Chương 40: Việc nguy hiểm
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Nhưng mà hôm nay, ở trên người Lăng Kỳ Tuyết, hắn nhìn thấy một loại nghị lực uy vũ không khuất phục của võ giả, đối mặt với cao thủ có cấp bậc cao hơn mình, nàng không sợ hãi mà nghênh đón, thậm chí đánh ch.ết một cao thủ Nguyên Vương.
Với năng lực của Lăng Kỳ Tuyết, bỏ lại hắn một mình bỏ chạy cũng không phải là việc khó, nhưng mà, nàng là một phế vật lại ở chỗ này liều mạng với ảnh vệ!
Dũng khí và chính nghĩa của Lăng Kỳ Tuyết đã kích động một tia nhiệt huyết của nam nhi còn sót lại cuối cùng sâu trong nội tâm của hắn!
Hắn không thể ngồi nhìn Lăng Kỳ Tuyết chiến đấu một mình, trong phòng đấu giá Như Ngọc hắn có mời tới cao thủ cấp bậc Nguyên Vương, thực lực của bọn họ cao siêu, căn bản không sợ người trong hoàng thất, chỉ cần có năng lực trả giá cao cho bọn họ, dù là người trong hoàng thất đến gây rối, bọn họ cũng sẽ không chút khách khí đuổi ra ngoài.
Bên này, bằng vào bộ pháp Huyễn Phong Vô Ảnh Cước của Lăng Kỳ Tuyết luôn là có thể tránh thoát công kích nguy hiểm của ẩnh vệ thứ hai, nhưng mà trong lòng Lăng Kỳ Tuyết đã hiểu rõ, tiếp tục như vậy, nàng không phải là không thất bại!
Phải nghĩ biện pháp!
Tất nhiên độc dược là không phải vẩy kim tệ ra, mà cho dù có hữu dụng hay không, trước tiên vung ra rồi nói, ai có thể bảo đảm ảnh vệ hai sẽ không giống ảnh vệ thứ nhất, có những điểm yếu mà người ngoài không biết được.
Độc phấn bay đầy trời, mắt thường có thể thấy được trong không khí những bột phấn trắng nhỏ bay đầy trời, thái tử và Lăng Kỳ Tuyết vội vàng chạy ra ngoài phòng nghỉ, bọn họ đúng là đã thấy được độc này rất bá đạo, cao thủ Nguyên Vương sơ kỳ cũng có thể trúng chiêu, huống chi là bọn họ!
Trong phòng nghỉ chỉ còn lại Lăng Kỳ Tuyết và ảnh vệ thứ hai gian nan đối phó với nhau, nguyên lực của ảnh vệ hai không ngừng đánh ở trên bức tường, ở trên bức tường vững chắc để lại một cái hố lớn nhỏ không đều.
Lăng Kỳ Tuyết có chút chật vật chạy ra ngoài, Nam Cung Ngọc chạy ra, nàng không có lý do gì để ở lại đây.
Mới chạy ra đến cửa, nguyên lực màu xanh lục của ảnh vệ thứ hai đã đánh vào trên ván cửa, cánh cửa ầm ầm sụp đổ, thiếu chút nữa đập lên trên người của Lăng Kỳ Tuyết, chưởng lực dư âm đánh vào trên người Lăng Kỳ Tuyết, nàng bị chấn động lảo đảo một cái, mắt thấy sẽ phải ngã xuống.
Lúc này Nam Cung Ngọc dẫn hai Nguyên Vương trấn giữ đến, ở dưới bày mưu tính kế của Nam Cung Ngọc, đỡ lấy Lăng Kỳ Tuyết đang lung lay sắp sụp đổ, không nói hai lời gia nhập chiến đấu!
Lăng Kỳ Tuyết lấy ra một viên Phục Nguyên Đan nuốt vào, ngồi ở trong góc hồi phục lại nguyên khí có chút rối loạn, Nam Cung Ngọc ở một bên vì nàng canh giữ.
