Quyển 2 - Chương 2-1: Ra ngoài cưỡi ngựa (1)
Hạ Du Hàm nghe Dương Tử Nguyệt nói xong liền do dự, nghĩ đến ngày đó tiện nhân Diệp Ngọc Khanh kia xuống tay vừa mạnh vừa độc ác, nàng nghĩ lại cũng có chút sợ.
"Nhị muội muội, Tử Nguyệt muội muội nói đúng đấy, trên người muội còn có vết thương, thật sự không thích hợp ra ngoài, mấy ngày này muội nên ở trong phủ tĩnh dưỡng cho tốt."
Hạ Thanh Ca cũng không muốn cho Hạ Du Hàm đi cùng phá hỏng tâm tình của mình, các nàng như vậy mà vẫn níu lấy muốn đi theo, thật là không hiểu chuyện, chỉ sợ với bộ dáng này của nàng ta có câu cũng không tới vị công tử kia đi?
Có điều nếu nàng đi theo để mình sai bảo thì rất dễ.
Không nghĩ lần này Hạ Du Hàm quyết tâm muốn đi theo, nàng tiến lên một bước, "Đại tỷ tỷ, người dẫn Hàm nhi cùng đi đi, muội thật sự không có việc gì, muội đảm bảo sẽ không gây ra phiền toái cho tỷ, muội sẽ ngoan ngoãn đứng ở một bên nhìn là tốt rồi."
Nhớ tới mục đích ban đầu của mình và Diệp Ngọc Khanh, khiến cho Hạ Thanh Ca thê thảm hơn mình mới là quan trọng nhất.
Trong mắt Hạ Thanh Ca lóe lên tia sáng kỳ lạ, nhếch môi cười không tiếp tục khuyên bảo nữa, "Vậy được rồi, nếu nhị muội đã một lòng muốn đi theo, Tử Nguyệt muội muội, chi bằng chúng ta đưa nàng theo cùng đi?"
Nàng dùng mắt ra hiệu cho Dương Tử Nguyệt, người sau ngầm hiểu, gật gật đầu, "Vậy được rồi, nhưng ta cũng phải nói trước, xe ngựa của ta chỉ có thể cho Thanh Ca tỷ tỷ ngồi, ngươi muốn theo thì tự mình chuẩn bị tốt xe ngựa đi."
Hạ Du Hàm ngầm oán giận, trong lòng hận không thể cho Dương Tử Nguyệt một bạt tai mới có thể hả giận, nhưng ngại mình phải trái muốn đi theo cũng chỉ có thể nhịn xuống.
"Được, Băng Cầm, phân phó người làm chuẩn bị cho ta một cỗ xe ngựa."
Dương Tử Nguyệt thầm than, thật đúng là da mặt có thể nổi tường thành, làm sao thiên hạ này lại có nữ nhân mặt dày vô sỉ như vậy chứ?
Hạ Thanh Ca cấp cho Dương Tử Nguyệt ánh mắt an tâm, hai người không thèm để ý đến Hạ Du Hàm sóng vai bước tới cửa lớn.
Hạ Du Hàm nhìn bóng lưng hai người, trong mắt liền phóng ra tia sáng độc ác, oán hận cũng nháy mắt mà ra, Hạ Thanh Ca, chờ đó ta nhất định khiến ngươi thảm hại hơn so với ta.
Nàng quay qua Thúy Bình nói thầm vài câu, phía sau ngầm hiểu bước chân chậm lại, Thúy Bình nhìn mấy người đã đi xa không chú ý tới mình, lập tức xoay người đi về phía Tử Yên viện.
Kinh thành phủ Bình Nam vương.
Điện ngọc quỳnh lâu, mái cong lưu các, nước hồ trong veo sóng biếc dập dờn, dưới ánh mặt trời dần hiện ra màu xanh lục.
Giờ phút này trong lương đình bên bờ hồ có một vị nam tử áo trắng trông cực kỳ lười biếng đang nằm trên chiếc ghế điêu được làm từ gỗ tử đàn, tay giơ một quyển trong bộ sách ngoại truyện xem nhập thần.
Từ xa nhìn lại, giống như một tiên nhân nhàn nhã tự tại,....
"Chủ tử." Đột nhiên xuất hiện một hắc y nhân phá vỡ sự yên tĩnh nơi này.
