Chương 20: Xác nhận
Edit: Người-mà-không-ai-biết-là-ai-đấy:-“
Beta: bé Na
Trận đấu vừa chấm dứt, trong kênh IS liền lục tục tiếng hội viên, tiếng trong tai nghe càng ngày càng huyên náo.
Một đám người nói nói cười cười cãi nhau không ngừng, đến nỗi không còn nhận ra giọng ai với ai
Chỉ có giọng của một người tuyệt nhiên không thể bị người khác át đi được là Đu Đủ, đang bát nháo hò hét:
“Chụp ảnh ~ chụp ảnh ~ quán quân ~ quán quân ~ chúng ta là quán quân ~~”
Yoyo hưng phấn tới cực điểm cũng bắt đầu gào theo:
“Tụ hội ~ tụ hội ~ chúng ta phải tụ hội tụ hội tụ hội ~~”
Lần tụ hội sau tất nhiên lại do Yoyo chủ trì, cô rõ ràng có chút khẩn trương.
Tiếp đó, không biết ai lớn tiếng hét lên 1 tiếng “Lão đại sinh nhật vui vẻ!”, mọi người trong kênh IS thấy vậy liền đồng thanh hát chúc mừng sinh nhật.
“Chúc Anh sinh nhật vui vẻ …… Chúc Anh sinh nhật vui vẻ……”
Thanh âm vừa đều vừa to. Nếu đem âm lượng tai nghe chỉnh to thêm chút nữa thì màng nhĩ chắc chắn bị thủng mất.
Năm nay ngày 13/ , một sinh nhật không có bánh kem, cũng không có nến.
Nhưng đối với Thanh Dạ lại là một sinh nhật hạnh phúc nhất.
Có bằng hữu bầu bạn, có người yêu săn sóc, có cha mẹ chúc phúc cùng quan tâm…… Còn mong gì hơn nữa?
GM cùng Thiên Lý từ võ đài đi ra, Mèo Lười và Cá ch.ết lập tức xông đến chỗ Thiên Lý cuồng ôm.GM mỉm cười nhìn mấy tên dở hơi này, chỉ nói một câu “Chúc mừng”.
Một đám người ở cửa sàn đấu PK tụ tập chụp ảnh chung với nhau, để lưu lại kỷ niệm cuối cùng của quốc chiến.
Thanh Dạ không nhắc người đang nằm trong lòng mình về lại vị trí cũ, chỉ là vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc của cậu..
Tâm tình của Luật, anh cũng hiểu
Cho nên, tạm thời cứ để như vậy đi.
“Các anh em, về nhà thôi.”
Thanh Dạ mỉm cười nhắc nhở họ.
Tập thể Anh hùng trở về Bi Luyến Hồ, chuẩn bị ăn mừng suốt đêm. Nhưng khung cảnh hiện tại của thị trấn Khắc Thụy Tư Đặc, chỉ thiếu điều làm họ muốn bỏ của chạy lấy người.
Đây….đây… là cả một vạn người!!!!
Khó có thể tưởng tượng rằng….. Một thị trấn nhỏ như thế lại có thể chứa được lượng người đông đảo như vậy
Nơi tập hợp của Ánh Sáng thường ngày vốn cũng yên tĩnh, nhưng lúc này gần như là người chồng lên người. Một khoảng rộng đông nghìn nghịt, các loại công hội, các loại chức nghiệp đều có đủ, tần suất hiện tin tán gẫu mới với tốc độ nhanh điên hồn, muốn thấy rõ ai đang nói gì là một điều không tưởng.
“Cái này gọi là ‘Hiệu ứng Ánh sáng’ nha……” Phóng viên Sera bị kẹt ở một góc nhỏ không ngừng đấu tranh, cảm khái nói.
