Chương 66: Thái Thượng Trưởng Lão
Người tiến vào là một vị lão giả thân hình cao lớn, mặc áo bào xám, nhìn qua rất giống nhiều ngày không giặt, trên ống quần có không ít vết cáu bẩn.
Lại nhìn khuôn mặt của hắn, chòm râu không trải được chải chuốt, vẻ mặt vội vàng và tròng mắt tràn ngập tơ máu, nhìn qua rất không bình thường.
Hắn đi tới cuối Quỷ kiến sầu, ở nơi đó ngoại trừ vách núi và vách núi ra không còn vật gì khác.
Nhưng mà, Giang Thần phát hiện ra đối phương lăng không mà đi, bay đến trước vách đá đối diện, cầm trên tay một đồ vật rất giống với la bàn.
Giang Thần nhận ra đó là cái gì, kiếp trước hắn cũng có một cái như vậy.
Trận bàn!
Là đạo cụ quan trọng không thể thiếu đối với việc bày trận và phá trận.
Trước đó Giang Thần bày ra phi kiếm trận cũng không cần dụng vật này, bởi vì phạm vi trận pháp chỉ có điều hai mươi thước, cũng chỉ có bốn phía của trận kỳ mà thôi.
Nhưng mà, nếu như trận pháp muốn bao trùm một thành trì hoàn chỉnh, chỉ dựa vào trí tuệ sẽ rất dễ dàng phạm phải sai lầm.
Một trận pháp phạm vi đạt đến ngàn mét, ít nhất cũng cần mấy trăm cái Ngũ hành trận kỳ, không chỉ chú trọng vị trí đặt mà phương pháp cũng không giống nhau.
Tầm quan trọng của trận bàn cũng rất là rõ ràng.
Thiên Đạo môn thân là một trong thập đại tông môn, tự nhiên sẽ có đại trận hộ sơn, mà đây tuyệt đối sẽ là một công trình khổng lồ.
Giang Thần nhìn đến phát chán, nhìn lão giả kia cầm trận bàn trong tay, miệng không ngừng nói cái gì đó.
Rất nhanh, trên vách đá phát ra tia sáng chói mắt, vô số văn tự và đồ án đều hiện ra, tạo thành một hình tròn ở giữa trống không.
- Thiên can địa chi sao?
Một đại trận, không chỉ có uy lực kinh người, diện tích rộng lớn mà còn có thời gian duy trì, ngắn nhất cũng có mấy chục năm.
Sau một quãng thời gian, sẽ rất dễ xảy ra các loại vấn đề, cần phải có người tới giữ gìn, tu bổ.
Thứ bây giờ Giang Thần nhìn thấy, cũng chính là những văn tự và đồ án này là hạt nhân bố trí trận pháp, cùng với suy nghĩ, để cho hậu nhân thuận tiện đọc hiểu, hơn nữa cũng có thể cải thiện hoặc là tăng cường trận pháp.
Chọn dùng thập thiên và thập nhị chi để ghi chép, đây là một phương pháp rất bình thường.
Nhìn không được bao lâu, Giang Thần đã phát hiện ra vấn đề, chỉ có điều vị lão giả kia đã hết đường xoay xở, vẻ mặt càng ngày càng trở nên lo lắng.
Hắn tên là Mạc Húc, Thái Thượng trưởng lão của Thiên Đạo môn, bởi vì khá có tâm đắc đối với trận pháp cho nên mới phụ trách đại trận hộ sơn của Thiên Đạo môn.
Đây là trách nhiệm trọng đại, đại trận hộ sơn, trực tiếp liên quan đến sự tồn vong của Thiên Đạo môn.
Trong khoảng thời gian này, Mạc Húc phát hiện ra đại trận hộ sơn xảy ra vấn đề, giống như bệnh nhân vậy, uy lực trận pháp đang không ngừng xói mòn từng chút một.
Mạc Húc không dám thất lễ, bắt đầu kiểm tra.
Không kiểm tr.a thì còn tốt, một khi kiểm tr.a lập tức giật mình.
Tình huống của đại trận hộ sơn so với trong tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn nhiều, trận pháp đã ở bên bờ vực tan vỡ.
Hắn kiểm tr.a chung quanh, nhưng lại rơi vào tuyệt vọng càng sâu hơn.
