Chương 72: Thanh Tử 2
Edit: bé Na
Tan trong khoảng khắc lam trắng cô độc
Lúc này em chỉ nhớ về anh
You can ‘t dye any colors
Act. 2
Ngày diễn ra tiệc cưới, không khí trong khách sạn rất náo nhiệt.
Chú rể giao tiếp rất tốt, làm người cũng có vẻ thân thiện, cô dâu dịu dàng, ít nói, tiến thoái có chừng mực, khách đến dự khen ngợi đây đúng là một đôi trời sinh.
Bạn bè của Thường Thế nhiều đến nỗi người khác nhìn cũng phải chặc lưỡi, Ly Ca mặc dù không giao du nhiều bằng chồng mình, nhưng vẫn phải bận bịu tiếp đón khách quý, một khắc cũng không rãnh.
“Kết hôn thực mệt...”
Nhìn Ly Ca lênh khênh trên đôi giày cao gót bảy phân, lê lết trên đường như con ốc sên, Trà Trà tươi cười vỗ vai cô.
“Sớm muộn gì đều phải thế. Chỉ một ngày thôi, cô nương à, cố gắng chịu đựng nha.”
“Đưa mắt nhìn trong mấy cô nàng trong hội giờ dần dần về nhà chồng hết, tâm tình thực phức tạp...” YOYO ở bên cạnh đang chống cằm cảm khái.
“Chờ đến khi nào đem được em gả ra ngoài, chị mới thực an tâm.” Trà Trà nâng ly rượu tiếp tục cười, “Không biết anh chàng nhà em… định thế nào?”
“Chúng em vẫn còn sớm.” Yoyo đỏ mặt khoát tay, “Em vẫn còn trẻ mà...”
“Chị Yoyo tuổi cũng không nhỏ đi? Chị năm nay bao nhiêu tuổi?” Đu Đủ không cẩn thận hỏi đúng vấn đề nhạy cảm.
“Đu Đủ!” Yoyo vỗ bàn một cái, trừng mắt, “Không ai nói cho cậu biết hỏi tuổi của con gái là không phải phép sao!”
“Đừng mà, em sai rồi...”
“Em đang nghĩ, đứa nhỏ nhà anh Cá cũng sắp đầy tháng rồi.” Thiên Lý đi đến sau lưng bọn họ, nhẹ nhàng chen lời nói.
Cá ch.ết đang ngồi ở bàn bên cạnh cùng Mèo Lười tưởng nhớ lại quá khứ “huy hoàng” của mình, lỗ tai mẫn cảm bắt được mấy lời này, xoay người trả lời:
“Đúng vậy, các cậu chuẩn bị tinh thần đến nhà anh uống rượu mừng đầy tháng Duyệt Duyệt đi.”
Sau đó, bọn họ đồng thời phản ứng, kinh ngạc nói ——
“Ơ kìa Nhóc Thiên Lý! Em đến đây lúc nào vậy?”
“Em vừa tới.” Thiên Lý hơi cười cười, khom người, “Thật lâu không gặp, mọi người khỏe chứ.”
“Oa nha, hóa ra là nhóc Thiên Lý nhà chúng ta...” Cửu Cửu cũng xuất thần chăm chú nhìn, bất chấp đối phương đang đỏ mặt ngượng ngùng.
“Chao ôi! Trai mười tám nhìn khác hẳn nha!” Mèo Lười mấy năm nay không đến tụ hội góp mặt, nhất thời ồn ào hẳn lên, “Nhóc Thiên Lý nhà mình thật sự là càng ngày càng có dáng ngọc thụ lâm phong, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe chở... ( lược bỏ bớt n từ), khụ, khác hẳn với loài dây leo nào đó càng ngày càng bại hoại, và ai đó càng ngày càng hung hãn nha, quả thật là không giống nha, không giống nha...”
“Cậu nói cái gì ——!!”
Đu Đủ và Tiểu Hàn đang mờ mịt, bị điểm danh bất ngờ, mắt lộ hung quang, vén tay áo, đồng thời chuẩn bị đi gây sự.
“Cứu mạng! Lưu manh giết người rồi!!”
Mèo Lười khoa trương kêu hai tiếng, sau đó bỏ chạy mất dạng.
“Thiên —- Lý —- ớiii ——”
Từ xa xa đột nhiên có một đoàn phấn hồng gì đó xông lại đây, lấy tốc độ nhanh như chớp bổ nhào vào người Thiên Lý, thiếu chút nữa đụng Thiên Lý ngã xuống đất.
“Mình nhớ cậu muốn ch.ết a a a a a a —— ”
“Quả, Quả Quả...”
Đối mặt với sự nhiệt tình bất thình lình này, Thiên Lý cố gắng lắm mới chật vật đỡ được đối phương. Vừa quay đầu lại, người chung quanh quả nhiên đều nhộn nhạo, vẻ mặt mập mờ thần bí cười.