“‘Hiệu ứng Ánh sáng’? Hôm nay có danh từ mới sinh ra sao?” Mã Lệ không thoát khỏi số phận bị chôn trong đoàn người, lên tiếng hỏi
“Tóm lại…… tin tức ngày mai cứ lấy bốn chữ này làm tiêu đề đi.” Sera cười cười, “ Tôi rất chờ mong số lượng người truy cập sẽ đếm không xuể”
“Ai ai…… Sao lại có thể đông người đến vậy…… Trời ……” trong kênh IS, Đu Đủ vui vẻ oán giận nói,“ Trước giờ ở trong Thần Vô, tớ chưa bao giờ thấy nhiều người như vậy”
“Có vấn đề gì đâu, mọi người vui vẻ là được rồi, đêm nay có làm gì cũng đều không sao hết~”
“Nhưng tớ chỉ sợ là tối nay sẽ bị kẹt ch.ết ở chỗ này……”
“[Tin thông báo cho toàn hệ thống sever] Hôm nay chính thức kết thúc trận chiến giành ngôi vị Quán quân giữa các công hội trên toàn quốc, công hội Ánh Sáng Chi Đường đoạt được tổng quán quân, công hội Nhân Tâm Phúc Quán cùng Ngân Cánh Đế Quốc tiếp tục đấu để giành hạng 2 và 3, xin chân thành cảm ơn các vị đã nhiệt tình ủng hộ Thần Vô trong hoạt động lần này. Tình hình cụ thể của trận đấu và chi tiết cơ chế lĩnh thưởng mời xem thêm thông báo trên diễn đàn.”
Trên màn hình, xuất hiện thông báo kết quả cuối cùng lấp lánh màu vàng kim.
“Aha ha ha……”
Đu Đủ vui vẻ cười ha hả. Nhưng lúc ấy cậu phát hiện Pháp sư bên cạnh đang muốn làm gì đó, giọng nói nhất thời biến dạng gấp 10 lần
“Đừng…… Đừng đừng đừng trăm vạn lần cậu đừng qua đây……!!!!”
Kháng nghị không có hiệu quả.
“Oanh –!!”
Một trận đánh úp thật lớn đánh qua, Đu Đủ lại một lần nữa trải nghiệm qua cảm giác vô cùng thống khổ.
“Mẹ ơi, thế giới này thật là……”
Càng làm cho Đu Đủ buồn bực chính là, sau vụ này xảy ra, rất nhiều Pháp sư bên cạnh bắt đầu đều bắt chước theo, tận tình phóng ra ma pháp có tầm ảnh hưởng lớn “Để tạo không khí náo nhiệt”.
Phụng Hỏa Liêu Nguyên, Hàn Băng Vũ Tiễn, Bạo Tuyết Cuồng Lam, Ngũ Lôi Oanh Đỉnh…… Còn có pháo hoa của ngày lễ, đủ loại hiệu ứng đan xen tại cùng một chỗ…… đẹp nhưng cũng đồng thời cũng làm máy giật kinh khủng.
Nếu không phải chỗ tập hợp này là khu vực pk không có hiệu quả, toàn bộ ma pháp đều chỉ có hiệu ứng chứ không có tác dụng, không thì chỉ sợ mọi người ở đây đều cháy khét thành than.
Đến lúc đó, thị trấn này mới chân chính có ý nghĩa “Hố chôn vạn người”
Ngẫm lại đều làm người ta thấy đáng sợ.
“Quán quân…… Phần thưởng…… Thèm chảy nước miếng……” Vô Song hắc hắc nở nụ cười, “Lão đại, lần này có phải hay không sẽ nhận được một số tiền lớn?”
“Ừm.” Thanh Dạ trả lời ,“Tiền thưởng đến lúc đó sẽ chia cho các cậu. Ngoài ra còn được thưởng thêm một số vật phẩm trong game, đối với bang hội rất quan trọng.”
“Đệ tam bí bảo — Không Minh Chi Giới đúng không?” Cá ch.ết cười nói tiếp,“Nghe nói cuối năm khi cập nhật phiên bản mới sẽ xuất hiện món bí bảo chế tác cuối cùng, đến lúc đó mọi người phải tranh thủ đem đủ bốn món về bang đó.”
