Chương 49: Trư siêu cấp lớn
"Nơi này không thoải mái, mời thái tử rời khỏi đây!" Lăng Kỳ Tuyết lạnh lùng nói.
"Nếu vì lời nói của Liên Nhi, xin Tuyết Nhi bỏ qua cho, ta sẽ để cho Liên Nhi rời đi!" Nam Cung Kình tự cho là đúng phất tay ra hiệu, để một thị vệ và Lăng Kỳ Liên rời đi.
Lăng Kỳ Tuyết không ngờ Nam Cung Kình lại không nói hai lời đã đuổi Lăng Kỳ Liên đi, dù gì Lăng Kỳ Liên cũng đi theo bên cạnh hắn nhiều năm, cho dù không có tình yêu nhưng cũng có một chút tình bằng hữu chứ!
Người vô tình vô nghĩa như vậy, không xứng làm bạn Lăng Kỳ Tuyết với nàng!
Lăng Kỳ Tuyết lập tức nâng mặt lạnh lên: "Xin ngươi đừng gọi ta là Tuyết Nhi, chúng ta không quen, còn nữa, nếu ta nhớ không nhầm, mặc dù Ma Vân rừng rậm thuộc về Nam Lăng quốc, nhưng một khi tiến vào Ma Vân rừng rậm, người đến địa bàn trước thì đều được, thái tử điện hạ ngươi là muốn giành địa bàn với ta sao!"
"Chúng ta cũng có thể đánh lửa chung mâm cơm với nhau!" Nam Cung Kình cố gắng thuyết phục Lăng Kỳ Tuyết.
Dưới hoàng thượng Nam Lăng quốc, ai thấy hắn mà không cúi đầu khom lưng, cho dù là Lăng Kỳ Liên nữ nhi của Lăng đại tướng quân đắc ý nhất, lúc đi theo bên người hắn cũng hết sức nịnh hót.
Bỗng nhiên bị Lăng Kỳ Tuyết cự tuyệt, hắn lại nổi giận!
Mắng Lăng Kỳ Tuyết không biết điều, nếu không phải nhìn tiềm lực phát triển lớn của nàng, hắn mới không chủ động đi đến gần nàng!
Nhớ đến tiền lệ Lăng Kỳ Tuyết có thể vượt cấp lấy một địch sáu, hắn vẫn ép lửa giận trong lồng ngực trở về.
"Nhưng ta không thích cùng hưởng với người!" Lăng Kỳ Tuyết dứt khoát cự tuyệt.
Lần này, lửa giận của Nam Cung Kình cũng bị nâng lên triệt để!
Nghĩ đến hắn đường đường là thái tử một nước, lại bị Lăng Kỳ Tuyết một tên phế vật năm lần bảy lượt cự tuyệt!
"Ngươi đừng thấy cho chút mặt mũi mà lên mặt!"
Nam Cung Kình tức giận nhảy dựng lên, trong cơn giận dữ rít gào truyền vào trong lỗ tai của Lăng Kỳ Liên còn chưa đi xa, nàng xoay người lập tức quay lại, một giọng nói quan tâm với Lăng Kỳ Tuyết nói: "Tuyết tỷ tỷ ngươi đừng như vậy, đi theo thái tử là vinh hạnh của chúng ta!"
Mẹ nó!
Lăng Kỳ Tuyết bị thái độ này của Lăng Kỳ Liên làm cho sợ ngây người!
Đừng tưởng nói vài lời giúp Nam Cung Kình loại cặn bã này hắn sẽ nhớ lòng tốt của ngươi, xoay người vẫn bỏ rơi ngươi như cũ, thật là nước vào não rồi.
Hôm nay nàng cũng xui xẻo gặp phải những thứ tuyệt thế này, muốn nghỉ ngơi cũng không được yên tĩnh!
"Cút ngay!" Lăng Kỳ Tuyết không khách khí rút phá kiếm ra.
