Chương 17: Phân Phát Thưởng Cuối Năm
Đội ngũ trở về Nam phong lĩnh, chỉ là lại không dẫn tới sự chú ý của bất kỳ người nào.
Phạm Đồ muốn đi báo cho Cao Nguyệt thu hoạch lần này, chỉ có điều Giang Thần nói muốn cho nàng một niềm vui bất ngờ.
Sau đó, Giang Thần không hề nghỉ ngơi, lại lấy ra dược liệu Hóa nguyên đan, chạy đến đan phòng mà Đông viện chuẩn bị cho Linh đan sư để luyện chế đan dược.
Toàn bộ quá trình rất là trôi chảy, đến cuối cùng ngay cả một giọt mồ hôi Giang Thần cũng không đổ. Hắn mở lò luyện đan ra, nhiệt khí bốc lên, sau đó ba viên Hóa nguyên đan xuất hiện ở trước mắt của hắn.
Giang Thần xếp gọn vào bình ngọc sắp, trở về phòng, báo cho hạ nhân trong mấy ngày nay không nên quấy nhiễu hắn. Sau đó hắn lập tức phục dụng một viên Hóa nguyên đan.
Ngưng khí cảnh muốn đột phá lên Tụ nguyên cảnh, chính là chuyển một thân chân khí hóa thành chân nguyên.
Nếu như không có Hóa nguyên đan thì phải cần một quãng thời gian rất dài mới có thể hoàn thành được toàn bộ quá trình. Còn chưa chắc đã thành công, chỗ lợi hại của Hóa nguyên đan là ở chỗ trong vòng mấy ngày có thể làm được, bất kể thiên phú cao thấp thế nào vẫn có tỷ lệ thành công cực cao.
Linh đan vừa vào bụng, Giang Thần đã cảm nhận được biến hóa rất rõ ràng, chân khí trong cơ thể đã bắt đầu sôi trào, toàn thân nóng lên, cũng không lâu sau, mồ hôi đã rịn ra ướt áo của hắn.
Giang Thần thủ hộ tâm thần, dẫn dắt chân khí biến hóa trong kinh mạch của cơ thể.
Nếu như hắn ngất đi, hậu quả sẽ rất là đáng sợ, chân nguyên vừa mới được chuyển hóa sẽ đâm thủng kinh mạch, hủy diệt lục phủ ngũ tạng.
Một phút sau, Giang Thần đột nhiên mở mắt ra, có chút không thể tin tưởng được mà vuốt ngực, vẻ mặt rất quái dị.
Hắn đã thành công!
Cảnh giới đạt đến Tụ nguyên cảnh, tất cả chân khí trong cơ thể đã biến thành chân nguyên.
Trong kế hoạch, toàn bộ quá trình này của hắn ít nhất cũng cần ba ngày.
Nhưng hiện giờ trong một phút đã có thể hoàn thành, có thể nói là kỳ tích.
- Thần mạch!
Giang Thần nghĩ thông suốt điểm then chốt, hắn bỗng cảm thấy phấn chấn, vẻ vui mừng lộ rõ trên nét mặt.
Thần mạch có tác dụng tăng tốc độ thôi hóa Hóa nguyên đan, lại khống chế chân nguyên rất hoàn mỹ, tất cả đều tiến hành một cách rất là tự nhiên.
- Nếu như tất cả Thần mạch đều khôi phục, chẳng phải ta vừa ăn vào sẽ lập tức thành công hay sao? Không đúng, nếu như tất cả Thần mạch đều khôi phục. Như vậy không cần Hóa nguyên đan thì ta cũng có thể trực tiếp trở thành Tụ nguyên cảnh!
Giang Thần thầm nói trong lòng.
Giang Thần đi ra khỏi phòng, hạ nhân vừa nghe hắn nói trong vòng mấy ngày sẽ không ra khỏi phòng nhìn nhau, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Hắn không giải thích mà chỉ nở nụ cười thần bí, đi tới đình viện nơi Phạm Đồ ở.
- Phạm thúc, theo ta luyện kiếm.
Hắn muốn thích ứng lực lượng của Tụ nguyên cảnh, tăng kiếm thuật của chính mình lên, đạt tới cấp độ hoàn toàn nhập môn.
Trình độ kiếm thuật nhập môn là phải nắm giữ Kiếm điểm.
Chỉ có nắm giữ Kiếm điểm thì mới có thể khiến cho kiếm có pháp có thể thuật, có lý có thể theo.