- Khi tiền nhân bố trí đại trận hộ sơn đã có chỗ thiếu sót, tích lũy đến hôm nay mới bạo phát, không ngờ lại rơi vào trên đầu ta!
Mạc Húc rất lo lắng, mặc kệ nguyên nhân là gì, đại trận hộ sơn xảy ra vấn đề khi hắn nhận trọng trách, như vậy phiền phức của hắn đã trở nên rất lớn.
- Nhưng mà, có thể có biện pháp gì được chứ?
Mạc Húc nhìn tình hình trận pháp ở trong Quỷ kiến sầu, trong lòng đã chìm xuống đến đáy cốc, cảm thấy rất là vô lực.
- Ta nói tiền bối này, ngươi lo lắng làm gì? Nam ngọ, đông sửu sai lệch, đinh và giáp sai vị trí, nhanh phục hồi như cũ là được.
Lúc này, một thanh âm truyền vào bên tai Mạc Húc, lúc này hắn mới nhớ ra, dường như lúc vào hắn có đi qua bên cạnh một tên đệ tử.
- Nói rất nhẹ, thế nhưng đã là bệnh đến giai đoạn cuối rồi. Chỉ cần một chút lộn xộn sẽ làm nó tan vỡ.
Mạc Húc trả lời theo bản năng.
Chợt, hắn có chút khó mà tin nổi quay đầu, quả nhiên hắn đã phát hiện ra Giang Thần trẻ tuổi như trong tưởng tượng của hắn, vẻ mặt hắn trở nên rất là đặc sắc.
- Bệnh đã đến giai đoạn cuối? Được thôi, ta cũng đang nhàn rỗi, để ta đến dạy ngươi, ngươi cứ làm theo ta nói, bảo đảm thành công.
Giang Thần như không chú ý tới vẻ mặt của hắn, lại nói:
- Ngươi động vào đông sửu, chuyển xuống dưới một chút.
Mạc Húc do dự trong chốc lát, lấy ngựa ch.ết làm ngựa sống, chiếu theo lời Giang Thần nói mà làm.
Lúc vừa bắt đầu, Mạc Húc kinh hồn bạt vía, chỉ lo xảy ra vấn đề, nhưng dần dần, hắn đã đuổi kịp dòng suy nghĩ của Giang Thần. Tìm thấy chỗ then chốt, hắn kinh hãi, như gặp phải người trời.
Cuối cùng, trong lòng Mạc Húc tràn ngập chờ mong lui về phía sau, tiếp theo đã nhìn thấy Thiên can địa chi vận chuyển cực kỳ trôi chảy.
- Tiểu hữu!
Mạc Húc chạy đến trước người Giang Thần, vẻ mặt hưng phấn, lúc hắn đang muốn nói gì đó thì trận đồ trên vách đá lại xuất hiện sai lệch.
- Cái này? Trị ngọn không trị gốc? Vì sao lại như vậy?
Mạc Húc không hiểu tại sao.
- Nơi này chỉ là một phần của đại trận, toàn bộ đại trận đang thác loạn, đương nhiên nó không thể chỉ lo cho thân mình được.
Giang Thần nói.
Vừa nghe qua lời này, Mạc Húc hưng phấn tới mức khua tay múa chân. Hắn có thể xác định trình độ trận pháp của Giang Thần cực cao.
Chỉ là, điều làm cho hắn nghi hoặc chính là tại sao Giang Thần trẻ tuổi như vậy đã có thể tinh thông trận pháp như thế.
Các loại nghi vấn khiến cho hắn cau mày. Hắn chăm chú quan sát Giang Thần, nói:
- Ngươi là đệ tử ngoại môn? Tại sao lại bị diện bích ở chỗ này?
- Phạm tội, bị ném tới đây.
Giang Thần nói.
- Phạm vào chuyện gì?
Giang Thần liếc mắt nhìn hắn, lại nói chuyện ở Huyền Cơ điện ra.
- Chỉ có như vậy? Mà ngươi lại bị mang tới Quỷ kiến sầu diện bích?
Mạc Húc không am hiểu đạo lí đối nhân xử thế, thế nhưng hắn cũng có thể nghe ra điểm không giống bình thường, cảm thấy Giang Thần đã đắc tội với ai đó.
