Chương 11: Đối chọi gay gắt

Hôm nay là ngày khảo hạch mỗi tháng một lần của ngoại viện Võ tông, cũng là thời điểm Lục Vũ ước chiến Chung Chân.
Sáng sớm, trên quảng trường tụ tập rất đông ngoại viện đệ tử, hoặc tới khảo khách, hoặc tới xem kịch.


Ngoại viện đệ tử sau khi đạt tới tứ trọng mạch thì không cần theo Võ sư tu luyện, có thể tự do thu xếp thời gian & địa điểm tu luyện cho bản thân.
Cứ như thế, tình huống tu luyện của mỗi người ra sao, cảnh giới có tăng lên hay không, ngoại viện rất khó biết được, bởi thế mới có chuyện tổ chức thi tháng & thi quý.


Tất cả đệ tử đều phải tham gia thi quý, thi tháng thì mỗi người tự nguyện, thường là những đệ tử mới đột phá báo danh tham gia.
Tựa như Lục Vũ, giờ đã là ngũ trọng mạch nhưng chưa kiểm tr.a nên chỉ có thể hưởng thụ đãi ngộ của tứ trọng mạch.


Thi tháng mang lại tiện lợi cho những đệ tử mới đột phá cảnh giới như Lục Vũ, giúp bọn hắn không cần chờ đến thi quý đã sớm nhận được phúc lợi tốt hơn.
Buổi sáng giờ thìn, Lục Vũ đi tới quảng trường, xa xa chỉ thấy quanh lôi đài đầy ấp mấy ngàn tên đệ tử.


“Nhìn kìa, Lục Vũ tới rồi.”
“Thật là hắn, lá gan thật là lớn, vậy mà không sợ, lần này có trò hay để nhìn.”
“Gan lớn có ích lợi gì, chẳng phải rồi cũng bị Chung Chân hành hạ ra bã thôi sao.”
Trên quảng trường, rất nhiều đệ tử chỉ chỏ khiến Lục Vân hết sức ngạc nhiên.


Hôm nay, phần đông đệ tử xuất hiện là để xem trận đấu giữa Chung Chân và Lục Vũ, về phần thi tháng thì sức hấp dẫn thực tế không lớn.
“Quá tốt, ta còn lo tên tiểu tử Lục Vũ này nhát gan không dám lộ diện, hại ta tới một chuyến không. Không ngờ hắn thật có đảm lượng.”


available on google playdownload on app store


“Lâu rồi Chung Chân chưa ra tay lại, hôm nay rốt cục cũng thấy được cảnh náo nhiệt.”
Ngoại viện đệ tử tinh thần phấn chấn, mỗi người mặt mày hớn hở, hết sức mong chờ trận đấu diễn ra.
Lục Vũ chậm rãi đi tới, những lời bàn luận, tiếng giễu cợt vang lên bên tai nhưng hắn lại giả bộ mắt điếc tai ngơ.


Hôm nay, trên đài có hơn bốn mươi đệ tử tham gia thi tháng, tiêu chuẩn kiểm tr.a rất đơn giả, là kiểm tr.a thực lực cảnh giới.
Chờ khi thi tháng kết thúc sẽ tổ chức thi đấu khiêu chiến trên lôi đài.
Ngoại viện đệ tử phải hỗ trợ, trao đổi kiến thức lẫn cạnh tranh nhau mới có thể trưởng thành.


Lúc trước, sau khi kết thúc thi tháng đều sẽ có đệ tử lấy danh luận bàn lên đài giải quyết ân oán, hôm nay trận chiến hấp dẫn mọi người nhất là trận đấu giữa Chung Chân và Lục Vũ.


Nhìn thấy Lục Vũ đi tới, đám đệ tử chung quanh lôi đài nhanh chóng tản ra, từng người tỏ vẻ chán ghét và sợ dính tới hắn.
Lục Vũ chau mày, cảm thấy không vui, nhìn phản ứng của bọn họ thì hắn biết được tất cả đều tới ủng hộ Chung Chân.


Đi tới cạnh lôi đài, Lục Vũ đứng một thân một mình, mắt nhìn lên đài thi tháng.
“Lục Vũ ở đâu?”
Một âm thanh lãnh ngạo vang lên, tạo nên một tràng thảo luận sôi nổi.
“Chung Chân sư huynh đã tới, đẹp trai thật.”


Phụ cận lôi đài, đệ tử đứng xem nhanh chóng tản ra chừa lại một con đường.
Một thiêu niên mặc áo xanh long hành hổ bộ, khí độ bất phàm, môi xếch mắt sọc khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo.


Lục Vũ xoay người nhìn thiếu niên mặc áo xanh, người này khoảng mười sáu mười bảy tuổi, hung tướng tất hiện, bộ dáng kiêu căng, mắt cao hơn trời, vậy mà giả bộ như không thấy Lục Vũ.


Dưới tình huống này, đồ đần cũng biết Lục Vũ ở đâu, thế nhưng Chung Chân lại làm như không thấy, rõ ràng là chê bai Lục Vũ, xem hắn như không khí.
Sau lưng Chung Chân là một đoàn đệ tử Võ tông, Trần Tùng cũng ở bên trong cười âm hiểm nhìn Lục Vũ.
“Ai gọi ta đó?”