Mộ Dung Ngọc dời mắt khỏi trang sách, giương mắt thản nhiên nhìn người mới tới, "Nói đi, có chuyện gì?"
Hắn đã từng phân phó qua những thủ hạ này, nếu không có chuyện quan trọng thì đừng có tới đây tìm hắn.
Cảnh Thiên cung kính nói: "Vừa rồi đại công tử của phủ Vinh Quốc Công cho gởi lời đến, hôm nay bọn họ tổ chức đua ngựa trong trang viên tại Đông Thành, vừa rồi phái người trước tới mời chủ tử, chủ tử người có muốn đi không?"
Môi Mộ Dung Ngọc khẽ động, giữa hai đầu lông mày lỗ rõ vẻ nhàm chám không vui,"Không có hứng thú, loại thư mời này không phải gia đã nói sao? Nhất loạt thay gia cản là được."
"Thuộc hạ hiểu, nhưng hôm nay chủ tử có nên trước nghe một chút sẽ có người nào đến dự tiệc hay không? Biết đâu ở đó có người chủ tử cảm thấy hứng thú cũng không chừng?"Cảnh Thiên vẫn như trước nghiêm chỉnh nói, diennddanlqd nhưng trong lòng lại thầm mắng Cảnh Minh tiểu tử này.
Tại sao để hắn tiện thể nhắn những lời này với chủ tử? Không phải hắn đã sớm biết chủ tử không hứng thú với những buổi yến tiệc sao?
Sắc mặt hắn u ám, tựa hồ đang chờ chủ tử quát tháo hắn dừng lại, nhưng không ngờ tới, nháy mắt hai mắt Mộ Dung Ngọc liền phát sáng, ngồi thẳng người "A....? Vậy ngươi nói xem sẽ có những người nào đến?"
Cảnh Thiên thấy vậy nuốt một ngụm nước miếng, kinh hãi nhìn về phía Mộ Dung Ngọc, tiếp theo sau lại mau chóng ổn định sắc mặt cung kính cúi đầu, nhưng trong lòng vẫn còn bàng hoàng.
Hắn chưa từng trông thấy chủ tử nhà mình xuất hiện loại biểu tình này, thật sự quá hiếm lạ rồi!
Hắn dựa theo những gì Cảnh Minh giao cho nói ra, "Hồi bẩm chủ tử, người đến có Thất điện hạ, thế tử gia của Đông Bình vương phủ, cùng hai vị công tử Dương phủ, bên nữ quyến có Minh Châu quận chúa, a, hình như nhị công chúa cũng muốn đến, còn có..."
"Nói trọng điểm." Ánh mắt Mộ Dung Ngọc vốn là mong đợi chớp một cái đã trở nên u ám.
Cảnh Thiên mỗi lần nhắc tới tên ai đó lại cẩn thận quan sát nét mặt Mộ Dung Ngọc, quả nhiên lời hắn còn chưa nói xong chủ tử đã tức giận.
Lần này hắn dứt khoát một lời nói xong, "Cảnh Minh vừa mới báo lại, nói đại tiểu thư phủ Tu Quốc Công cũng nằm trong danh sách."
Quả nhiên, hắn nói xong câu đó, sắc mặt Mộ Dung Ngọc lại khôi phục bình thường, mơ hồ còn cảm giác được hắn đang cười.
"Chủ tử, nếu như người không đi vậy thuộc hạ sẽ đi từ chối ngay."
Mộ Dung Ngọc trừng mắt nhìn Cảnh Thiên, "Lời này là Cảnh Minh giao cho ngươi đi?" Hắn biết tính Cảnh Thiên, ngày thường là người có nề nếp, giống như một cái cọc gỗ, nào biết đùa giỡn hắn chứ?
Nhất định là lúc Cảnh Minh tiểu tử kia tới truyền lời giao cho hắn.
Cảnh Thiên thoáng ngạc nhiên, "Chủ tử làm sao biết được?"
Mộ Dung Ngọc hừ lạnh một tiếng "Tính ngươi gia còn không rõ? Đi, mau chuẩn bị ngựa cho gia."
Khuôn mặt lạnh lẽo thường thấy của Cảnh Thiên rốt cục có một chút biểu cảm, khóe miệng giật giật "Chủ tử, Bạch Tuyết đã chờ ở vườn hòa ngoài đình."