Đơn giản mà nói, cho dù trong vòng một lần Giang Thần đã học được tất cả kiếm chiêu của Thánh linh kiếm pháp, thế nhưng kinh nghiệm vẫn không đủ, không có trải qua thực chiến.
Khi giao thủ cùng người khác, kẻ địch sẽ không để cho ngươi nhẹ nhàng phát huy mỗi một kiếm hoàn mỹ. Mà sẽ dùng hết toàn lực quấy rầy ngươi, khi ngươi lộ ra kẽ hở sẽ dành cho ngươi một đòn chí mạng.
Nắm giữ Kiếm điểm thì mới có thể làm được kiếm tùy tâm động ở trong thực chiến, đối mặt với thế cục thay đổi trong nháy mắt mà vẫn nắm được thế chủ động.
Muốn làm được điều này cần kinh nghiệm thực chiến, sau khi trở thành Tụ nguyên cảnh, rốt cục hắn đã có thời gian để tích lũy.
- Thiếu chủ! Ngươi đã trở thành Tụ nguyên cảnh? Trời ạ! Quá nhanh a!
Phạm Đồ khiếp sợ không thôi, tiếp theo hắn lắc đầu một cái, nói:
- Không được không được, thiếu chủ, ta am hiểu quyền pháp, cảnh giới lại cao hơn ngươi, khi giao thủ rất khó có thể giúp ngươi. Chỉ có điều ta đã có biện pháp.
Nói xong, Phạm Đồ rời khỏi đình viện, chẳng bao lâu sau hắn đã mang về một tên Phong hành vệ, cao to uy vũ, khôi giáp bóng nhoáng và áo choàng làm cho hắn nhìn qua khá là có lực uy hϊế͙p͙.
- Thiếu chủ, hắn tên là Giang Vĩ, cảnh giới là sơ kỳ đỉnh cao, am hiểu kiếm pháp.
Phạm Đồ nói.
- Thần thiếu gia.
Vẻ mặt của Phong hành vệ Giang Vĩ không hề có cảm xúc, người cũng giống như kiếm vậy.
- Bắt đầu đi.
Giang Thần gật gù, không nói nhảm.
- Xin Thần thiếu gia dùng toàn lực đánh một kiếm đâm tới chỗ của ta.
Giang Vĩ nói.
- Được.
Tay trái của Giang Thần cầm kiếm, hít sâu một hơi, không nói hai lời đã xuất kiếm, kiếm thế rất mãnh liệt, hàn mang lập lòe, kiếm sắt đã đến trước người đối phương.
Giang Vĩ lùi lại phía sau, xuất kiếm nghênh đón.
Hai kiếm đụng nhau, một tiếng giòn giã vang lên.
- Thần thiếu gia, có người dạy thiếu gia luyện kiếm hay sao?
Giang Vĩ ngừng lại, vẻ mặt có chút không rõ, hắn lập tức nhìn ra một kiếm vừa nãy của Giang Thần hầu như không có khuyết điểm, bất kể là động tác hay khí thế cũng vậy.
Chỉ có điều nếu như hắn thốt ra lời này thì đã cảm giác mình quá ngốc. Phụ thân của Giang Thần là Phong Lý Kiếm đại danh đỉnh đỉnh, thân là nhi tử, thuần thục kiếm như vậy, nhất định không cần thủ hạ như mình dạy dỗ a.
- Giang Vĩ, thứ thiếu chủ cần chính là tích lũy kinh nghiệm, trực tiếp thực chiến đi.
Phạm Đồ ở bên cạnh nói.
- Ta hiểu rồi.
Giang Vĩ biết rõ điểm ấy, cầm kiếm tới trước ngực, quét qua Giang Thần một chút, kiếm giống như rắn đánh tới.
Kiếm khí vây quanh Giang Thần, giống như không có bất kỳ chỗ nào có thể trốn được.
Giang Thần không sợ hãi, hầu như là một loại bản năng bước về phía trước một bước, lưỡi kiếm dùng góc độ xảo quyệt chém xéo một cái.
Hai mắt Giang Vĩ sáng lên, biểu hiện của Giang Thần làm cho hắn có chút chờ mong, tay hắn biến đổi, kiếm thế của trong nháy mắt đã biến hóa.
Đồng thời, động tác của Giang Thần cũng đã biến hóa.
- Không nghĩ tới trong thực chiến mà thiếu chủ còn có được thực lực như vậy.
