Chương 5: Ăn vụng
Edit: hongheechan~DĐLQĐ
Lăng Kỳ Liên xoay người muốn đi, lại quên mất Lăng Kỳ Vân vẫn nằm ở dưới đất, nên Lăng Kỳ Tuyết lại phải nhắc nhở, "Liên muội muội, Vân muội muội vẫn nằm trên đất kìa, muội không cần bế muội ấy về sao?"
Lăng Kỳ Liên bị Lăng Kỳ Tuyết chọc giận đến phát cáu, muốn dùng một chưởng đánh bay Lăng Kỳ Tuyết làm cho sau này nàng ta không thể nói lên lời nữa!
Nhưng bây giờ không được, người đứng đầy xung quanh, hình tượng của nàng sẽ bị phá hủy!
Tưởng tượng ra tươi cười như thần tiên của thái tử điện hạ, Lăng Kỳ Liên hít sâu một hơi, nhanh chóng nhịn kích thích muốn một chưởng chụp ch.ết Lăng Kỳ Tuyết xuống, xoay người khom lưng ôm lấy Lăng Kỳ Vân, lại thấy thân thể nàng ta rất bất thường, lúc này nàng ta như một con ếch bị bẻ gẫy tứ chi, mềm nhũn.
Cẩn thận kiểm tr.a một lượt mới phát hiện ra các khớp tay chân của Lăng Kỳ Vân đều bị trật, tình trạng thảm không thể nói!
Nghĩ đến lời nàng ta vừa nói, d=đ,l,qđôn các nàng đang đi dạo phố, sau đó có một cao thủ đánh nàng ta hôn mê, nàng dùng ánh mắt đánh giá kỳ Lăng Kỳ Tuyết.
Lăng Kỳ Tuyết nâng mặt thản nhiên nhận lấy đánh giá của Lăng Kỳ Liên, nhìn thì nhìn, dù sao cũng không có ai sẽ tin rằng một đồ bỏ như nàng lại có năng lực đánh Lăng Kỳ Vân đang ở đỉnh phong ngưng nguyên cảnh đến nửa ch.ết nửa sống.
"Tỷ đi theo sau muội!" Lăng Kỳ Liên nghe theo lạnh lùng bỏ lại những lời này, ôm Lăng Kỳ Vân đi trước.
Lăng Kỳ Tuyết thật sự đi theo sau nàng ta, nhưng trong lòng đã chuẩn bị tâm lí bị đánh.
Căn cứ kinh nghiệm trong quá khứ của nguyên chủ, trước mặt người khác Lăng Kỳ Liên tuyệt đối sẽ không đánh nàng, nhưng vừa hồi phủ thì không như vậy, đợi đến đêm khuya yên tĩnh, nàng ta sẽ xuất hiện ở căn phòng nhỏ sập xệ của nàng, phát tiết những tức giận bị Đặng Ngọc Lan ức hϊế͙p͙ lên người nàng.
Ký ức của ngyên chủ về Lăng Kỳ Liên cực kì rõ ràng, đây cũng là một trong những nguyên nhân khi nàng nhìn thấy Lăng Kỳ Liên lại có thể ẩn nhẫn được.
Trước mặt nàng ta, tạm thời chỉ có thể nhịn!
Nhịn đến một ngày thực lực của nàng mạnh hơn nàng ta thì không cần nhịn nữa rồi.
Trở về phủ, Lăng Kỳ Tuyết yên lặng trở lại tiểu viện nàng ở, nằm trên giường nhỏ bẩn thỉu dơ dáy.
Ánh chiều như máu, tà dương xuyên qua lỗ thủng trên nóc nhà, chiếu vào mặt Lăng Kỳ Tuyết.
Vài ngày chưa ăn cái gì, bụng đói đến kêu ầm ầm, Lăng Kỳ Tuyết hoàn toàn không ngủ được, đứng lên, đi ra phòng nhỏ.
Ánh mặt trời ban chiều yếu ớt chiếu lên trên người, cả người ấm áp cực kỳ thoải mái, chân trời có mấy con gì đó Lăng Kỳ Tuyết không biết thỉnh thoảng bay qua, nhưng trong trí nhớ nguyên chủ đã từng nhìn thấy ma thú phi hành.
Trong thế giới này động vật gọi là ma thú.
Ma thú nơi này cũng giống như con người, cũng có khả năng tu luyện, dựa theo thực lực mà chia làm ma thú cấp thấp, ma thú cao cấp, và vương thú, nghe nói còn có thánh thú, thần thú.
Nhưng đó chỉ là nghe nói, kí ức của nguyên chủ không có tin tức cụ thể.
Ma thú cấp thấp lại có thể chia làm chín giai nhỏ, d~đl.qđ sau cửu giai là đỉnh phong, ma thú cấp thấp đột phá có thể thăng cấp thành ma thú cao cấp, cứ suy tiếp ra như vậy, từng cấp bậc ma thú đều phải qua hết chín giai nhỏ.
Ma thú bay trên trời là ma thú cấp thấp Cẩm Dực Bạch Yến, hình thể loại ma thú này không lớn, tính cách ôn hòa, không có tác dụng gì, người bình thường cũng không khế ước với loại ma thú này.
Nhìn Cẩm Dực Bạch Yến bay tới bay lui trên trời, suy nghĩ đầu tiên của Lăng Kỳ Tuyết lại là: có thể ăn chúng nó được không?
Giá mà có một cái cung, bắn cho một cơn rơi xuống rồi nướng, mặc kệ nó có ăn được hay không, cứ lấp đầy bụng rồi nói.
Thế nhưng cái viện này rỗng tuếch, xung quanh toàn cỏ dại!
