Chương 41: Cái gọi là chiến thuật
Edit: Bé Na
Thời điểm ba người cùng đồng hành, Quả Quả vẫn có điểm lo lắng đề phòng như trước…… còn có chút nghi hoặc.
Thanh lão đại không tính vì da mặt luôn luôn rất dày. Không rõ vì sao ngay cả anh Luật cũng có thể làm mặt lạnh như thế… Phải biết rằng lần gặp mặt này, là gặp người mình thích nhưng lại chưa từng gặp qua… Tại sao ngay cả một chút cảm giác kích động cũng không có? Xem hai người đang nắm tay mình, căn bản chưa có dấu hiệu biến hóa gì… Ngược lại, chính mình đã sớm cảm thấy khó thở đến phát run.
Giấc mơ “Hai người hoa lệ ôm nhau” ngày đêm trông ngóng, Quả Quả đã sớm thất vọng. Nhưng nghĩ lại: Ít nhất Thanh lão đại không có bị anh Luật một cước đá ra xa, điều này thể hiện… anh cũng đủ tư cách đi?
Như vậy, thời điểm tiếp theo… Hai người này nên cùng nắm tay, tiếp theo có phải hay không nên love love
Quả Quả bỗng bừng tỉnh tâm tình, cực kì chờ mong cảnh hai người tương thân tương ái xuất hiện trước mắt. Vì thế cô nàng quyết định chấm dứt tình trạng chính mình ở giữa làm kỳ đà cản mũi, muốn lặng lẽ thối lui đến bên cạnh, cho hai người kia sóng vai mà đi cùng một chỗ.
Đáng tiếc còn chưa đi quá ba bước, đã bị Chu Luật kéo lại.
“Không nên chạy lung tung. Người ở đây nhiều, lỡ bị thương thì làm sao bây giờ?”
Anh Luật diện mạo tuấn mỹ, biểu tình cũng coi như ôn hòa…… Nhưng, chính là cái loại khẩu khí quyết đoát kia, làm mình vô luận như thế nào cũng không thể kháng cự. Quả Quả vừa cúi đầu phẫn nộ vừa lùi trở về, chợt nghe Thanh Dạ bên phải cũng nói:
“Uh, Quả Quả đừng chạy loạn, nghe lời đi nha.”
“……”
Em còn không phải vì muốn tốt cho hai anh….. Quả Quả có chút muốn khóc.
Cuối cùng cũng đến bức tượng đá cẩm thạch điêu khắc ở Quảng trường, nơi đây đã sớm tụ tập không ít hội viên.
“A, lão đại đến kìa!” Thiêu niên đang bận buôn chuyện quay đầu lại, cao hứng nói,“Ba người, vừa đúng tám giờ. Mọi người đều đến đủ rồi……Chị Yoyo.”
“A…… Lão đại……” Người đứng ra tổ chức Yoyo kinh ngạc kêu lên,“Người bên cạnh anh chẳng lẽ chính là……”
“Đương nhiên là Luật phó hội của các cậu.” Thanh Dạ mỉm cười nói tiếp.
“A a a a a —”
“Không thể nào……”
Từ đội ngũ tập trung nhất thời truyền ra vài thanh âm sợ hãi, làm những người đi đường ngang qua cũng quay lại nhìn.
“Sao vậy? Các cậu nhìn thấy quỷ hả ?”
Chu Luật nhún nhún vai, nói vài câu vui đùa.
“Ông trời ơi, Lão đại quả nhiên không lừa gạt chúng ta……”
“Phó hội a…… Anh có thể tham gia cosplay Thần Vô được rồi đấy……”
“Chậc chậc…… Nếu anh không tham gia hội, quả nhiên nhìn đâu cũng thấy tổn thất mà……”
Cảnh tượng mấy chục ánh mắt đồng loạt nhìn chằm chằm vào mặt mình…… Thật đúng là chưa từng gặp phải.
“Uh, nhưng cũng đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi được không?”
Chu Luật mỉm cười đưa ra đề nghị.
