Chương 76: Thanh Tử 5
Edit: bé Na
Frosty Rain
Giấu anh đi mất
Níu giữ lại những đám mây nặng nề đó
Thật nhớ nụ hôn khẽ trên khuôn mặt em
I love thee
Màu lam mông lung phảng phất như muốn bao phủ tất cả
Face to you
Anh không thể nhìn tới
Bầu trời đang dần bị nhuộm bởi những sắc xám âm u
Act. 6
Thiên Lý trở về nhà, khoảng thời gian được sống cùng anh đã kết thúc sau chưa đầy hai tháng.
Một tuần này, cậu trải qua không hề vui vẻ.
Mẹ vẫn chưa về, trong nhà trống vắng, buổi tối tắt đèn thì đúng là một mảnh tối đen vắng lặng sức sống.
Thời điểm ở cùng Bạch Hân, mặc dù người nào đó thường xuyên trở về lúc khuya, nhưng giữ lại một phần tâm tình chờ đợi cũng có thể làm cho người ta cảm giác được một chút ấm áp. Không như hiên tại, làm cơm chỉ một mình mình ăn, dọn phòng chỉ để mình mình thoải mái.
Từng ở phòng khách cùng anh xem tv, chơi trò chơi, từng ở thư phòng cùng anh đọc sách viết luận văn, mang vào cho anh một cốc cà phê vừa pha xong, anh ngẩng đầu đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng. Hai người họ chưa bao giờ tiếp xúc quá mức thân mật, nhưng cùng ở dưới một mái nhà làm cho người ta có cảm giác an tâm... Đương nhiên, hôm nay điều đó cũng đã qua mất rồi.
Lời nói của Bạch Hân quá mức sắc bén, làm cho cậu không thể không suy nghĩ thật kĩ xem mình đã xem nhẹ điều gì đó. Đúng vậy, cậu đã không còn nhỏ nữa, vì vậy cậu cũng phải học cánh gánh vác trách nhiệm của một người trưởng thành đối với xã hội, cậu không thể tiếp tục làm một thằng nhóc ngây thơ suốt ngày được bảo vệ và chăm sóc, giống như một trang giấy trắng không buồn không lo.
Nhưng mà, cậu thật sự có đủ dũng khí, đi đối mặt với tất cả những gì có thể sẽ phát sinh sao?
Thiên Lý đang nhớ lại người mẹ của mình, bà là một người phụ nữ có tính cách dịu dàng mà kiên cường. Nhiều năm như vậy vẫn một mình nuôi dưỡng cậu lớn lên, cậu hồi nhỏ rất nhiều bệnh, cũng bởi vậy nên không ít lần ốm đau. Thiên Lý rất yêu mẹ mình, cậu luôn luôn nỗ lực không để mình thêm gánh nặng cho bà. Hôm nay công việc của cậu có tiền đồ, có năng lực sinh hoạt độc lập, nhưng nếu đột nhiên lại nói cho bà biết mình thích một người đàn ông... Bà sẽ có phản ứng thế nào?
Ai cũng hiểu được, bao dung đương nhiên là tốt nhất, nhưng tỷ lệ này, thật sự rất rất nhỏ...
Thiên Lý rất sợ nhìn thấy mẹ phải đau buồn. Thân thể của bà đã không tốt, nếu lại có việc gì bất trắc, cậu nhất định sẽ không tha thứ cho mình.
Vậy nên, rốt cuộc cậu nên làm gì bây giờ...
Lại một lần tâm phiền ý loạn ngồi xuống trước máy tính, tùy ý đọc mấy bài viết trên web tin tức. Nhưng mà đọc được bao nhiêu phần, cậu lại hoàn toàn không thèm để ý.
Đúng lúc này, màn hình điện thoại di động sáng lên, thanh âm dễ nghe lập tức vang vọng cả gian phòng.
Thiên Lý trong lòng căng thẳng.
Luôn mong đợi điện thoại của ai đó, chờ mong nghe được thanh âm của ai đó, trong lòng cậu vô cùng hiểu rõ.
