Chương 2: Đã gây họa

THÂN XẠ NHÀ THANH
Tác giả: Đông Nhất Phương
Chương 2: Đã gây họa
Một viên đạn, mang đi tánh mạng của chủ tướng quân Thái Bình.
@ Trần Bách Thành
Trong lòng Lý Chấn mừng thầm, lập tức hét lớn: “Chủ tướng Phát phỉ bị giết rồi, giết”.
Phát phi, là xưng hô đối với quân Thái Bình.


Lý Chấn cao giọng hô to, đồng thời giơ Điểu sung trong tay lên, hấp dẫn chú ý của binh sĩ chung quanh. Lúc này, Ngô Khải Công ngừng rút lui sau, nhìn Lý Chấn tán thưởng. Ngô Khải Công cũng biết ra sức đánh chó rơi xuống nước, la lớn: “Chủ tướng Phát phỉ bị giết rồi, theo ta giết về, giết sạch Phát phi”.


Binh sĩ quân Thanh nghe được tin tức chủ tướng quân Thái Bình bị giết, rất nhanh đều ngừng lại.


Bọn họ không lập tức giết về, mà lại cẩn thận xem rõ, xác nhận chủ tướng quân Thái Bình đúng là bị giết, mới thay đổi biểu lộ, khuôn mặt đang đau khổ liền trở nên hớn hở, diễu võ dương oai mà giết về. Từ tướng lĩnh quân Thanh, cho tới binh sĩ bình thường nhất quận Thanh, đều hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, cùng tình hình chạy trốn vừa rồi hoàn toàn khác biệt.


Chủ tướng quân Thái Bình bị giết, quân đội lập tức trận cước đại loạn.
Bọn binh sĩ đã không còn tâm tư liều mạng, lại trông thấy quân
Thanh như lang như hổ đánh tới, xoay người bỏ chạy.


Lý Chấn thấy quân Thái Bình rút lui sau, không đuổi theo. Hắn giết ch.ết chủ tướng quân Thái Bình, lấy được chiến công lớn nhất, giết thêm mấy lính tôm tướng cua chỉ là dệt hoa trên gấm, không hề có chỗ lợi gì.
Ngô Khải Công vui mừng hớn hở đi tới bên cạnh Lý Chấn, cười hỏi:


available on google playdownload on app store


“Người tên là gì, thân giữ chức
Lý Chấn trả lời: “Ty chức Lý Chấn, là một tên Bách phu trưởng”. bisa
Ngô Khải Công cười nói: “Ngươi bắn ch.ết chủ tướng Phát phi, không thể bỏ qua công lao, bốn tướng sẽ đích thân thỉnh công thay ngươi”.


Lý Chấn vui mừng nói: “Đều là tướng quân dạy bảo đúng cách, mới có thể bắn ch.ết chủ tướng Phát phi”.


Ngô Khải Công hơi vuốt cằm, vỗ vỗ bả vai Lý Chấn bày ra ý khích lệ. Lý Chấn biết mình đã vào trong ánh mắt của Ngô Khải Công, chỉ cần kết giao tốt với Ngô Khải Công, thì sẽ có cơ hội lên chức. Bây giờ là năm Hàm Phong thứ 3, cách chiến tranh nha phiến lần hai chưa tới ba năm, Lý Chấn muốn thay đổi cục diện, vẫn phải tự chế tạo cơ hội.


Ngô Khải Công dân quân đuổi giết quân Thái Bình, nhưng rất nhanh liền thu binh, bắt đầu quét dọn chiến trường.


Một hồi chiến đấu xuống, quân Thái Bình ch.ết hơn ba nghìn sáu trăm người, binh sĩ bị bắt làm tù binh có hơn một ngàn sáu trăm. Có điều binh sĩ quân Thanh cũng từ thương hơn một ngàn tám trăm người, có thể nói là tổn thất thảm trọng.


Ngô Khải Công dân quân trở về, trên nửa đường liền đem tin tức truyền về đại doanh Giang Bắc, bẩm báo cho Kỳ Thiện.