Nụ cười này, lại làm cho mọi người đờ ra ngốc thêm vài giây nữa. Sau đó, có người lặng lẽ sờ sờ vào máy ảnh…
“Được rồi, đừng làm Luật thấy ngượng.”
Thanh Dạ tiến lên vài bước, chế ngự người đang có ý định phạm tội, thì ra là người thiếu niên lên tiếng đầu tiên.
Thanh Dạ cười giả tạo nói:“Cá àh ~ tự tiện buôn bán ảnh chụp của người khác là hành vi bất chính. Đừng quên trước đó chúng ta đã có ước định, lần này không thể muốn chụp gì thì chụp cho năm người kia nữa.”
“Em đã sai rồi…. sẽ không chụp nữa.” Thiếu niên gật gật đầu, đem máy ảnh cất vào túi.
“Cậu là…… Cá ch.ết?”
Chu Luật có chút kinh ngạc. Đứa nhỏ thanh tú trước mặt , nhìn qua so với Quả Quả không lớn hơn bao nhiêu.
“Vâng, em chính là Cá ch.ết. Phó hội cảm thấy không giống sao?”
“Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Luật, cậu cảm thấy cậu ta bao nhiêu rồi?” Thanh Dạ cười hỏi.
“Ân…… cũng khoảng mười sáu đi.” Chu Luật trả lời.
“……”
Đám người còn lại cười ngặt nghẽo.
“Ha ha…… Ha ha ha ha…… Quả nhiên quả nhiên, bé cá nhà chúng ta cả đời cũng không thoát khỏi vận mệnh làm tiểu đệ a!”
Cậu thiếu niên kia nhất thời trầm mặc , bộ dáng uể oải, kém chút nữa là đã ra ngồi xỗm cạnh góc tường di di chọc chọc.
“Tôi đoán sai rồi?”
“Khuôn mặt cậu ta có thể gạt được người……” Thanh Dạ vỗ vỗ đầu “thiếu niên”, nói với Chu Luật,“Kỳ thật cậu ta đã 24 tuổi.”
“……”
Quả nhiên là chuyện buồn bực. Hai mươi tư tuổi còn mang bộ mặt thiếu niên phấn nộn… thảo nào lại không có chút uy tín.
“Nói đi, lý do vì sao hôm nay các cậu lại đến đúng giờ như vậy?” Thanh Dạ ngẩng đầu hỏi nhóm hội viên,“Tôi nhớ rõ lần trước tụ hội có người còn đến muộn tới nửa tiếng……”
“Bây giờ mọi người đã luyện được thói quen đúng giờ.” Phân hội trưởng hội một Khả Nhạc cười nói, “Đương nhiên điều này phải cảm ơn Luật phó hội đã ban tặng”
“Tôi?”
“Đúng vậy, Phó hội không phải thường nói như thế này sao?” Vô Song gật gật đầu, dùng giọng điệu có chút nghiêm túc bắt chước nói,“Người nào đến báo danh Công thành chiến muộn ba phút, lần sau không cần tới nữa!”
“Ha ha ha…… đúng đúng……”
Mọi người cười đến nghiêng ngả.
Chu Luật cũng bị chọc cười , cười nói:
“Chỉ cần có thể làm cho các cậu nhớ kĩ, tôi cũng không để ý đến mấy chuyện đó.”
“Khụ……” Cá ch.ết một lần hồi tỉnh thanh thanh cổ họng, lớn tiếng hỏi mọi người:“Kỳ thật mọi người đều biết, Phó hội làm hết thảy những chuyện đó là thật tâm muốn tốt cho chúng ta, đúng hay không?”
“Đúng –”
Mọi người trăm miệng một lời trả lời, sau đó liền lăn lộn cười.
“Chúng ta vừa rồi giống như đang trong vườn trẻ vậy……”
“Phó hội cùng Lão Đại hôm nay quả thật giống một đôi a… Khuôn mặt này cùng nhân vật trong trò chơi cũng không có khác biệt gì lắm.”
“Lão đại nói đúng, bộ dạng của Phó hội so với anh càng thuận mắt hơn…… Oa ha ha ha…… Xem ra Lão đại đúng là tự hiểu bản thân mình.”