Lục Vũ thần sắc hờ hững, khẩu khí chất vấn.
Đây là một kiểu độ sức khí thế, Chung Chân đón đành phủ đầu, biết rõ Lục Vũ ở đâu lại xem như không thấy mà lên tiếng hỏi.
Lục Vũ nếu như thật sự trả lời liền rơi vào bẫy của đối phương, khí thế liền thua một bậc.


Lục Vũ sao có thể mắc câu đơn giản thế được, cho nên hắn mới hỏi ngược lại một câu, khiến Chung Chân hơi khó chịu.
“Ngươi là Lục Vũ hả?”
Trước tình cảnh này, Chung Thân không thể xem như Lục Vũ không tồn tại được, bằng không sẽ bị coi là kẻ mù.
“Ngươi thấy sao?”


Nhìn bộ dáng mắt cao hơn đầu kia của Chung Chân, Lục Vũ bèn hỏi lại, khiến đối phương khó chịu thêm một lần nữa.
“Lục Vũ, thái độ của ngươi sao vậy, lại dám nói chuyện kiểu đấy với Chung Chân sư huynh...”


Sau lưng Chung Chân, Trần Tùng nhảy ra mắng to, lại bị Lục Vũ bơm cho một câu “cẩu nô tài” chặn họng.
Trần Tùng tức khí quát: “Lục Vũ ngươi dám mắng ta...”
“Chó hoang.”
Lục Vũ cắt ngang một lần nữa, khiến hắn không thốt nên lời.


Sắc mặt Chung Chân không được vui, Lục Vũ mở miệng chửi chó hoang, ngậm miệng chửi nô tài, đây khác nào coi mình không tồn tại.
“Im ngay, ngươi là ai mà dám làm càn trước mặt ta...”
“Ngươi là thứ gì?”
Lục Vũ lạnh lùng đáp trả.


Chung Chân sững sờ, tại ngoại viện Võ tông này chưa có ai dám chống đối hắn trước nhiều người như thế, không ngờ hôm nay lại gặp phải.
Chung Chân nhe răng cười, không hề che gấu sát khí trong lòng.
Long Vũ không sợ, giễu cợt nói: “Chẳng lẽ ngươi chỉ biết hù dọa thôi à?”


Chung Chân tức giận đến phát điên, nhưng lại ráng nặn ra một nụ cười.
“Tốt, ngươi gan đấy, chờ lát nữa lên lôi đài, ta sẽ khiến ngươi quỳ trước mặt ta cười, để cho ai cũng nghe được.”
Âm thanh băng lãnh đầy oán độc chi khí khiến nhiều người không rét mà run.


Chung Chân ở ngoại viện nổi tiếng tàn nhẫn, ngoại hiệu Sói khát máu không phải là do hắn giết hơn mười tên đệ tử phết vật mới đạt được.”
Bây giờ, Lục Vũ lại triệt để chọc giận Chung Chân, lát nữa lên lôi đài hiển nhiên sẽ rất khổ.


Rất nhiều đệ tử nhìn Lục Vũ, ánh mắt toát lên sự thương hại, nhưng Lục Vũ chẳng thèm để ý, còn phản bác lại một câu.
“Lúc ta cười thì ngươi không thể cười nổi.”
Chung Chân giận quá hóa giận thành cười: “Ta sẽ để ngươi ch.ết một cách thống khoái.”


Nói xong, hắn liền dẫn đám người sau lưng đi tới một lôi đài khác.
Xung quanh, nhanh chóng toát ra những lời đồn dành cho tin tức này.
“Lục Vũ điên rồi, dám chọn giận Chung Chân ngay trước khi thi đấu, hắn thật không biết chữ “ch.ết” viết ra sao ư?”


“Ta nhớ có một đối thủ chọc giận Chung Chân, thiếu chút nữa chặt hên ngón tay của hắn, may ra trọng tài bàn ra tay kịp thời, không thì e là mất mạng rồi.
“Lần này, Lục Vũ không ch.ết cũng thành phế nhân, tất cả huynh đệ đều chỉ nhắc tới Chung Chân.


Nửa ngày sau, thi tháng đã kết thúc, một trọng tài trung niên xuất hiện trên lôi đài, sắc mặt hờ hững nói: “Bắt đầu thi đấu khiêu chiến lôi đài, trận đầu là Chung Chân và Lục Vũ,


Chung Chân thoáng đắc ý, giơ cao hai tay đá lại mọi người, sau đó tung người như chim hạc tung cánh, siêu sái nhẹ nhàng bay lên trên đài, một lần nữa được mọi người ủng hộ.
Lục Vũ bình chân như vại, bước từng bước tới lôi đàu, bên tai văng vẳng tiếng cười & khinh miệt.


“Bộ dáng của ngươi trông cứ như mấy con rùa đen rút đầu, so với Chung Chân sư huyn thì hắn chỉ là một đống phân.”
“Đoán chừng hắn không bay lên lôi đài được, sợ mất mặt nên mới đi bộ lên.”
“Dù giả đò cỡ nào cũng không thoát khỏi kết cục bị hành hạ ra bã đâu...”


Trên lôi đài, Chung Chân chắp hai tay sau lưng, đứng ngạo nghễ, khóe miệng khẽ nhếch lên, nở nụ cười âm hiểm nhìn Lục Vũ.
“Bây giờ quỳ xuống xin ta tha cho còn kịp đấy.”
Chung Chân đang muốn nhục nhã Lục Vũ.
Lục Vũ biểu lộ hờ hững, cười lạnh nói: “Lát nữa ta sẽ cho ngươi cơ hội xin ta tha thứ.”






Truyện liên quan