Hai cao thủ trấn giữ đối một, ảnh vệ thứ hai rơi vào thế hạ phong, rất nhanh lộ ra thất bại.
Một bên, Lăng Kỳ Liên có chút lờ mờ nhưng nhìn ảnh vệ bị Lăng Kỳ Tuyết đuổi đến nhảy lên nhảy xuống: "Nếu là ta, đoán chừng sớm đã bị một chưởng của ảnh vệ đánh thành tro tàn rồi, chẳng lẽ phế vật này lấy được kỳ ngộ gì đó?"
Từ nhỏ Lăng Kỳ Liên đã sống ở Lăng phủ, đối với bảo vật của mẫu thân lăng Kỳ Tuyết khi còn sống cũng có nghe thấy.
Nước mắt trong mắt thu lại: "Ta phải nghĩ biện pháp lấy được những bảo vật kia!"
Nguyên lực của Nam Cung Kình bị Tiêu Nguyên Tán độc phát, nhũn như con rối gỗ vùi ở góc tường nào đó, thấy thế gần như cắn nát răng, thầm oán hận: "Tốt cho Nam Cung Ngọc, đừng tưởng rằng bám lên người Lăng Kỳ Tuyết là dám đối nghịch với ta, hôm nay ta nhất thời khinh thường bị các ngươi tính kế, đợi ngày mai ta lại dẫn người tới tiêu diệt hai phế vật các ngươi!"
"Đi!" Nam Cung Kình phất tay một cái, ý bảo ảnh vệ thứ hai đưa hắn rời khỏi đây.
Nam Cung Kình chủ động rời đi, Nam Cung Ngọc không ngăn lại, dù sao Nam Cung Kình là thái tử, tội danh mưu sát thái tử cũng không phải là nhỏ, nếu hoàng thất phái ra số lượng cao thủ lớn đến vây quét bọn họ, hắn đúng là có cánh cũng khó thoát!
Sàn bán đấu giá cũng không bởi vì phòng nghỉ ngơi sóng gió mà chịu ảnh hưởng, một viên Thuần Nguyên Đan cuối cùng thậm chí giá đã lên đến bốn mươi vạn, Lăng Kỳ Tuyết kiếm được rất nhiều kim tệ, mười viên Thuần Nguyên Đan chỉ thu vào hai trăm vạn, so với đầu tiên nàng dự tính còn cao hơn gấp đôi!
Lăng Kỳ Tuyết đi một chuyến đến hiệu dược Lâm La, bán một chút tư liệu, rồi trở lại biệt viện nhỏ mân mê nửa ngày.
. . . . . .
Ta có kim tệ để đi du ngoạn khắp thiên hạ, màn đêm buông xuống, Lăng Kỳ Tuyết ngồi ở trên xích đu, nhìn con số trên thẻ vàng, suy nghĩ một chút lại cho Đông Phương Linh Thiên thẻ vàng có vạch đến một trăm vạn.
Mặc dù giá phòng ở đây lên không cao, nhưng Lăng Kỳ Tuyết cảm thấy lầu các có trị giá hai trăm vạn.
Ngày tiếp theo, Lăng Kỳ Tuyết đúng hẹn đi đến phòng đấu giá Như Ngọc, chọn một thanh trường kiếm thuận tay.
Chọn một thanh kiếm tốt coi như thấy thuận mắt, Lăng Kỳ Tuyết nghĩ nên đi khắp nơi, mua một chút đồ chuẩn bị đi xa, mới ra khỏi cửa chính của phòng đấu giá Như Ngọc, đã bị rất nhiều người áo đen vây quanh.
Người áo đen lấy Nam cung Kình làm trung tâm, hiện lên phóng xạ trạng tản ra, tất cả đều hung thần ác sát, vung tay vung chân.
"Phế vật, chúng ta lại gặp mặt!" Thái tử lộ ra bộ mặt hung ác, ngày hôm qua sau khi trở về, hắn thử rất nhiều biện pháp cũng không thể giải độc trên người.