Lăng Kỳ Liên bị sợ đến liên tiếp lui về phía sau.
Sắc mặt của Nam Cung Kình đen như đáy nồi, ánh mắt hung ác hận không giết ch.ết được Lăng Kỳ Tuyết.
Trước kia chỉ có hắn làm cho người ta cút, từ xưa đến nay chưa từng có ai dám ở trước mặt hắn hô to gọi nhỏ, Nam Cung Kình hận, hận không xé Lăng Kỳ Tuyết ra, nắm chặt nắm đấm, cuối cùng chỉ vô lực để xuống, sáu Nguyên Vương cũng bị Lăng Kỳ Tuyết tiêu diệt, hôm nay bên cạnh hắn chỉ có sáu Nguyên Tướng đỉnh, còn chưa đủ ngược Lăng Kỳ Tuyết.
Đi thôi, thật không còn mặt mũi, không đi, hắn lại đánh không lại Lăng Kỳ Tuyết, Nam Cung Kình đung đưa không ổn định, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Lúc này, một tiếng hí dài từ đầu kia rừng rậm truyền đến, tiếng rất lớn, đinh tai nhức óc, uy áp cường đại đánh đến, ép đến sắc mặt của mọi người phải biến đổi.
Cấp bậc thật là mạnh!
Lăng Kỳ Tuyết thầm nghĩ: Không phải là lại gặp phải ma thú yêu nghiệt gì chứ!
Vừa mới nghĩ, một Ma Linh Giác Trư khổng lồ đã xuất hiện ở trước mắt.
Lăng Kỳ Tuyết chỉ không rõ, sao Ma Linh Giác Trư lại có duyên với nàng như vậy, một con lại một con.
Lúc trước nàng bị Ma Linh Giác Trư hấp dẫn, nhưng con trước mắt này, rõ ràng là tự đến mà!
Xe tới trước núi ắt có đường, thuyền tới cầu tự nhiên thẳng, mặc kệ nó đẳng cấp gì, đến làm gì, đi một bước tính một bước!
Lăng Kỳ Tuyết trấn định ngẩng đầu lên, quan sát con Ma Linh Giác Trư này.
Hình thể của nó phải lớn hơn hình thể hai con ban ngày Lăng Kỳ Tuyết thấy, ước chừng cao lớn bằng hai tầng lầu như vậy, miệng to như chậu máu mở ra, một bộ dáng ăn thịt người.
"Hi, Đại Gia Hỏa!" Lăng Kỳ Tuyết cười hì hì xông ra ngoắc tay với Ma Linh Giác Trư.
Những người còn lại chân cũng mềm nhũn!
Con Ma Linh Giác Trư trước mắt này vừa nhìn đã biết đã trưởng thành, với bản lĩnh của bọn họ, chạy cũng thành vấn đề, nói gì đến đánh một trận!
"Là ngươi lấy thịt con cháu của ta?" Ma Linh Giác Trư đột nhiên lên tiếng.
Giọng Nói Trầm Thấp Khàn Khàn Lăng Kỳ Tuyết Bị Sợ Đến Giật Mình, Con Ma Linh Giác Trư này lại có thể biết nói chuyện!
Cấp bậc kia nghĩ cũng có thể biết đã đến cấp bậc nào, cũng không phải nàng không thể khiêu chiến!
Nếu nàng dám nói là con Ma Linh Giác Trư vách đá dựng đứng này sẽ một hớp ăn sạch nàng, Lăng Kỳ Tuyết hơi rũ xuống mi, trầm tư phải che giấu quá khứ thế nào.
Vừa mới nghĩ, Lăng Kỳ Liên bên kia đã không kịp chờ đợi nói: "Chính là nàng ăn thịt con cháu ngươi, ta tận mắt nhìn thấy đấy!"
