Anh chỉ nói duy nhất một từ làm nó thấy mình có lỗi
-Bụi bay vào mắt
-Mắt nào
Nó không nói gì, chỉ vào mắt bên phải, anh lấy điện thoại ra, bật đèn led lên soi vào bên mắt phải của nó. Nó dụi đỏ cả mắt luôn. Sau đó anh tắt đèn đi và
-Phù … phù … phù … phù …phù ……… - Hai tay anh kéo mi trên và mi dưới mắt nó ra, thổi một loạt hơi vào mắt nó, với hy vọng là hạt bụi sẽ bay ra
Cảnh tượng anh thổi bụi cho nó, nếu nhìn theo hướng chính diện thì sẽ thấy là anh đang thổi bụi, còn nếu nhìn theo hướng hai bên thì sẽ là đang … kiss nhau
-Stop, hình như là nó ra rồi – Nó cảm thấy không còn vướng vướng ở mắt như lúc đầu nữa
-Vậy được rồi, giờ cậu vào đi – Anh đứng đợi nó vào nhà
-Ừm … bye bye, ngủ ngon nhá THẦN TƯỢNG – Nó đi vào nhà, vừa đi vừa cười
Sau khi nó đi khuất thì anh cũng quay lưng đi về, trong đầu anh vài suy nghĩ ngổn ngang xuất hiện
“Cô bé này, dễ thương thật”
Tại chỗ anh
Sau khi đi về, anh đi tắm và lúc đi ra, cầm cái khăn lau lau mái tóc còn đang đọng nước. Nhìn anh bây giờ cực kì manly. Chiếc áo phông mỏng để lộ cơ ngực sáu múi, mái tóc ướt ướt, dính chặt vào hai bên thái dương cực kì quyến rũ. Để nó mà thấy cảnh này chắc là nó ngất luôn tại chỗ. Các fan girl mà thấy được chắc kéo nhau đến vây kín biệt thự nhà anh rồi đòi phá nhà để mang anh về ấy
Phòng anh ở tầng thứ 3, anh khẽ mở cửa rồi đi sang phòng bên cạnh. Cả lầu 3 này chỉ có 3 phòng, phòng đầu tiên là phòng làm việc và đọc sách, phòng kế tiếp là phòng ngủ của anh và phòng cuối cùng là phòng để các nhạc cụ và phòng luyện vũ đạo của anh và của TFBOYS mỗi khi đến ở nhà anh. Ba phòng này mọi người chỉ được vào khi có sự cho phép của anh, kể cả Dịch baba và Dịch mama, cả Nam Nam cũng vậy, nó chỉ được vào phòng anh thôi còn hai phòng bên cạnh cũng phải có sự cho phép của anh. Không phải vì yêu thương em trai mà chiều hư nó đâu nhé. Còn người giúp việc chỉ thỉnh thoảng anh cho vào là mới được vào để dọn dẹp. Chứ biệt thự nhà anh và nhà nó là hai biệt thự cao cấp, được xây dựng theo công nghệ mới nhất, nghĩa là trong mỗi phòng đều có một thiết bị chống bụi nên dù là một hạt bụi bé nhỏ cũng không thể vào được. Người giúp việc rất nhàn nếu nói đến việc dọn dẹp lầu thứ 3 vì anh ở gọn gàng nên dọc chỉ cần 5 phút là xong. Ai mà không muốn
Căn phòng anh làm việc, chủ yếu là công việc trong Hội Học sinh, anh mở cửa bước vào. Một căn phòng, chứ một giá sách rất lớn, với đủ các loạt sách khác nhau. Chính giữa là cái bàn làm việc của anh, nó rất rộng. Anh không muốn mọi người vào căn phòng này là vì, có một góc trên giá sách, anh để trống không bỏ sách vào, mà thay vào đó là một loạt tấm hình của Lục Gia Tuệ. Ngay cả ở bàn làm việc của anh cũng có một bức ảnh của hai người chụp lại vào một buổi hoàng hôn. Gia Tuệ ngồi ở xích đu, còn anh thì đứng ở phía sau đẩy và theo đó là Gia Tuệ đang quay lại phía sau cười với anh. Khung cảnh đẹp thật. Anh cầm tấm hình lên, ngắm nó một lúc rồi đặt lại vị trí cũ. Anh bắt đầu làm việc. Dạo này trong trường, nhiều việc hẳn. Anh làm mà không tài nào tập trung được. Lòng thì nhớ đến Gia Tuệ, nhưng một mặt, không hiểu sao anh lại nhớ đến nó. Vẫn cái nụ cười ngây thơ đến trong sáng, dễ thương. Tâm hồn tinh khôi như những giọt sương sớm. Anh vội lắc đầu, xua đi suy nghĩ đó, rồi khép cuốn sách lại, không làm việc nữa mà đi ngủ. Trằn trọc hết bên này đến bên nọ, cuối cùng anh nhắm mắt lại nhưng thật ra anh chưa ngủ
Còn tại chỗ nó
Sau khi nó đi về, cố mang hai con gấu về phòng, nó thở mạnh rồi lấy quần áo vào đi tắm. Sau khi tắm xong, nó đi ra, nhìn hai con gấu, cười mãn nguyện rồi leo lên giường ngủ. Ôm con gấu kuma vào lòng, ấm thật, nó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ
Bỗng nhiên
Có ai đó lay mạnh người nó
“Thiên Nhi, cậu mở mắt ra đi”
Nó lười biếng mở mắt ra, xung quanh nó là khung cảnh mà nó chưa từng thấy bao giờ. Thanh bình đến kỳ lạ. Một vùng đấy xung quanh được bao bọc bởi những dãy núi cao. Có những gốc cây rất to, màu xanh tươi tốt. Nó nhìn xung quanh, một cái hồ, có thác nước chảy xuống, những con thiên nga đang bơi ở đó. Ánh hoàng hôn nhẹ nhàng rọi xuống. Nó nhìn xuống dưới chân, làn cỏ mềm mại nâng đỡ bước chân, xung quanh có rất nhiều hoa. Đất trời thật tinh khiết, trong lành. Mùi non của cỏ cùng với mùi hoa thật dễ chịu. Và khi đó, nó còn nhìn thấy một cô gái ngồi trên chiếc xích đu gần đó. Cô mặc bộ váy trắng thanh tao, mái tóc đen nhánh thả bay theo chiều gió, và sau lưng là đôi cánh như thiên thần. Nó giật mình, tự hỏi bản thân là con người mà cũng có cánh sao. Khuôn mặt cô gái ấy thanh tú. Trên đầu còn có cả một vòng hào quang nữa. À, mà khoan, khuôn mặt ấy, nhìn rất quen, nó cố nhớ lại, cố lục lọi trong mảng kí ức bừa bộn của mình, rất quen, mà nó không thể nhớ ra được
“Thiên Nhi, cậu không nhớ tớ sao”
Cô gái ấy nói chuyện với nó
“Xin lỗi, nhưng cậu là ……….”
“Cậu biết tớ đấy, cố nhớ lại đi”
Cô gái mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng nhìn nó
“Tớ không nhớ nổi, ừm, cậu là, cậu nhìn rất quen, nhưng …………”
Nó lúng túng đứng im
“Vậy để tớ nói nhé, tớ là Lục Gia Tuệ”
“Lục Gia Tuệ hả, ừm, tớ quen cậu sao, à mà, hình như, Gia Tuệ, Gia Tuệ, cái tên này nghe quen quen ý, Gia Tuệ, ờm, à, nhớ rồi, hình như là, đúng rồi, lần trước tớ có đi theo Thiên Tỉ đến một ngôi mộ có tên là Lục Gia Tuệ, còn thấy Thiên Tỉ hét lên cái tên này nữa thì phải”
“Cậu đúng rồi đấy, cậu biết không, trước đây, tớ và Thiên Tỉ là một cặp”
Hai từ “MỘT CẶP” làm tim nó chợt nhói lên
“Nhưng hai năm về trước, tớ đã bị tai nạn, để lại anh ấy ở lại một mình, từ ngày ấy, tớ luôn luôn dõi theo anh ấy, Thiên Tỉ trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều, cho đến khi tớ gặp được cậu. Tớ biết, xung quanh Thiên Tỉ có rất nhiều vệ tinh theo đuổi, vậy nên, cậu có thể giúp tớ một điều được không, tâm nguyện của tớ đấy”
Gia Tuệ nhìn nó với ánh mắt tha thiết
“Giúp cái gì, mà sao cậu đã mất rồi mà vẫn nói chuyện được với tớ”
“Tớ đang nói chuyện với tâm thức của cậu đấy”
“Tâm thức?”
“Phải, tớ phải làm như vậy để mong được cậu có thể giúp tớ một chuyện”
“Vậy tớ phải làm gì để giúp được cậu đây, Gia Tuệ”
Cô gái ấy mỉm cười, nhẹ nhàng vươn đôi cánh, bay đến chỗ nó
“Giúp tớ mang hạnh phúc đến cho Thiên Tỉ nhé”
“Là sao?”
“Giúp là làm cho anh ấy hạnh phúc, trở thành một nửa còn lại của anh ấy, cùng anh ấy đi hết con đường cuộc đời, luôn ở bên cạnh, quan tâm, chăm sóc, giúp đỡ, bảo vệ cho anh ấy, phá tan đi lớp vỏ bọc lạnh lùng, cao lãnh mà anh ấy đã tự tạo cho bản thân mình, mang đến niềm vui, giúp anh ấy tìm lại những nụ cười mà anh ấy đã đánh mất trong hai năm qua”
“Thiên Tỉ lạnh lùng lắm, cậu biết mà”
“Nhưng cậu có khả năng đặc biệt, có thể mang hạnh phúc và sự tin tưởng về một ngày mai tươi sáng hơn, tốt đẹp hơn cho người khác”
Nó tròn xoe mắt
“Tớ có khả năng đó sao”
Gia Tuệ gật nhẹ đầu
“Đúng vậy, vậy nên cậu hãy giúp tớ nhé”
“Nhưng … tớ sợ mình sẽ không làm được”
“Không có gì là không được cả, chỉ cần cậu tin tưởng vào bản thân mình, tin tưởng vào con tim của mình, đi theo hướng mà nó đã lựa chọn cho cậu, ở nơi đấy, cậu sẽ tìm thấy tình yêu đích thực của mình. Với lại, cậu cũng thích Thiên Tỉ mà, đúng không?”
Nó gật đầu
“Và anh ấy cũng có tình cảm với cậu đấy, Thiên Nhi à”
“Tình cảm sao, không thể nào”
“Vậy để tớ cho cậu thấy”