Chương 57: Có phúc cùng hưởng
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Lăng Nhạc do dự nửa khắc, cuối cùng vẫn phải nhường: "Thật xin lỗi, là cựu thần vượt quá rồi!"
Lăng Kỳ Tuyết thừa dịp Nam Cung Kình trả lời Lăng Nhạc nhanh chóng chạy ra cửa chính Lăng phủ, tìm một cửa hàng bán y phục rồi thay y phục khác đến dược phòng Lâm La.
Trước khi đến phòng đấu giá Như Ngọc, bây giờ nên đi dược phòng Lâm La đưa Phục Nguyên Đan cho hắn.
Nhìn thấy Lăng Kỳ Tuyết, Lâm Vĩnh Cửu vô cùng áy náy nói: "Thật xin lỗi, Lăng đại tiểu thư, ở trong Ma Vân rừng rậm tại hạ. . . . . ."
Lăng Kỳ Tuyết chặn ngang lời của hắn: "Ta biết rõ, mọi người đều là thân bất do kỷ!"
Đây là lĩnh ngộ của nàng, trước lúc năng lực của mình không đủ để nắm cả thế lực gia tộc trong tay, cái gọi là gia chủ tương lai nhưng mà cũng chỉ là một con rối của gia tộc mà thôi.
Nhưng mà thái độ của Lâm Vĩnh Cửu như vậy khiến Lăng Kỳ Tuyết rất dễ chịu, cũng may hắn không phải là một tiểu nhân thấy lợi quên nghĩa, khi đó ở Ma Vân rừng rậm là bị ép buộc bất đắc dĩ, nếu không, nàng thật đúng là sẽ vạch rõ giới hạn với Lâm Vĩnh Cửu.
Lâm Vĩnh Cửu nhìn bốn phía, thấy không ai chú ý đến tình huống bên này, mới thần bí từ trong nạp giới lấy ra một bọc giấy gì đó: "Đây là ta ở trong Ma Vân rừng rậm tình cờ lấy được, theo lý thuyết ở trong Ma Vân rừng rậm có được vật gì đó thì phải nộp lên gia tộc một nửa, nhưng mà vật này ta giấu xuống để đưa cho ngươi."
Lăng Kỳ Tuyết không có mắt x quang, không thấy rõ bên trong bao là cái gì, nhưng từ trong gói giấy tỏa ra mùi thuốc nhàn nhạt nói cho nàng biết, bên trong túi chính là Thông Huyết Thảo nàng đã từng điên cuồng theo đuổi!
Lâm Vĩnh Cửu vì biểu đạt cái gọi là áy náy lại đưa cho nàng thứ quý trọng như thế, trong lúc nhất thời, trong lòng Lăng Kỳ Tuyết buồn cực kỳ.
"Mau lấy đi, bằng không bị cao thủ ngửi thấy được mùi thì không tốt lắm!" Lâm Vĩnh Cửu thúc giục.
Lăng Kỳ Tuyết cũng không nói thêm nữa, nhận lấy rồi ném vào trong Thế Giới Hỗn Độn, mặc dù nàng đã trộm được Thông Huyết Thảo luyện chế được Tẩy Tủy Đan, nhưng bảo bối không chê nhiều, Lâm Vĩnh Cửu cũng cần Tẩy Tủy Đan, phần ân tình này sẽ dùng Tẩy Tủy Đan đến trả thôi.
"Hô hô, ngươi không biết chứ ở trước khi ngươi xuất hiện ta rất sợ vật này bị lão quái vật nhà ta phát hiện rồi cướp mất, hôm nay cuối cùng đưa đồ cho ngươi, tảng đá lớn trong lòng ta cũng rơi xuống rồi!" Lâm Vĩnh Cửu dài than một hơn, hắn vẫn không biết Lăng Kỳ Tuyết đã ở trong bảo khố của Lăng gia trộm được Thông Huyết Thảo rồi luyện chế được Tẩy Tủy Đan, cho rằng vật này rất quan trọng với Lăng Kỳ Tuyết, nên mạo hiểm rất lớn mới che giấu được.