Lúc đại quân đến cửa doanh địa, Lý Chấn phát hiện một lão già gầy gò tuổi trên năm mươi đứng ngoài doanh địa. Quan phục của người này rõ ràng khác tướng sĩ bình thường, trên quan phục thêu một con tiên hạc, đây là quan phục quan to nhất phẩm đương triều mới có. Cả đại doanh Giang Bắc chỉ có khâm sai đại thần Kỳ Thiện mới là quan viên nhất phẩm, Lý Chấn liên kết luận lão già Kỳ Thiện.


“Mạt tướng Ngô Khải Công, bái iển đại nhân”.
Ngô Khải Công đi tới bên cạnh Kỳ Thiện, quỳ một gối xuống hành lē.
Kỳ Thiện cười tủm tỉm đem Ngô Khải Công nâng dậy, không nhanh không chậm nói: “Khải Công à, người dân quân xuất chiến, đánh tan


Phát phi, chấn uy quân ta, bốn quan sẽ thỉnh công cho người trên sổ”.
Ngô Khải Công vừa mới đứng lên, lập tức lại bùm một tiếng quỳ xuống, cảm kích nói: “Đa tạ đại nhân tài bồi!
Hai tay Kỳ Thiện phát nhẹ, Ngô Khải Công mới lại đứng lên.


Ngô Khải Công xoay chuyển ánh mắt, chỉ vào Lý Chấn bên cạnh, cung kính nói: “Đại nhân, lần này có thể đánh tan Phát phi, không thể bỏ qua công lao Bách phu trưởng Lý Chấn dưới trướng mạt tướng. Lý


Chấn thương pháp tinh xảo, trong trăm bước lấy thi cấp tướng địch như lấy đồ trong túi. Chính vì Lý Chấn một phát bắn trúng đầu chủ tướng
Phát phi, mới có thể thuận lợi thủ thắng”.
Lý Chấn vội vàng hành lễ, bái nói: “ty chức Lý Chấn, ra mắt đại nhân”.


Kỳ Thiện liếc nhìn Lý Chấn, nói: “Bộ dạng tinh tráng khôi ngô, hai gò má góc cạnh rõ ràng, hai con ngươi thần thái sáng láng, có một cổ khí nhanh nhẹn dũng mãnh, là nhân tài, có thể bồi dưỡng một phen”.
Lý Chấn lại khom mình hành lễ, khiêm tốn một phen.
Ngạo Thiên Môn Group
THẦN XA NHÀ THANH


Tác giả: Đông Nhất Phương
Trong lòng Ngô Khải Công vui rạo rực, căn dặn: “Người đâu, lấy đầu chủ tướng Phát phỉ ra”.
@ Trần Bách Thành
Chỉ một lát, binh sĩ cầm đầu chủ tướng quân Thái Bình tới. Ngô Khải
Công tiếp nhận cái đầu máu chảy đầm đìa, quơ quơ ở trước mắt Kỳ


Thiện, cười nói: “Đại nhân, đây là thủ cấp chủ tướng Phát phi, trên đầu còn có một lỗ máu”.
"A!!”
Vak
Kỳ Thiện bỗng nhiên lên tiếng kinh hồ, trừng lớn mắt, trên mặt lại hiện lên vẻ bối rối.


Lý Chấn nhìn mặt mà nói chuyện, phát hiện Kỳ Thiện vẻ mặt biến hóa, trong lòng trầm xuống, dâng lên dự cảm không ổn. Bởi vì biểu lộ của Kỳ Thiện không phải là sợ hãi, mà lại ẩn hàm một tia lo lắng.
Trong chuyện này, nhất định có kỳ quặc.


Ngô Khải Công tưởng rằng Kỳ Thiện bị hù sợ, vội vàng đem cái đầu máu chảy đầm đìa ném cho binh sĩ, nói: “Đại nhân, Phát phi không chuyện ác nào không làm, chỉ có nghiêm trị mới có thể kinh sợ Phát phi.
Mạt tướng đề nghị, treo đầu Phát phi ở của doanh địa thị chúng ba ngày”.


Kỳ Thiện trầm giọng nói: “Đem binh sĩ cùng tù binh an trí tốt, sau đó dẫn Lý Chấn vào trong đại trướng nghị sự”.
Lý Chấn nghe giọng nói của Kỳ Thiện, càng cảm thấy cổ quái.
Lý Chấn chỉ là một tên Bách phu trưởng dưới trướng Ngô Khải
Công, chức quan hèn mọn. Cho dù lập được


| quan, không có tư cách vào trướng nghi đại công, nhưng vẫn là tiểu sự. Kỳ Thiện bảo Ngô Khải
Công dẫn hắn tới, rất có thể có quan hệ với Phát phi. Trong lòng Lý
Chấn thậm chí suy đoán thân phận Phát phi không tầm thường, mới khiến cho vẻ mặt Kỳ Thiện xảy ra biến hóa.
Đại trường trung quân, trọng.