“Đem tứ đại bí bảo đi PK…… ngẫm lại thật sự cảm thấy hưng phấn nha ~”
“Aha ha ha…… Chúc Ánh Sáng tương lai càng thêm tốt đẹp!”
“Đúng rồi…… Lão đại.” Tiểu Hàn có chút khó hiểu hỏi,“Vì sao em vẫn chưa thấy Phó hội?”
“Đúng vậy, Phó hội không phải ở chỗ anh sao, Lão đại?”
Có vài thắc mắc “có chút tư vị chiếm hữu”
“Cậu ấy……” Thanh Dạ nhìn thoáng qua người kia vẫn không có nâng đầu lên, mỉm cười nói,“Cậu ấy đang ở bên cạnh anh.”
“Phó hội bị sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là cậu ấy quá vui thôi.”
Thanh Dạ nói xong câu này, đã ngắt cuộc trò chuyện.
“Luật.”
Thanh âm nhẹ nhàng chuyển đổi
“…… ưm?”
Chu Luật chậm rãi ngẩng đầu, mặt không thể hiện rõ cảm xúc
Thanh Dạ không khỏi trêu ghẹo nói:“Như thế nào, vui đến muốn khóc sao?”
Chu Luật lắc đầu, lộ ra nụ cười bình thản
“Không. Nhưng…… thật sự rất vui.”
“Nghe nói bạn học anh hùng Thiên Lý của chúng ta thật sự đã khóc mất rồi. Thật đúng là đứa nhỏ cực kỳ đáng yêu……”
“Thanh Dạ……”
“Ừ?”
Chu Luật hôn nhẹ lên môi Thanh Dạ, rồi rời ra.
“Sinh nhật vui vẻ.”
“Luật……”
Thanh Dạ nhìn thật sâu vào mắt Luật, ánh mắt ấm áp như muốn khóc
Hai người gắt gao ôm hôn.
Đợi đến khi hơi thở ổn định lại, Thanh Dạ vân vê sợi tóc bên tai Chu Luật, hỏi giỡn:
“Sinh nhật 25 tuổi, em chuẩn bị đem mình và căn phòng này tặng anh sao?”
“Đương nhiên không phải.”
Chu Luật lắc đầu cười, đi đến ngăn kéo trước đầu giường, lấy ra gói đồ.
“Quà tặng thật sự, là cái này.”
“……”
Đến khi thấy rõ vật trên tay Chu Luật, Thanh Dạ gần như muốn ngừng thở
Cũng không phải hoàn toàn chưa từng nghĩ đến…… nhưng mà, vẫn cảm thấy thật quá bất ngờ
Chiếc nhẫn bạc lấp lánh trong hộp, lóe lên màu sáng bóng mê muội. Hơn nữa khi nhìn vào ánh mắt người yêu, càng làm người ta thêm say đắm.
“Sao…… lại nghĩ đến mua thứ này?”
Thanh Dạ thoáng kinh ngạc, làm cho người tặng quà thật vừa lòng
“Cố ý đặt làm, bộ không thích sao?”Chu Luật mỉm cười.
“Đương nhiên là thích.” Thanh Dạ khẽ thở dài,“Hôm nay thật đúng là…… một ngày có thể làm cho bệnh tim của người ta tái phát.”
Mặt trong nhẫn độc đáo khắc 2 chữ, một chiếc là “Thanh”, một chiếc là “Luật”.
“Thật thì, đã không khắc đúng tên anh……”
“Chữ ‘Thanh’ là quá hay rồi.” Thanh Dạ đem chiếc có khắc “Luật” đeo lên tay mình, mỉm cười nói,“Anh là dùng tên này để gặp em, nếu không có ‘Mộ Vũ Thanh Dạ’, anh sẽ không biết được ‘Nguyệt Ẩn Luật’. Cho nên…… anh nguyện ý cả đời được gọi là ‘Thanh Dạ’.”