Mũi của Lăng Kỳ Tuyết có chút chua, Lâm Vĩnh Cửu là người đầu tiên giúp đỡ lúc nàng đến thế giới này, cũng là người bằng hữu đầu tiên của nàng.
"Vĩnh cửu, sau này đừng gọi ta là Lăng đại tiểu thư nữa, ngươi gọi ta là Tuyết như bằng hữu đi!" Lăng Kỳ Tuyết khẽ mỉm cười, trải qua một đoạn thời gian tu dưỡng, nàng theo kịp dinh dưỡng, thân thể cũng khỏe mạnh, da mềm mại trong trắng lộ hồng, tỏa ra trong suốt sáng bóng.
Lâm Vĩnh Cửu trong nháy mắt mất hồn, ngay sau đó phục hồi tinh thần lại.
Nàng là nữ nhân cung chủ Nguyệt Hoa Cung coi trọng, hắn lại là gia chủ tương lai của một tiểu gia tộc có tài đức gì tranh giành với cung chủ Nguyệt Hoa Cung, có thể làm bằng hữu cũng là may mắn cả đời của hắn.
Lâm Vĩnh Cửu ôn hòa cười một tiếng: "Xin chào, A Tuyết, rất vinh hạnh có thể trở thành bằng hữu của ngươi!"
"Xin chào, Vĩnh Cửu, về sau chúng ta sẽ là bằng hữu, có phải giữa bằng hữu nên có phúc cùng hưởng hay không?" Lăng Kỳ Tuyết nghiêng đầu cười vô lại.
Lâm Vĩnh Cửu mỉm cười, không phải là lại bị lừa gạt chứ!
"Đương nhiên!" Tuy là như thế, hắn cũng tâm cam tình nguyện bị Lăng Kỳ Tuyết lừa.
"Vậy thì tốt, khổ nạn thì miễn, không có cực khổ gì mà bản tiểu thư ta không đi, phúc khí thôi, bản tiểu thư còn nhiều, làm bằng hữu để cho ngươi cũng lây chút phúc khí như thế nào?"
Lời của nàng không quá lời một chút nào, cũng không có khí thế cao ngạo tại thượng khinh người, ngược lại làm cho người ta nghe thấy có một cảm giác nàng thật sự có thể mang đến phúc khí cho người ta.
"Vậy ta có tính là ôm được chân to không?" Lâm Vĩnh Cửu cũng cười giỡn nói.
"Ngươi đi ch.ết đi! Chân ngọc của bản tiểu thư ta thon dài xinh đẹp lắm đấy!" Lăng Kỳ Tuyết làm bộ vung mạnh một quyền với Lâm Vĩnh Cửu.
Động tác của hai người có chút thân mật, gương mặt của Lâm Vĩnh Cửu mất tự nhiên đỏ lên, Lăng Kỳ Tuyết hồn nhiên không biết, vẫn tiếp tục liến thoắng không ngừng: "Về sau nhìn thấy bản tiểu thư phải khen ta xinh đẹp thoát phàm, giật cả mình. . . . . ."
"Ngươi ở đây làm gì!"
Lời nói của Lăng Kỳ Tuyết bị người ngắt lời, quay đầu nhìn lại, mặt của Nam Cung Kình đen lại đứng ở cửa phòng nghỉ ngơi của dược phòng Lâm La, trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm Lâm Vĩnh Cửu.
Lâm Vĩnh Cửu: Ta thật sự là nằm cũng trúng đạn mà!
Đầu tiên là một Đông Phương Linh Thiên, tiếp theo là thái tử, Lăng Kỳ Tuyết rước lấy mỗi một nam nhân đều là mặt hàng hắn không chọc nổi!
Nhìn sắc mặt của Nam Cung Kình, rồi nhìn lại ánh mắt của hắn nhìn Lăng Kỳ Tuyết hận không thể tuyên bố chủ quyền, cổ Lâm Vĩnh Cửu lạnh lẽo, cảm giác gió thu lạnh run, mùa đông lại đến.