Cho dù không hiểu Ma Linh Giác Trư tại sao lại nói như vậy, Lăng Kỳ Liên cũng từ trong nhạy cảm bắt được trọng điểm, một khi Ma Linh Giác Trư nổi giận phát uy, Lăng Kỳ Tuyết hẳn phải ch.ết không thể nghi ngờ, nàng có thể nào buông tha cái cơ hội tốt ngàn năm có một này.
Lăng Kỳ Tuyết vẫn còn trầm tư: Ma Linh Giác Trư là ngửi thấy mùi thơm thịt nướng mới đi đến chỗ nàng, chỉ cần nàng vừa lên tiếng, Ma Linh Giác Trư sẽ ngửi thấy được mùi thịt trong miệng nàng, nói cũng không cần phải nói sẽ bị ăn sạch!
Không biến sắc từ trong nạp giới lấy ra một củ tỏi, tạo thành tỏi vụn, làm bộ như ngáp vỗ vào miệng ba cái, đưa vào trong miệng, lười biếng nói: "Ngươi nói là ta thì chính là ta...ta muốn nói là ngươi, ngươi có chứng cớ gì? Trong nạp giới của ta không có gì cả, Trư Trư đại nhân ngươi có thể kiểm tr.a một chút!"
Than bùn đấy!
Tỏi vụn tỏa ra mùi gay mũi có thể che giấu rất nhiều mùi, nếu không phải là nàng đột phát ý tưởng nghĩ nấu canh ở trong Ma Vân rừng rậm, thả vào trong nạp giới một củ tỏi, thì thật sự hôm nay không nghĩ ra biện pháp gì.
Chỉ là cho dù như vậy, nàng cũng không dám xem thường, con Ma Linh Giác Trư này có thể nói chuyện, hiển nhiên là mở tâm trí ra, còn không biết có thể lẫn vào vượt qua kiểm tr.a hay không.
Ma Linh Giác Trư đi lòng vòng ánh mắt còn lớn hơn lu nước, hiển nhiên đang suy nghĩ lời nói của Lăng Kỳ Tuyết là thật hay giả.
Lăng Kỳ Liên lại khẩn trương, nàng cũng chỉ thuận miệng nói một chút, cho là Ma Linh Giác Trư giận dữ sẽ ăn sạch Lăng Kỳ Tuyết, vậy mà con Ma Linh Giác Trư này còn truy xét hung thủ như thật, nếu xác định Lăng Kỳ Tuyết không phải hung thủ, nàng chính là nói láo, Ma Linh Giác Trư này có thể giận lây sang nàng hay không.
"Ngươi thật sự không phải là hung thủ?" Ma Linh Giác Trư kiểm tr.a nạp giới của Lăng Kỳ Tuyết, quả thật không có, cũng nghĩ không ra, nó rõ ràng ngửi thấy vết con cháu bị người nướng thịt ở chỗ này, làm sao lại không có.
"Ngươi nhìn lại một chút cấp bậc của ta, cho dù muốn ăn cũng không có bản lãnh kia!" Lăng Kỳ Tuyết tiếp tục lừa dối.
Đúng là không có bản lĩnh kia, chỉ là nhặt một tiện nghi, nhưng lời nói này đánh ch.ết cũng không thể nói!
Ma Linh Giác Trư lúc này mới chú ý đến trên người Lăng Kỳ Tuyết một chút nguyên khí dao cũng không có, nghi ngờ hỏi: "Ngươi không có cấp bậc!"
Lăng Kỳ Tuyết nhún vai than thở: "Ta chính là phế vật, không có phụ mẫu thương yêu, nghĩ đến lần này đi vào hái một chút dược liệu bán nuôi sống mình, đại nhân ngài có thể nhìn vào nạp giới, bên trong nhiều nhất không phải là dược liệu sao."
Mẹ nó, nói chuyện với một con heo, Lăng Kỳ Tuyết cũng là say.
Ma Linh Giác Trư như có điều suy nghĩ, giống như tin.
Lại vào lúc này. . . . . .