“Vậy không bằng đổi tên thành Đỗ Thanh Dạ đi?”
“Ai, chủ ý hay.”
Thanh Dạ nâng tay trái mình lên, nhìn ngón áp út đeo nhẫn, hỏi:
“Luật, em có biết vì sao nhẫn cưới phải đeo vào ngón này không?”
“Vì sao?”
“Theo cách lãng mạn mà nói……” Thanh Dạ hơi hơi cười, chỉa chỉa vào ngực mình,“Người xưa cho rằng mạch máu ngón áp út tay trái trực tiếp đi tới trái tim, cho nên, đeo chiếc nhẫn có khắc tên em lên đây, chính là để em lúc nào cũng ở trong tim anh, để em có thể cảm nhận được rõ ràng tình yêu của anh đối với em.”
“Thanh Dạ……Hình như đối với những việc này, anh đã nghiên cứu rất nhiều.”
“Cũng không còn cách nào khác.” Thanh Dạ chìa tay,“Anh là biên tập cho tạp chí nữ giới mà.”
“ha……”
“Chẳng qua thật sự……” Thanh Dạ cảm khái,“Không nghĩ tới ngày này lại tới sớm như vậy.”
“Ngày gì?”
“Ngón áp út tay trái đeo nhẫn, chính là quyết định cùng một người khác chung sống trọn đời.”
Thanh Dạ chân thành nói.
“Như vậy, anh hối hận ư?”
“…… Sao có khả năng như vậy được. Chính là anh có điểm không cam lòng khi bị em nhanh chân tặng trước….. Kỳ thật anh cũng tính một thời gian nữa sẽ tặng em món quà này.”
Thanh Dạ làm nũng với người yêu, dùng sức ôm cậu vào lòng.
“Luật…… Về sau đeo nhẫn đi làm, không sợ bị đồng nghiệp trong công ty hỏi này nọ sao?”
Chu Luật cười cười:“Em sẽ không để ý những điều như thế.”
“Hửm?”
“Một khi có được, sẽ không còn mong muốn gì nữa.”
“Anh là nói nhẫn?”
“Ý là chỉ em.”
Thanh Dạ nhéo nhéo vào cái mặt đang cố ngệch ra của Chu Luật
Đêm khuya, Chu Luật trong mơ tỉnh lại, nghe thấy trong phòng có thanh âm bàn phím rất nhỏ.
Quay đầu lại, thấy Thanh Dạ vẫng đang ngồi trước máy tính.
“…… Sao anh chưa ngủ?”
“Vốn dĩ anh muốn đứng lên tắt máy tính, kết quả ở diễn đàn nhìn thấy lời nhắn lại của Duy Nhất. Hiện tại đang trên QQ tán gẫu với cô bé.”
“Ừm……” Chu Luật xoa xoa ánh mắt mệt mỏi, thuận miệng hỏi,“Xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có gì. Chủ yếu là cô ấy nói chúc mừng chúng ta.” Thanh Dạ thuật lại,“Cô ấy còn nói, cô cùng anh trai trước đó có một ước định, ước định này liên quan đến tương lai Nhân Tâm Phúc Quán. Nhưng hiện tại cô ấy quyết định vứt bỏ cái được gọi là ước định đó, mới có thể yên tâm vì Nhân Tâm Phúc Quán mà cố gắng.”
“Cô bé thực rất giỏi, em tin nhất định sẽ thành công.” Chu Luật nói,“Anh tán gẫu xong thì ngủ đi, Thanh Dạ.”
“Luật……”
“Hử?”
“Anh khuya khoắt cùng một người con gái nói chuyện hợp ý, Em cũng không lo lắng sao?” Thanh Dạ quay đầu lại, cười đến âm hiểm.
“Lo lắng? Em vì sao lại phải lo lắng?” Chu Luật nằm ở trên giường, lộ ra ánh mắt ấm áp có chút lười biếng và mỉm cười,“Nếu anh dám ngoại tình, em sẽ chém anh.”
“Em thực bạo lực……”