“Các cậu…” Thanh Dạ cười khổ ngắt lời nói,“Hiện tại cũng nên đi thôi. Tụ tập chỗ này cản đường người quay lại, cẩn thận bị các chú cảnh sát đuổi cổ ra chỗ khác..”
Hôm nay tham gia tụ hội tổng cộng có ba mươi người. Sau một phen giới thiệu, Chu Luật đã nhớ kỹ hơn phân nửa trong đó.
Trong số bọn họ, hài kịch nhất phải kể đến Cá ch.ết và Đu Đủ. Một người hai mươi tư tuổi vẫn vóc dáng thấp bé, khuôn mặt trẻ con, đều bị những người đến sau bảo là học sinh trung học, một người thì mới mười sáu đã có dáng dấp uy vũ, hùng tráng cao tới 1m9, thường xuyên đụng đầu vào trần xe bus…
Mà hai người kia đó quan hệ lại tốt như vậy, thật sự là làm người ta cảm thấy kỳ lạ.
Trong quán KTV, ngọn đèn nhu hòa mà ấm áp.
Chu Luật vừa mới ngồi xuống sô pha, vị trí bên cạnh đã nhanh chóng bị người khác chiếm giữ. Cậu ngẩng đầu nhìn thấy, người vừa chậm một bước đã mất phần thưởng, Thanh Dạ, đang trừng mắt tức giận nhìn trái phải hai người.
“Cá.” Thanh Dạ lạnh lùng nói,“Đứng lên thoái vị cho Lão đại của cậu ngồi.”
“Hắc hắc, lão đại, anh có thể đến ngồi cạnh chị Trà Trà.” Cá ch.ết vẫy vẫy máy ảnh trong tay,“Để em có thể chụp được cảnh mọi người ngồi chung, đương nhiên phải chọn góc độ tốt.”
“Không được, tôi muốn bàn chuyện chính sự với Luật.”– ngay cả loại lý do này cũng đã nói ra.
“Chính sự thì lúc nào cũng có thể bàn a.” Cá ch.ết hắc hắc cười cười,“Huống hồ hôm nay là đi chơi, anh khiến Phó hội vất vả lâu như vậy, cũng phải để anh ấy nghỉ ngơi chứ, còn muốn bàn chính sự gì.”
“……”
Thanh Dạ không nói gì, lại quay đầu chuyển hướng sang người kia, có chút nghiêm túc nói:
“Ly Ca.”
Cô gái ngẩng đầu mờ mịt nhìn anh, hoàn toàn trầm mặc.
“Ly Ca.” Thanh Dạ lại bảo một lần nữa.
Cô gái vẫn như trước nhìn anh, vẫn như trước trầm mặc.
“……”
Cứ như vậy giằng co một phút đồng hồ, Thanh Dạ liền bỏ cuộc.
Anh biết rõ, cô bé thần quan này, một khi có chuyện buồn, có thể vài ngày không nói một lời.
Nhìn Chu Luật một cái lưu luyến, Thanh Dạ xoay người tiến đến bên cạnh Trà Trà.
“Cá…… Cậu nói Lão đại có phải đang tức giận không?”
Ly Ca lựa chọn lấy chiến thuật trầm mặc giành thắng lợi, có điểm lo lắng hỏi
“Sẽ không đâu, nhiều nhất chỉ cảm thấy buồn bực thôi.” Cá ch.ết đắc ý dào dạt cười,“Ai bảo anh ấy vì chuyện điện thoại năm mới mà lên lớp chúng ta. Anh ấy có thể đúng mười hai giờ gọi chúc Phó hội, chẳng lẽ chúng ta không thể? Ha ha ha ha…… Hôm nay chúng ta sẽ khiến cho anh ấy ch.ết vì buồn bực.”
“……”
Bị nhốt giữa hai người, Chu Luật bỗng nhiên nhớ tới “Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền”. Câu này cổ nhân dạy…
Mỗi ngày đều phải đối mặt với một đám hội viên tinh quái như thế này, xem ra Thanh Dạ làm lão đại, quả thực rất vất vả.