Trong mắt của hắn thoáng qua vẻ mất mác, Đông Phương Linh Thiên cũng thôi, Nam Cung Kình cũng tốt, nữ nhân như Lăng Kỳ Tuyết cuối cùng là hắn vẫn không thể nghĩ muốn.
"Thảo dân tham kiến thái tử điện hạ!" Lâm Vĩnh Cửu điều chỉnh cảm xúc một chút, đứng lên đi đến trước mặt Nam Cung Kình, một chân quỳ xuống hành lễ với Nam Cung Kình.
"Hừ!" Nam Cung Kình cho Lâm Vĩnh Cửu một cước, đá hắn ngã rồi đi vào phòng nghỉ.
"Bệnh thần kinh!" Lăng Kỳ Tuyết không trốn tránh, giọng nói càng thêm hận như không khiến tất cả mọi người nghe được.
Sắc mặt của Nam Cung Kình rất khó coi, hắn và Lăng Nhạc nói chuyện trong nháy mắt Lăng Kỳ Tuyết đã chạy thoát, thật vất vả hỏi thăm thị vệ đi theo mới đến được đây, đã nhìn thấy quan hệ thân mật của Lăng Kỳ Tuyết và Lâm Vĩnh Cửu.
Ở Lăng phủ với chuyện thái tử phi nàng đã biểu hiện rất khinh thường, lại ở đây công khai thân mật với nam tử khác, đây không phải là đánh vào mặt hắn sao!
Nam Cung Kình tức giận, buồn bực, thậm chí nghi ngờ hắn làm ra quyết định giữ Lăng Kỳ Tuyết ở bên người có chính xác hay không.
Không sai, hắn chính là Nam Cung Kình, Nam Cung Kình từ đầu đến cuối!
Ở trong nháy mắt Ma Linh Giác Trư xơi tái hắn vào miệng, hắn lấy ra một lá bùa bảo vệ tính mạng duy nhất mà lão tổ hoàng thất tặng cho hắn, bóp nát bùa chạy trốn huyền cấp, trực tiếp trốn khỏi miệng của Ma Linh Giác Trư, đi đến khu vực biên giới của Ma Vân rừng rậm, thừa dịp không có ai phát hiện ra khỏi Ma Vân rừng rậm, trở về phủ thái tử.
Sau đó hắn nghe nói Lăng Kỳ Tuyết an toàn trở lại, thì rất là khiếp sợ, cảm thấy khiếp sợ là trên người Lăng Kỳ Tuyết có một cỗ lực lượng thần bí, luôn có thể bảo đảm nàng ở trong thời khắc nguy hiểm có thể ở điểm mấu chốt mà chạy trốn.
Nam Cung Kình tự nhận là đó chính là thực lực của Lăng Kỳ Tuyết.
Làm quốc quân tương lai, hắn cần Lăng Kỳ Tuyết có thực lực như vậy!
Cho nên dùng tốc độ nhanh nhất cầu xin quốc chủ cho hắn một đạo thánh chỉ, lập Lăng Kỳ Tuyết làm THÁI tử phi, cũng chỉ có Lăng Kỳ Tuyết ở Lăng phủ thấy một màn Nam Cung Kình ch.ết đi sống lại.
"Trở lại phủ thái tử với ta." Nam Cung Kình chính là dùng câu khẳng định, mà không phải thỉnh cầu cũng không phải là giọng thương lượng.
Lăng Kỳ Tuyết ghét nhất có người quơ tay múa chân với nàng, hành động của Nam Cung Kình khiến cho nàng chán ghét, trực tiếp bỏ qua Nam Cung Kình, ánh mắt lướt qua hắn, nói với Lâm Vĩnh Cửu: "Vĩnh Cửu, có thời gian ta lại đến thăm ngươi!"
Nói xong xoay người đi, mới đi ra khỏi mấy bước đã bị Nam Cung Kình kéo tay lại. . . . .