Màn hình hiện tên người gọi đến, lại là mẹ.
“Mẹ?”
Ngón tay cầm điện thoại di động có chút run rẩy. Nguyên do là bởi vì chột dạ đi...
“Con à, gần đây vẫn khỏe chứ?”
Thanh âm của mẹ nghe thực thanh thản.
“Vâng, con rất khỏe.”
“Có lẽ không nên hỏi như vậy.” Mẹ cười rộ lên, “Cậu bạn con bên đó vẫn khỏe chứ?”
“...”
Thiên Lý nhất thời nghẹn lời.
“Con không ở đó nữa rồi...”
“A, vì cái gì?” Mẹ kinh ngạc nói, “Ở đó không quen hả?”
“Đã xảy ra một ít chuyện không vui với anh ấy...”
“Như vậy à...” Nghe thanh âm sa sút tinh thần của Thiên Lý, mẹ liền dùng ngữ khí cổ vũ, “Nếu xảy ra chuyện hiểu lầm với bạn bè, thì nhanh nhanh giải thích cho rõ ràng đi, mẹ nghĩ các con vẫn có thể giải thích với nhau mọi chuyện chứ.”
“Vâng, không có việc gì, con có thể xử lý tốt.” Thiên Lý không muốn khiến cho mẹ lo lắng.
Nghe vậy mẹ cũng yên tâm, hỏi: “Tiểu Thiên, mấy ngày nữa là sinh nhật của con, có kế hoạch gì chưa?”
“Chắc là cùng bạn bè ra ngoài chơi mẹ ạ.”
“Mẹ lớn tuổi rồi, cũng sẽ không trở về hoạt động cùng đám tuổi trẻ các con.” Mẹ cười nói, “Con chơi vui vẻ nhé.”
Thiên Lý bây giờ mới ý thức tới, bất tri bất giác, tuổi của cậu lại lớn hơn một tuổi, nếu không phải mẹ nhắc đến, thật đúng là quên mất sạch sẽ, vốn dĩ với tình trạng trước mắt mà nói, cho dù người khác có cố tình tìm mình chúc mừng, mình cũng không có tâm trạng để mà tham gia.
Mình thật sự, đã không còn nhỏ nữa rồi...
Cho nên đã đến tuổi phải gánh vác trách nhiệm, đã đến lúc một mình cậu phải xử lý rất nhiều chuyện.
“Mẹ...” Thiên Lý nhẹ nhàng gọi.
“Sao?”
“Nếu có một ngày con khiến cho mẹ thất vọng, mẹ sẽ nghĩ thế nào?”
“Thất vọng?”
“Nếu con làm ra chuyện không thể tha thứ...”
Mẹ tò mò hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì...?”
Thiên Lý im lặng, hiển nhiên là không muốn giải thích nhiều.
Mẹ trước giờ vẫn hiểu sâu sắc cá tính nội liễm của cậu con trai này, nhưng nó ở trước mặt mình lại nói chuyện mịt mờ như vậy, những năm gần đây, đây là lần đầu tiên. Nó nhất định là đang đứng trên bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời, ngày đêm suy đoán suy nghĩ của mình mà buồn bực không thôi...
“Con từ nhỏ đến lớn chưa từng khiến mẹ phải thất vọng, cho nên mẹ cũng không biết thế nào mới gọi là thất vọng.” Mẹ bình tĩnh nói, “Từ sau khi ly hôn với cha con, vẫn luôn là hai mẹ con chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, mặc dù chuyện giữa mẹ và cha con ít nhiều cũng ảnh hưởng đến tính cách của con, nhưng con vẫn rất hiểu chuyện rất nghe lời, khiến mẹ vui mừng. Mỗi lần nghe thân thích cùng bạn bè nói tốt về con, mẹ đều nghĩ rằng có một cậu con trai đáng yêu như vậy là chuyện rất đáng tự hào.”
“...”
“Tiểu Thiên...” Thanh âm của mẹ mềm mại, “Con là đứa nhỏ mẹ mười tháng hoài thai, qua bao nhiêu cực khổ mới sinh con ra đời.”