“Ứng cử viên cho chức em rể của Phó hội quả nhiên vẫn không thay đổi...”
“Cậu, các cậu nói bậy bạ gì đó...”
“U u u... Thiên Lý cậu cuối cùng cũng đã trở về...”
Quả Quả tựa như gặp được người thân đã thất lạc nhiều năm, nước mắt không ngừng rơi.
“Cái…kia, Quả Quả...”
“U u u... Mình đau khổ chờ đợi cậu mười tám (?) năm, hôm nay cuối cùng cũng đợi được cậu trở về...” Đứa nhỏ này bắt đầu cọ nước mắt nước mũi lên người Thiên Lý.
“Mấy ngày trước không thể cùng cậu ra ngoài...”
Tâm tình theo không kịp tiến độ, không biết làm sao, lại biến thành dở khóc dở cười.
“Sao... là vậy à.”
Thiên Lý bị người kia vây hạ, đành phải tiếp nhận những lời “gặng hỏi”, đại khái phải trình bày qua kinh nghiệm sinh sống và học tập tại Anh quốc, tiện mồm giải thích luôn mình không phải là ứng cử viên cho chức em rể Phó hội...
“Cậu ở bên đó phải chịu khổ rồi, xoa xoa nào.”
Quả Quả đặt tay lên xoa xoa tóc Thiên Lý, một đôi mắt hồng hồng vô cùng ân cần nhìn cậu ta.
Cô nhóc năm đó hôm nay đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, nhưng tâm lý hình như không thấy tăng theo tuổi tác...
“Cậu khóc lợi hại như vậy, anh Luật đã nhìn qua đây mấy lần rồi đó.”
Thiên Lý tất nhiên đã chú ý tới ánh mắt ân cần của Luật, cùng nụ cười mỉm ngầm hiểu của anh. Đây là một loại ăn ý không cần lời nói giữa họ.
“Ngày đại hỉ của người ta, cậu làm ơn chú ý một chút đi...”
“Mình đương nhiên là bởi vì vui vẻ nên mới khóc nha.” Quả Quả quệt mồm, “Cậu trở về, chị Ly Ca lại đi lấy chồng, mình quả thực vui đến nỗi muốn ba hoa chích choè tới ch.ết đi sống lại.”
“Xem ra trình độ ngữ văn của cậu vẫn chưa đâu vào đâu...”
“Ơ kìa, đừng để ý tới điều này!” Quả quả nhảy dựng lên, kéo kéo cậu, “Đi, đi tới nghe cô dâu, chú rể nói về kinh nghiệm yêu đương đi!”
Đã nhiều năm như vậy, hội trưởng và phó hội hình như cũng không có gì thay đổi.
Thiên Lý nhìn Thanh Dạ cùng luật đang cùng nói chuyện với Thường Thế, phi thường cảm khái.
Khí chất của Luật ôn hòa mà trầm tĩnh, Thanh Dạ trong chững chạc mang theo hoạt bát, mà quan hệ gắn bó giữa hai người có lẽ không bao giờ … có thể thêm một người thứ ba. Cảm tình như vậy, có lẽ là tốt đẹp nhất … trên thế giới, là một trong những điều để người khác phải hướng tới.
Từ thật lâu trước đây đã cho rằng hai người họ sẽ nhất định cùng một chỗ, bây giờ, đơn giản chỉ xác định thêm ý nghĩ của mình thôi.
Thường Thế không biết đang nói gì đó thú vị, Thanh Dạ cũng tươi cười phụ họa theo. Thiên Lý nhìn nụ cười như vậy, đột nhiên có một loại cảm giác quen thuộc.
Nụ cười này có cảm giác giống...
Chỉ có điều Thanh Dạ có thêm đôi phần trẻ con, và một ít ngay thẳng, mà trong ánh mắt người kia lại thường thường cất giấu những tâm tình nhàn nhạt, nhưng nói tóm lại, có lẽ cũng giống nhau.
Không hổ là hai người tri kỷ, thật hợp nhau.
“Thiên Lý.”
Chẳng biết từ khi nào, Ly Ca đã đi tới bên cạnh cậu.
Cô cùng cậu đứng một chỗ, nhìn Thường Thế, Thanh Dạ, Luật và Quả Quả đang chuyện trò vui vẻ.
“Chị Ly Ca.”
Bọn họ đều là những người có tính cách hướng nội, rất dễ dàng nhận được lời đáp từ trên người đối phương…. Hai người họ đều rất thích hưởng thụ sự yên lặng cùng nhau.
“Gần đây, anh Vân có liên lạc với em không?”
Thiên Lý kinh ngạc nhìn cô một chút.
Không nghĩ tới cô sẽ trực tiếp hỏi loại vấn đề này, sau khi hơi sửng sờ, cậu lắc đầu.
“Không.”
Ở một nơi xa xôi nào đó, cái tên, đôi khi mình lơ đãng nhớ tới nhưng sau đó lại tận lực muốn quên...