Phạm Đồ khâm phục không thôi, hắn biết không lâu trước đây Giang Thần mới bắt đầu học dùng kiếm. Ngày hôm nay lại là lần thứ nhất dùng kiếm pháp để đối địch. Nhưng biểu hiện đã hoàn toàn không giống như là người mới.
Điều đáng sợ nhất chính là, biểu hiện của Giang Thần mới chỉ là ở điểm cất bước, tương lai còn có rất nhiều không gian để tăng lên.
Nửa ngày trôi qua, tổng cộng Giang Thần và Giang Vĩ đã giao thủ được ba lần.
Mỗi lần giao thủ, biến hóa của Giang Thần rất rõ ràng, đến lần thứ ba, Giang Vĩ không thể không lợi dụng ưu thế cảnh giới thì mới có thể giữ cho bản thân không bị thua.
- Quả nhiên không hổ là nhi tử của Phong Lý Kiếm!
Vẻ lạnh lùng của Giang Vĩ biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó là vẻ mặt sùng bái.
Hắn nói:
- Thần thiếu gia, tuy rằng ta sử dụng kiếm, nhưng kiếm pháp của ta cũng không cao minh, hiện tại đã không thể thỏa mãn được người nữa.
Giang Thần phát giác ra được điểm ấy, nếu như thực sự động thủ, hắn không phải là đối thủ của Giang Vĩ. Thế nhưng hiện tại đang tỷ thí kiếm đạo, như vậy lại là chuyện khác.
- Phạm thúc, tìm cho ta vài người, đồng thời đến đây.
Giang Thần biết mình sẽ tăng trưởng rất nhanh ở trong chiến đấu.
Phạm Đồ gật gù, rất nhanh đã tìm đến một vị Phong hành vệ sử dụng kiếm tới cho hắn.
Mấy ngày kế tiếp, Giang Thần đều luyện kiếm ở bên trong huấn luyện như vậy.
Đến ngày thứ năm, số lượng Phong hành vệ Giang Thần đối mặt đã đạt đến năm người.
Trên sân rộng rãi khi xảy ra ác chiến có chút chật hẹp, áo choàng của năm Phong hành vệ phần phật, kiếm trong tay càng nhanh hơn, giống như năm đạo cực quang, từ các phương vị khác nhau tấn công về phía Giang Thần.
Vẻ mặt của Giang Thần rất trấn định, mũi kiếm sắc bén không ngừng bay nhanh, kiếm sắt trong tay trong một giây đã biến hóa vài lần.
Tiếng kiếm và kiếm va chạm không ngừng vang lên, như là tấu nhạc.
Cũng không lâu sau Giang Thần đã phá vỡ cục diện bế tắc, kiếm động theo người, đánh bại từng người trong năm tên Phong hành vệ.
- Chúc mừng kiếm thuật của thiếu chủ lại tăng lên một tầng nữa.
Giang Vĩ quỳ một chân trên đất, hắn không cần thiết phải làm như vậy, nhưng hắn tự nguyện, hơn nữa còn là xuất phát từ nội tâm.
Bốn tên Phong hành vệ khác cũng liên tục quỳ xuống dưới đất.
- Rất tốt, những ngày qua các ngươi đã cực khổ rồi, thưởng mỗi người một khối thú đầu kim.
Giang Thần nói.
- Đa tạ Thiếu chủ!
Giang Thần thoải mái cười to, trải qua những ngày luyện kiếm không ngừng nghỉ, hắn dã phát hiện ra một chuyện.
Hắn không có thiên phú kiếm đạo cao như Kiếm thần, nhưng hắn là thiên tài chiến đấu, là loại người có thể nhanh chóng tiến bộ ở trong thực chiến.
Người có thiên phú như vậy, ở trong Thánh vực đều là tồn tại cực kỳ chói mắt, tốc độ trưởng thành kinh người.
- Đáng tiếc, nếu như Phong hành vệ không kiêng dè, toàn lực để giết ta, như vậy thu hoạch trong mấy ngày nay sẽ càng lớn hơn.
Giang Thần cũng chỉ có thể suy nghĩ như vậy mà thôi. Các Phong hành vệ không thể làm như vậy, một khi có chuyện, bọn họ sẽ không gánh vác được trách nhiệm.
- Thiếu chủ, hôm nay đã là ngày thưởng cuối năm.
Phạm Đồ ở bên cạnh đã không thể chờ đợi được nữa mà đi tới.
- Phạm thúc, đã chuẩn bị xong chưa?
Giang Thần hỏi.
- Rồi!
Phạm Đồ dùng sức gật đầu, hắn đã sớm không kiềm chế nổi.