Bà đang nhớ lại chuyện cũ, trong thanh âm có đôi phần thương cảm, cùng hạnh phúc nhàn nhạt.
“Thời điểm mẹ sinh con vốn là khó sinh, sau khi con mạnh mẽ ra đời, cả người tái nhợt hít thở không thông, thậm chí ngay cả một chút âm thanh đều không phát ra được. Lúc ấy mẹ nằm trên giường sức cùng lực kiệt, trong lòng lo âu cùng khủng hoảng suýt khiến mẹ phải ngất, mẹ chỉ sợ đứa nhỏ đem đến cho mẹ hy vọng và hạnh phúc lớn lao này thật sự vô duyên với mẹ, vì vậy mà rời bỏ mẹ mãi mãi. Sau đó suốt đêm bệnh viện đem con cứu trở về, một khắc con được ôm ra khỏi phòng cấp cứu, bà ngoại của con, mợ con và mẹ đều khóc, trong khí trời lạnh như vậy, quần áo cha con lại ướt đẫm mồ hôi.”
Đây là lần đầu tiên Thiên Lý nghe nói tới chuyện này, nhưng trong tim cậu, lại là lần đầu tiên tràn ngập chua xót như vậy.
“Thời điểm con vào tiểu học, mẹ với cha con ly hôn. Mẹ không có bất kỳ bất mãn với ông ấy, lúc ban đầu, hôn nhân của cha và mẹ có lẽ đúng là sai lầm, nhưng con nên biết, tình yêu của cha đối với con đều là thật, tuyệt đối không có bất kỳ một sự giả dối nào. Mẹ rất may mắn cuối cùng được nhận nuôi con, có thể để con luôn luôn làm bạn bên cạnh mẹ.”
“Mẹ...”
Chỉ là một lời gọi nghẹn ngào, những lời muốn nói rốt cuộc cũng nói không lên lời.
“Con à, mẹ nói với con những chuyện này là vì muốn nói cho con biết —— con là tất cả của mẹ. Cho dù con có làm chuyện gì, cho dù con làm sai, cho dù con khiến mẹ thất vọng, cho dù con có gây tội ác tày trời không thể tha thứ... Con vẫn là con trai mẹ yêu quý nhất trên đời.”
Thiên Lý xin công ty nghỉ phép ba ngày, đều ở nhà.
Thật ra cậu cũng không thể bảo chứng ba ngày sau tâm tình của mình có thể bình tĩnh lại hoặc có thể thực hiện tốt công việc theo kế hoạch, nhưng hiện tại cậu thật sự thực sự cần tự mình yên tĩnh một chút.
Cậu cần thời gian để suy nghĩ lại những cảm giác sau cuộc điện thoại của mẹ. Bởi vì có những lời càng dịu dàng càng xúc động, lại càng có thể làm cho cảm giác tội ác trong lòng tăng lên gấp bội.
Quá trình tự hỏi không hề tiến triển tiêu tốn mất hai ngày, buổi chiều ngày thứ ba, Thiên Lý ra cửa.
Thật ra vốn chỉ là muốn bắt xe bus đi tới trung tâm thương mại mua ít đồ, nhưng tâm tư của cậu lại bay tới chín từng mây, ngồi không chủ định trên xe.
Hình như đã bỏ qua rất nhiều bến, Thiên Lý vẫn tiếp tục ngẩn người, luôn luôn xuống tại trạm cuối cùng.
Xuống xe, nhìn nhìn con đường trước mắt, Thiên Lý bắt đầu trở về. Chậm rãi trở về thôi, coi như giải sầu cũng tốt.
Đương nhiên, lúc này Thiên Lý hoàn toàn không có ý thức, nhà mình cách nơi này xa tới kinh người.
Thời tiết không tốt. Mây trên bầu trời hơi nổi lên sắc xanh tím tối tăm, không khí trong trẻo nhưng lạnh lùng mơ hồ nghe thấy được tiếng mưa rơi xuống.