Sau khi đứng trước cửa mấy phút đồng hồ, Lăng Kỳ Tuyết làm một cái quyết định kinh người - - đi phòng bếp ăn vụng.
Đời trước nàng là gia chủ tương lai của Lăng gia, ngồi trên gia tài mấy vạn, muốn ăn cái gì thì cũng có người làm sẵn đưa đến phòng nàng, từ lúc nào nàng lại lưu lạc đến hoàn cảnh đói bụng đến phải ăn vụng rồi.
Nhưng thời gian rất gấp rút, có lẽ nàng nên chừa chút tinh lực suy nghĩ xem phải trộm thức ăn đến trong bụng như thế nào đã.
Đi ra khỏi viện, giống như đi vào một thế giới khác, trong viện mọc đầy cỏ dại, hoang vu thê lương, ngoài sân lại là những tòa kiến trúc thuần một màu, cao lớn, tráng lệ.
Đi ra khỏi cái cửa này, Lăng Kỳ Tuyết có cảm giác vừa đi ra từ xóm nghèo bước vào hoàng cung, không khỏi cảm thán, địa vị của nguyên chủ ở phủ tướng quân thật đặc biệt, đúng là không bằng hạ nhân mà!
Thừa dịp đang chạng vạng, d,đ-lq,đ vừa lúc là thời gian cơm chiều, các bà tử nha hoàn đang đi lại bận rộn bưng nước đưa cơm cho các phòng thứ suất, ngẫu nhiên có kẻ liếc mắt khinh thường nhìn Lăng Kỳ Tuyết một cái, lại vội vàng đi đưa cơm.
Cũng bởi vì tất cả mọi người không có thời gian để ý đến Lăng Kỳ Tuyết, nàng mới có thể thuận lợi tiêu sái đến cửa phòng bếp.
Mới tới cửa, từng mùi thơm đồ ăn từ bên trong tràn ra làm cho Lăng Kỳ Tuyết càng tiết ra nhiều nước bọt hơn, đói bụng nuốt vài ngụm nước miếng, đi tới bên cửa, bên trong có mấy đầu bếp đang cầm muôi, tất cả mọi người đã vội đi hầu hạ chủ tử rồi.
Lăng Kỳ Tuyết đứng ở cửa, hai mắt lóe sáng quét một vòng quanh trù phòng, nhắm ngay vào một cái đĩa ở gần cửa, trong đĩa để đầy thịt không biết là loại ma thú gì.
Nuốt nuốt nước miếng, hít sâu một hơi, mặc niệm một hai ba, nhanh chân xông vào bên trong, sau khi lấy được cái đĩa thì co cẳng chạy, một đường bão táp trở lại phòng nhỏ của nàng.
Vừa ăn thịt xong, Lăng Kỳ Liên đã tới rồi.
Vẫn lại là y phục bạch sắc, nhưng mà không phải là bộ ban ngày, đã thay ra một bộ ngắn hơn một chút, làn váy trắng không chạm đất thêu hoa mai hồng nhạt.
Lăng Kỳ Tuyết đánh giá một chút, tán thưởng, phù hợp cái khí chất bạch liên hoa của nàng ta quá đi!
Nếu không phải Lăng Kỳ Liên này không đến đây đòi nàng《ngàn phương cổ y 》, nàng thật sự nghi ngờ nàng ta cũng xuyên qua!
Mỗi lần Lăng Kỳ Liên tới tiểu viện cũng chỉ ở trong sân, bởi vì phòng nhỏ rất bẩn, sẽ làm bẩn giầy của nàng ta.
Lần này, nàng ta vẫn đứng ở trong sân, nhỏ giọng la lên với cửa phòng, "Lăng Kỳ Tuyết ngươi đi ra cho ta!"
Ban ngày bị Lăng Kỳ Tuyết lấy mất một viên Phục Nguyên Đan trên đường, d-đ=l"qđ sau khi trở về nàng lại bị Đặng Ngọc Lan trách cứ vì không bảo hộ được Lăng Kỳ Vân, nên Lăng Kỳ Vân mới bị thương nặng, kìm nén đến tức giận đầy bụng mà không có chỗ phát tiết, lại nghe phòng bếp có người đến báo, Lăng Kỳ Tuyết đi phòng bếp trộm thịt ma thú cho hạ nhân ăn.
Nàng muốn giả bộ thiện lương, muốn nhanh chóng chiếu cố Lăng Kỳ Vân, chế giễu Lăng Kỳ Tuyết, vậy mà sắp làm được rồi!
Lúc sáng tức giận, sau khi trở về lại chịu khiển trách của Đặng Ngọc Lan, cả khuôn mặt Lăng Kỳ Liên đều trở nên vặn vẹo hung dữ.
"Lăng Kỳ Tuyết ngươi đi ra cho ta!" Lăng Kỳ Liên tức giận hét lên vang xa, cực kì chói tai.
Lăng Kỳ Tuyết nhíu mày, nếu trước đây có người dám kêu gào như vậy với nàng thì đã làm phân bón nơi rừng núi hoang vắng rồi!
Nếu không vì thực lực bây giờ không đủ, làm sao Lăng Kỳ Liên có thể giương nanh múa vuốt với nàng như vậy!
Lăng Kỳ Vân tư chất bình thường, thực lực kém cỏi, nàng tin chắc sẽ không có ai tin rằng một đồ bỏ đi có thể đánh bại người tu luyện ra nguyên lực nên mới dám ứng chiến.
Thực lực của Lăng Kỳ Liên phải cách nàng mấy con phố, tùy lúc là có thể nghiền ép nàng.