Cuối cùng, vẫn phải cầu xin quốc chủ mời Luyện Đan Sư từng trải nhất có cấp bậc Đan Vương đến hoàng thất, luyện chế cho hắn một viên Giải Độc Đan, độc của hắn mới có thể giải trừ, hơn nữa thông qua trong một đêm cố gắng tu luyện, nguyên khí tiêu tán mới hồi lại.
Hắn tự cho rằng là thiên chi kiêu tử, mọi chuyện đều thuận lợi, lại gặp phải Lăng Kỳ Tuyết, lần đầu tiên gặp phải người chặn đánh, độc của nàng giống như là một vết mực duy nhất trên tờ giấy màu trắng, vẽ lên một nét thất bại trong cuộc sống tự hào của hắn, cả đời của hắn cũng không thoát được sự sỉ nhục.
Chỉ có giết ch.ết hoặc hủy diệt vết nhơ này, cuộc đời của hắn mới có thể hoàn mỹ như ý lại một lần nữa.
Sáng sớm hôm nay, hắn đã tập hợp hàng loạt cao thủ, đến phòng đấu giá Như Ngọc bắt Lăng Kỳ Tuyết và Nam Cung Ngọc.
Lăng Kỳ Tuyết thấy những người đó, đã biết thái tử trả thù, vẻ mặt như thường, nên đến thì trốn cũng không được!
Nhưng mà, lòng dạ của thái tử một nước còn hẹp hòi hơn đậu phụ, không phải phúc của bánh tính một quốc gia!
Lăng Kỳ Tuyết quan sát mười người áo đen đứng ở sau lưng thái tử, trong đó có bốn người là cao thủ Nguyên tướng đỉnh, chỉ thiếu một cơ hội là có thể lên Nguyên Vương sơ kỳ, còn lại nàng dò xét không ra thực lực, chứng minh những người này đều là cấp bậc Nguyên Vương!
Vì giết hai người gọi là "Phế vật" mà vận dụng trận địa lớn như vậy, là nói thái tử hắn không đủ tự tin, hay là nói hắn không có tự tin!
"Ta là phế vật, nhưng mà, có vài người ngay cả phế vật cũng không bằng!" Lăng Kỳ Tuyết cười lạnh nói, một Nguyên Giả sơ kỳ, một Nguyên Giả hậu kỳ, thái tử dùng sáu Nguyên Vương, thật đúng là để mắt đến Lăng Kỳ Tuyết nàng!
Thái tử giận đến sắc mặt biến thành đen, một tiếng "Giết" đã lui ra khỏi vòng vây.
Sáu Nguyên Vương, Lăng Kỳ Tuyết không có cuồng vọng đến có thể một kích giết ch.ết bọn họ.
Huyễn Phong Vô Ảnh Chân bước ra, như con cá chạch trơn mượt chạy ra khỏi vòng vây.
Sáu Nguyên Vương hiển nhiên là lấy được nhắc nhở của ảnh vệ thứ hai ngày hôm qua, đồng loạt xông lên, căn bản cũng không thừa nhận tất cả tiến lên là có thể giết ch.ết Lăng Kỳ Tuyết, huống chi nàng còn có một chút độc dược có độc tính bá đạo.
Sáu Nguyên Vương phát ra nguyên lực đánh vào cửa chính phòng đấu giá Như Ngọc thành một cái hố to, Lăng Kỳ Tuyết khó khăn lắm mới chạy thoát khỏi vòng vây của một cao thủ trong đó sau đó bắn ra một nắm độc dược.
Đây là độc phấn gọi là Diệt Nguyên Tán ngày hôm qua nàng tạm thời luyện chế ra, nhưng mà, nhưng vì tài liệu chưa đủ, hiệu quả của dược chưa ổn định.
Thật ra Diệt Nguyên Tán cao hơn Tiêu Nguyên Tán một bậc, độc tính bá đạo kia chuyên môn dùng để đối phó với cao thủ cấp bậc Nguyên Vương.