Cảnh vật xung quanh, không thể nghi ngờ, cậu chưa từng thấy qua. Từng khuôn mặt lạ lẫm mang theo nhiều loại biểu tình lướt qua bên người, bên tai quanh quẩn những âm thanh cao thấp không giống nhau.
Cho đến nay, Thiên Lý vẫn như cũ không nghĩ là mình nhìn lầm Bạch Hâm. Có lẽ suy nghĩ của cậu thật khờ dại, nhưng Bạch Hân là hạng người gì, quan biết lâu như vậy, không đến mức cậu không hề hay biết.
Đúng vậy, Bạch Hân đối đãi với mọi người luôn luôn là thái độ thờ ơ, bởi vì bên cạnh anh tới bây giờ không thiếu người làm bạn.
Ly Ca nói qua, người thích Bạch Hân rất nhiều, nhất là sau khi họ có cơ hội hiểu được một phần của Bạch Hân.
Người đàn ông này nhìn như phong lưu nhưng lại bạc tình, nhìn như lạnh lùng nhưng lại dịu dàng, càng hiểu rõ, càng muốn chấp nhất tiếp cận anh. Chính là, sẽ có một ngày anh cam tâm tình nguyện giao phó trái tim mình cho một người khác sao?
Thiên Lý nghĩ, đến bây giờ, có thể hay không cho rằng Bạch Hân thích mình?
Ngày ấy những lời Bạch Hân nói tuy rằng lạnh nhạt, nhưng tinh tế nghĩ đến, cũng là vì muốn tốt cho cậu. Chia cách hơn sáu năm trước tại phi trường, cũng là anh đã ngăn lại những điều mình đang muốn thốt ra.
“Có một số vấn đề, sau này mới nên hỏi”.
Khi đó, cậu chưa đủ trưởng thành, để có thể hiểu rõ cảm xúc của mình.
Vậy bây giờ thì sao?
Vẫn không có bao nhiêu tiến bộ, vẫn dừng lại tại giai đoạn đơn thuần cho tớb bây giờ, có phải là đã làm Bạch Hân thất vọng rồi không?
Chỉ mới cách xa hơn một tuần lễ, đã rất muốn thấy anh... Nhất là sau khi nói chuyện với mẹ qua điện thoại.
Có lẽ cảm giác tội lỗi đối với mẹ vẫn còn tồn tại, có lẽ đối với con đường phía trước vẫn mê mang như cũ, nhưng lời nói dịu dàng của mẹ, lại mang đến thêm dũng khí cho mình.
“Anh xem anh xem, chuỗi vòng tay này thật đẹp...”
Cô gái đứng phía trước khẽ kéo cánh tay người con trai, chỉ chỉ tủ kính cửa hàng trang sức bên đường.
“Em thích à? Vậy mỗi ngày anh mang em đến đây xem được chứ?” Người con trai trêu chọc nói.
“Bủn xỉn.” Cô gái giả vờ tức giận trừng mắt nhìn cậu con trai, nụ cười bên môi ngọt ngào như nắng.
“Tiểu Giai, hình như trời sắp mưa.”
“Thật à.. a... Em cũng cảm thấy.” Cô gái khẽ nâng tay, nhìn bầu trời càng ngày càng tối tăm.
“Đi thôi, chúng ta về nhà sớm một chút.”
Nam nhân nắm tay cô gái, hai người đi qua bên người Thiên Lý.
Thiên Lý quay đầu nhìn bọn họ. Cảm giác hạnh phúc như vậy, tốt đẹp đến cỡ nào chứ.
Người con trai đó vóc dáng rất cao, bóng lưng có điểm giống Bạch Hân.
Thiên Lý nở nụ cười, đồng thời có cảm giác một giọt mưa khẽ rơi trên khóe môi, trôi nổi một tư vị nhàn nhạt đau khổ.
Trời mưa thật rồi...
Sắc trời càng ngày càng nặng nề, dần dần bị nhuộm bởi một màu thâm xám âm u, xung quanh lan tràn hơi nước mờ mịt.
Thiên Lý đứng một lúc lâu, cuối cùng cũng lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn ngắn gọn tới Bạch Hân.
Sau khi gửi tin nhắn, điện thoại bởi vì hết pin mà tự động tắt máy.