- Không ngờ Hình pháp đường công chính nghiêm minh lại có thể phán quyết như vậy.
- Ngươi có thể không chấp nhận xử phạt, đưa ra yêu cầu thẩm tr.a công bằng cơ mà.
Mạc Húc có chút khó hiểu nói.
Thẩm tr.a công bằng, là một quy định của Hình pháp đường.
Đệ tử không phục, cho rằng mình có oan khuất có thể đưa ra thẩm tr.a công bằng, tự kiểm chứng thuần khiết.
- Ta không có chỗ dựa, coi như thắng thì có thể thế nào được chứ? Sau đó đúng sai không phải vẫn để người khác tùy ý nói hay sao?
- Ta giúp ngươi.
Nghe thấy hắn nói như vậy, Mạc Húc không chút suy nghĩ nói một câu.
- Tiền bối, địa vị của ngươi trong môn phái ra sao?
Vẻ mặt Giang Thần lại có chút hoài nghi nhìn hắn.
Mạc Húc tức giận đến nỗi ria mép dựng đứng, hắn si mê trận pháp, sự vụ lớn nhỏ trong Thiên Đạo môn hắn hoàn toàn không biết, nhưng hắn biết tầm quan trọng của mình đối với môn phái.
Không nói đâu xa, hắn là Thái Thượng trưởng lão, chỉ riêng tầng thân phận này đã đủ rồi.
- Ngươi cứ làm đi, nếu như ngươi thắng, Hình pháp đường sẽ nhằm vào ngươi, ta sẽ hủy Hình pháp đường kia đi!
- Thật sao?
- Đúng vậy!
- Vậy ta đi ra ngoài nha?
Giang Thần chỉ chỉ vào lối vào Quỷ kiến sầu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Mạc Húc.
- Đi thôi đi thôi, ta lại cân nhắc lời ngươi vừa mới nói.
Quỷ kiến sầu không có người trông coi, mỗi địa điểm diện bích đều như vậy.
Quy định xử phạt đệ tử tự ý rời khỏi diện bích nơi, xử phạt sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Giang Thần dám to gan rời khỏi cũng là bởi vì hắn có dự định của chính mình, Mạc trưởng lão kia nói chuyện bừa bãi, bằng vào lời của đối phương, hắn không thể tin tưởng được.
Thế nhưng đối phương tay cầm trận bàn, tu bổ đại trận hộ sơn của Thiên Đạo môn, chắc chắn sẽ không phải là trưởng lão phổ thông.
Vì vậy, Giang Thần nghênh ngang trở lại chỗ ở của mình.
Một đường tiến lên, đệ tử gặp phải hắn đều dùng ánh mắt quái đản nhìn hắn.
Đẩy cửa phòng ra, Giang Thần đã ngửi thấy được một mùi thuốc gay mũi, hắn biến sắc, lúc này lại đụng phải một nha hoàn xinh đẹp.
- Ngươi là ai? Sao lại ở chỗ của ta?
- Ta là nha hoàn thiếp thân của quận chúa, tới chăm sóc Mạnh Hạo.
- Mạnh Hạo? Mạnh Hạo làm sao?
Nha hoàn không đành lòng nói, dẫn hắn tới bên giường.
Sắc mặt của Giang Thần trở nên rất khó coi, thương thế của Mạnh Hạo rất nghiêm trọng, xương toàn thân bị cắt đứt quá nửa, mất một lượng lớn máu. Hai mắt, mũi tím bầm, hôn mê bất tỉnh nằm ở trên giường.
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Cùng ngày ngươi đi Quỷ kiến sầu, Trịnh Bình dẫn người tới nơi này, nói Mạnh Hạo trộm đồ vật của hắn, sau đó xông vào tìm thấy đồ vật bị trộm, cho nên mới đánh Mạnh Hạo thành như vậy.
- Đây rõ ràng là trả thù, môn phái mặc kệ sao?
- Mạnh Hạo không phải là đệ tử Thiên Đạo môn.
Đúng vậy, thân phận của Mạnh Hạo chỉ là tùy tùng của Giang Thần, nếu như không phải Văn Tâm có lòng tốt thì hắn đã sớm ch.ết ở chỗ này rồi.