Thiện ngồi ở phía trên, vẻ mặt ngưng
Phía dưới, hai bên trái phải ngồi tướng lãnh trong quân.
Lý Chấn không có tư cách ngồi, lẳng lặng đứng ở sau lưng Ngô Khải
Công. Ngô Khải Công phát hiện bầu không khí không đúng, trong lòng cũng bất ổn. Nhưng Ngô Khải Công cũng không hiểu, đánh bại quân


Thái Bình là phù hợp với lợi ích của đại doanh Giang Bắc cùng Kỳ
Thiện, sao bầu không khí lại ngưng trọng như vậy? Tròng mắt Ngô Khải
Công vừa chuyển, hỏi dò: “Đại nhân, có chuyện gì sao?”
Kỳ Thiện hỏi: “Ngươi mang binh giao chiến với Phát phi, có từng tìm hiểu thân phận của đối phương? “


Ngô Khải Công lắc đầu nói: “Hồi bấm đại nhân, mạt tướng không biết đối phương là ai”.


Trong lòng Lý Chấn âm thầm lắc đầu, một tướng lãnh lĩnh quân không ngờ không biết tình huống đối phương, đúng là bó tay. Tướng lãnh như vậy lại chiếm được chức vị quan trọng, cũng đúng là bó tay.


Kỳ Thiện nhìn chằm chằm Ngô Khải Công, trên mặt đã không còn sự vui sướng, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Bốn quan nói cho ngươi biết, Phát phi bị giết ch.ết tên là Dương Chính Thanh, là em ruột của Phi vương
Dương Tú Thanh”
“Em ruột Dương Tú Thanh? “


Ngô Khải Công vẻ mặt mừng rỡ, nói: “Đại nhân, giết Dương Tú
Thanh không phải là rất tốt sao? “
Lý Chấn nghe vậy, đúng là hận không thể chui xuống lỗ.


Ánh mắt tất cả mọi người bạn phía Ngô Khải Công, Lý Chấn đều cảm giác được hai gò má hơi nóng lên. Người ch.ết là em ruột của Phỉ vương Dương Tú Thanh, vẻ lo lắng của Kỳ Thiện lo lắng cũng không bỏ sót. Dương Chính Thanh bị giết, Dương Tú Thanh rất có thể sẽ phái binh tấn công đại doanh Giang Bắc. Kỳ Thiện đích thật là cần một trận thắng để ủng hộ lòng quân, nhưng Dương Chính Thanh bị giết, Kỳ


Thiện cũng khó có thể giải quyết tốt hậu quả.
Kỳ Thiện trừng mắt nhìn Ngô Khải Công, ánh mắt nhìn về phía tướng lãnh còn lại, nói: “Dương Chính Thanh bị giết, Dương Tú Thanh rất có thể phái binh giết, chư vị có ý kiến gì không?”
Tiếng nói hạ xuống, đại trướng yên tĩnh lập tức ầm ầm.


Tướng lãnh trong quân lắc đầu thở dài, đều nhìn Ngô Khải Công trách cứ.


Thân thể Ngô Khải Công cứng ngắc, giống như cười mà không phải cười, xấu hổ vô cùng. Thật vất vả lập được đại công, lại nhặt được khoai lang phong tay. Trong lòng Ngô Khải Công khẽ thở dài, nhưng không đi trách cứ Lý Chấn, đứng lên nói: “Đại nhân, Dương Chính Thanh đã bị giết, nếu Dương Tú Thanh phái Phát phi đánh tới, mạt tướng dốc hết sức ngăn cản”.


Lý Chấn thấy Ngô Khải Công dốc hết sức gánh vác, cũng dâng lên một tia thiện cảm với Ngô Khải Công.
Người này không có năng lực gì, nhưng nhân phẩm coi như không tệ.
Ngạo Thiên Môn Group






Truyện liên quan