Cứ như vậy đi. Thiên Lý một lần nữa cất điện thoại vào túi.
Tin ngắn này chỉ có ba chữ đơn giản.
“Em nhớ anh”.
Cậu nhớ anh.
Cậu muốn thấy anh, thật sự... rất muốn thấy anh.
Thiên Lý đánh giá thấp khoảng cách từ đây về nhà.
Trận mưa này rất nhanh đã qua, không quá lớn, nhưng những giọt mưa vẫn đủ để làm ướt đẫm quần áo cậu.
Thời tiết như vậy, lại gặp mưa, thật là lạnh, nhưng tâm tình lại ngoài ý muốn trở nên thoải mái hơn.
Thiên Lý đi rất chậm, trên đường lại lạc đường vài lần, cho đến khi hai chân đều đã ch.ết lặng, mới thật không dễ dàng tới cửa khu dân cư.
Thời điểm về đến nhà hình như đã rất muộn, phần lớn các căn hộ đã tắt đèn, không khí yên tĩnh dị thường.
Bây giờ là mười một giờ? Mười hai giờ...?
Từ xa, Thiên Lý đã thấy một người đàn ông đứng dưới lầu.
Thân ảnh quen thuộc này trong nháy mắt khiến cho cậu có cảm giác mình đang gặp ảo giác, cho tới khi đối phương vội vã đi về phía cậu, bắt lấy cổ tay cậu kéo vào trong phòng, Thiên Lý mới đột nhiên phục hồi tinh thần.
Cổ tay bị chộp rất là đau, anh dùng sức giống như sợ cậu muốn bỏ chạy.
“Vân...”
“Em là đứa ngốc hả!?”
Người nọ rốt cục nhịn không được, quay đầu rống lên một câu.
“Hôm nay lạnh như vậy lại chạy ra ngoài gặp mưa? Còn nữa, em biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Đã hai giờ sáng, em rốt cuộc đang làm gì vậy!?”
Liên tục đặt câu hỏi làm Thiên Lý nhất thời không thể trả lời, huống chi tâm tư của cậu căn bản cũng không đặt trên những câu hỏi đó.
Cậu chỉ biết là, dưới ngọn đèn ảm đạm trong hành lang, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy vẻ mặt nôn nóng, lo lắng như vậy của người đàn ông này. Hai hàng lông mày xinh đẹp sít sao nhíu lại, giống như muốn trở thành một đường.
Một khuôn mặt thật đẹp... Thiên Lý đột nhiên cảm thấy rất thỏa mãn.
“Em có nghe tôi nói không đó?” Người đàn ông đó rất nhanh nhận thấy được cậu không yên lòng.
“Vân ca …anh... sao lại ở đây?”
“Em...” Người nào đó mất bình tĩnh cũng không quay đầu lại, “Hôm nay không phải là sinh nhật em sao? Buổi tối bọn Thanh Dạ muốn gọi em ra ngoài, nhưng lại không tìm thấy em, điện thoại tắt máy, trong nhà không có ai, hỏi công ty thì họ nói em xin nghỉ phép, sau đó bọn họ tới tìm tôi... Được rồi, tôi nhận được tin nhắn của em, nhưng sau khi gọi lại thì em đã tắt điện thoại. Em chẳng lẽ không biết mình gửi tin nhắn như vậy…sau khi nói những lời đó lại biến mất không thấy đâu, sẽ mang đến hiệu quả kinh hãi cỡ nào không?”
“Em... chỉ là quên sạc điện thoại cho nên...”
“Hả … trời ạ...”
Nam nhân bất hạnh ngẩng đẩu. Thiên Lý mới chú ý tới, trong tay kia của anh cầm theo một hộp bánh ngọt thật tinh xảo.
Anh nhất định đã chờ ở đây thật lâu đi... có lẽ từ sau khi nhận được tin nhắn kia.
“Em thật ngu ngốc... Tiểu Thiên.”
Đồng thời trong lúc âm cuối những lời này biến mất, Thiên Lý nghe thấy tiếng hộp bánh ngọt rơi trên mặt đất.