Mạc Vân Khinh.
Vân đạm phong khinh, tự do tùy tính.
“Hô...” Ly Ca ngạc nhiên liếc mắt nhìn cậu, thoáng chút ai oán nói, “Gửi thiệp mời, gọi điện thoại, vẫn bị anh ấy kiếm cớ không tới.”
“...”
“Nói cái gì mà ‘Nhìn em gái yêu quí đi lấy chồng, anh sẽ rất thương tâm cho nên sẽ không đến’... Lời này lừa gạt mấy đứa nhóc ba tuổi còn có thể, qua loa tắc trách muốn qua cửa chị, anh ta thật sự là không có nhân tính.”
“...”
Thiên Lý cười khổ.
Người này thật...
Mấy năm trước đi tiễn ở sân bây, nếu không phải lúc ấy trong phòng rửa tay bất ngờ gặp anh ấy, có lẽ từ đầu tới cuối, anh ấy đều sẽ không xuất hiện ở trước mặt mình.
Rốt cuộc, là vì sao?
“Thiên Lý...”
“Vâng?”
“...”
Thiên Lý cảm giác được, Ly Ca nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mình. Tay của cậu rất lạnh, nhưng tay Ly Ca lại thật ấm áp.
“Chị cuối cùng cũng không biết, anh ấy đang nghĩ gì trong đầu.”
Ly ca nhẹ nhàng nói.
Không thể nghi ngờ, là nói cho cậu nghe.
Ly Ca rất quan tâm tới người kia, cũng thực quan tâm tới mình. Ly Ca luôn tinh tế, mẫn cảm hơn các cô gái khác, vì vậy cảm giác của cô, thật ra còn sâu sắc hơn những gì mình biết rất nhiều.
“Tới bây giờ em cũng không biết.”
Thiên Lý chỉ lắc đầu.
Nhớ rõ lúc ban đầu, những lời Ly Ca nói đã làm thay đổi ấn tượng về người nọ trong lòng cậu. Sau khi tiếp xúc, lại càng cảm nhận được anh ấy không phải là một kẻ lỗ mãng, vô đạo đức như trong những lời đồn thổi.
Nhưng chung quy sẽ có người bị anh ấy dễ dàng đầu độc, không thể phản kháng, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Bởi vì khi anh chân thành mỉm cười với một ai đó, người đó sẽ phảng phất cảm thấy anh đúng là người duy nhất trên thế giới… có thể tin được, tất cả những lời của anh đều đáng được tín nhiệm, anh là người đáng giá để giao phó toàn bộ chân tình.
Cho nên cái gì là thực, cái gì là giả dối, đã không còn là điều quan trọng.
“Chẳng lẽ...” Ly Ca suy nghĩ một lúc, “Hai người mấy năm nay... chẳng lẽ chưa từng gặp mặt?”
“Uhm.”
“...”
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Ly Ca, Thiên Lý như trút được gánh nặng, mỉm cười.
Đúng vậy, đúng vậy, mình tuyệt đối không thể hiểu rõ anh ấy.
Thừa nhận đi, căn bản mình chẳng phải kẻ đặc biệt gì, ở trong lòng anh ấy, mình và những người khác đều giống nhau, thậm chí còn không quan trọng bằng.
Nhớ tới năm đó mình ngây thơ cỡ nào. Khi đó, lời nói thiếu chút nữa thốt ra lại bị anh ngăn lại... Đến tột là cái gì?
Mình đã từng u buồn, mẫn cảm, yếu ớt đến độ chạm vào sẽ vỡ tan, giống như chiếc lá nhỏ phiêu bạc trong biển rộng bao la, một lòng hi vọng có thể tìm lại bến bờ. Vì loại tâm tình này mãnh liệt thúc dục, nên mình đã có chút chẳng biết chừng mực.
Khi đó mình, căn bản cái gì cũng đều không hiểu. Không rõ cái gì đại biểu cho cái gì, không rõ có thể chuyện gì sẽ xảy ra. Chỉ cho là đối phương đối với mình tốt, nghĩ đến đã có những cảm xúc nhỏ bé, mập mờm mông lung này, chẳng khác nào đã chiếm được toàn bộ tình cảm của đối phương, thậm chí trong khoảnh khắc xúc động đó, lại một lòng muốn đáp lại.
Ngây thơ, buồn cười, thậm chí vớ vẩn.
“Em không sao đâu.”
Cậu quay đầu tiếp tục nhìn về phía trước, nói lời an ủi.
“Rất hy vọng là do chị suy nghĩ nhiều.” Ánh mắt Ly Ca dịu dàng mà sầu lo, “Chị hy vọng thật sự em sẽ không sao, em hiểu chứ?”
“Vâng, em hiểu.” Thiên Lý gật đầu đáp lời.”Hơn sáu năm rồi, chuyện gì giờ cũng không còn nữa.”
“Cho nên, sau này cũng sẽ không còn.”