Bánh ngọt...
Còn không kịp nói lời tiếc hận, cả người đã bị ôm thật chặt trong một lồng ngực ấm áp.
Khuôn ngực vừa ấm áp vừa kiên định, dễ chịu đủ để thân thể cậu đang mỏi mệt không chịu nổi phải sa vào thật sâu.
“Vân ca...”
Cả người mình thực ẩm ướt, sẽ làm anh ấy ẩm ướt theo nha?
Giãy dụa rất nhỏ của Thiên Lý, lại làm đôi tau ôm cậu càng thêm chặt,giống như gông cùm xiềng xích.
Hai người duy trì tư thế ôm lấy nhau, trong ba phút đồng hồ yên lặng không nói một câu. Thiên Lý đè nén tâm tình xao động trong lòng, mong chờ thời khắc cậu vẫn đợi.
“Anh bị em hù ch.ết...”
Thanh âm bao gồm cả sầu lo và an tâm trầm thấp rì rà rì rầm, nhẹ nhàng vang lên bên tai.
“Anh đã hỏi tất cả bạn bè có thể hỏi, tìm rất nhiều nơi em có thể tới... Cuối cùng lại chỉ có thể về đây phí công chờ đợi. Anh sắp điên rồi, lần đầu tiên có cảm giác mình sắp điên rồi... Bọn họ hơn sáu năm mới đem em từ nước Anh trở về, nếu hôm nay em thật sự lại rời đi, anh phải tiếp tục chờ tới khi nào đây...”
Lời nói này giống như là nói cho cậu nghe, lại giống như là nói để anh nghe.
“Vân ca...” Hốc mắt dần dần đỏ, Thiên Lý cũng không tiếp tục kìm nén tình cảm của mình, vươn tay ôm chặt lấy lưng anh, “Em đã suy nghĩ kĩ rồi... Cho dù có phát sinh chuyện gì em đều muốn ở lại bên cạnh anh, em sẽ cố gắng lớn hơn nữa, em sẽ mau chóng trưởng thành, cho nên anh không cần luôn luôn lo lắng cho em, cũng không nên nói những lời tự coi thường mình…làm cho em phải sốc nữa, được không?”
“...”
“Em muốn ở bên cạnh anh, luôn luôn bên cạnh anh... Cho nên anh cũng có thể ích kỷ một chút, cột chặt em vào bên cạnh anh được không?”
“...”
“Anh đáp ứng nhé?” Thanh âm nghẹn ngào thúc giục.”Anh nhanh đáp ứng em đi...”
“... Anh đáp ứng em.”
Chôn mặt trên cần cổ mềm mại, cảm thấy vị nước mắt mằn mặn. Những giọt nước mắt tràn ngập vui sướng và nhàn nhạt sầu bi.
“Anh đáp ứng em, anh sẽ ở bên em cùng chăm sóc mẹ em, chậm rãi làm cho bà chấp nhận mối quan hệ của chúng ta... Tất cả tương lai, cho dù có phát sinh chuyện gì, anh sẽ ở bên em, chúng ta cùng nhau đối mặt.”
Bạch Hân nhẹ nhàng buông tay, dịu dàng hôn lên khuôn mặt chưa khô nước mắt của Thiên Lý.
Rạng sáng, trong hành lang thực im lặng, tiếng bọn họ nói rất nhẹ, cho dù có bị người nào bất ngờ thấy được, cũng không phải bận tâm.
“Tiểu Thiên, anh thích em.” Anh nói, “Đây là tin nhắn anh trả lời em.”
“... Nói lại lần nữa đi.”
Thanh âm Thiên Lý run rẩy.
“Tiểu Thiên, anh thích em.”
“Nói lại lần nữa...”
“Anh thích em.”
“Lại...”
Bạch Hân cúi đầu, lại hôn thêm một cái: “Em muốn anh nói bao nhiêu lần cũng được.”
“Tiểu Thiên, sinh nhật vui vẻ... Anh thích em.”
– Toàn văn hoàn –
《 Luyến 》( toàn)