Trong chớp mắt chứng kiến Cảnh Thiên hơi hơi mỉm cười, Mộ Dung Ngọc đại quẫn "Hừ! Chờ gia quay về, xem gia không hảo hảo trừng trị hai tên tiểu tử thúi kia một trận, ngay cả ngươi cũng bị bọn hắn làm hư."
Lập tức phất tay áo rảo bước rời khỏi, Cảnh Thiên nhìn bóng lưng vội vã của Mộ Dung Ngọc, khóe miệng rốt cuộc vẽ ra một nụ cười, tuy cứng nhắc nhưng rất hiếm có.
Thực ra hắn muốn nói, dạo gần đây hắn cũng phát hiện ra chủ tử không bình thường rồi! Làm sao Cảnh Minh và Cảnh Hoàng lại không phát hiện ra chứ?
Bạch Tuyết và hắn đã chuẩn bị xong từ sớm, hắn biết sau khi chủ tử nghe đến tên người kia nhất định sẽ ba ba chạy tới.
Hạ Thanh Ca vừa nói vưà cười lôi kéo tay Dương Tử Nguyệt bước ra cửa chính phủ Quốc Công, đợi đến khi nàng lên xe ngựa mới nhớ tới Hạ Du Hàm phía sau.
Xoay người nhìn về phía nàng(Hạ Du Hàm) "Muội muội, nha đầu Lục Bình bên người ngươi đâu? Ta còn nhớ rõ vừa rồi nàng đi theo bên cạnh ngươi."
Trên mặt Hạ Du Hàm lóe qua chút bối rối, vội vàng che dấu nói, "Muội sai nàng trở về Tử Yên viện đem áo choàng tới, nếu không tỷ tỷ cứ đi trước đi muội sẽ theo sau."
Nhìn thoáng qua nàng Hạ Thanh Ca nén một tia cười nhạt, lập tức vén rèm lên xe ngựa.
Vừa lên xe ngựa Dương Tử Nguyệt liền kéo tay nàng "Thanh Ca tỷ tỷ, ngươi vì sao phải dẫn nàng theo cùng? Ngươi biết rõ nàng có suy nghĩ muốn hại ngươi."
Hạ Thanh Ca gia dấu im lặng với nàng, lập tức vén rèm nhìn quay lại, mà lúc này Lục Bình đang vội vã chạy tới bên Hạ Du Hàm, nhưng trên tay nàng không có áo choàng.
Quả nhiên Hạ Du Hàm đang nói dối! Hạ Thanh Ca cười lạnh, buông rèm xuống "Yên tâm đi, hôm nay nếu nàng ta an phận thủ thường coi như vận khí của nàng, còn nếu vẫn muốn làm chuyện gì cũng chỉ tự rước lấy nhục thôi."
Dương Tử Nguyệt bĩu môi "Hừ, ta không thích bộ dạng giả mù sa mưa của nàng, có nàng ta ở đây thực là mất hứng."
Hạ Thanh Ca nhìn Dương Tử Nguyệt "Chúng ta coi nàng như người tàng hình là tốt rồi, muội không cần để ý nàng, chúng ta tự mình vui đùa."
Dương Tử Nguyệt cất tiếng cười khẽ "Ha ha, ý kiến hay, cố ý bỏ qua nàng, tốt nhất để nàng tự cảm thấy xấu hổ, song da mặt cô muội muội này của tỷ không phải dày bình thường nha."
Hạ Thanh Ca cười nhạt một tiếng, không nói lại, trong đầu nghĩ tới mục đích của Hạ Du Hàm. Xem ra cuộc sống của nàng không có lấy một khắc yên ổn.
Sau khi Hạ Thanh Ca theo Dương Tử Nguyệt trở về phủ Vinh Quốc Công, Hạ Du Hàm mới chậm chạp đuổi theo, nhìn chiếc xe ngựa treo bài lệnh Dương phủ dừng phía trước kia, Hạ Du Hàm liền nhớ tới những lời vừa rồi Dương Tử Nguyệt cố ý vũ nhục mình, trong lòng phẫn hận, hung hăng quăng rèm xe xuống.
"Lục Bình, đồ đã chuẩn bị tốt rồi chứ?"
"Tiểu thư, đã chuẩn bị tốt những gì người căn dặn, tất cả ở trong này." Nói xong nàng lôi từ trong ống tay áo ra một bọc giấy.
Hạ Du Hàm cầm lấy, mở ra nhìn qua một lượt, khóe môi bất giác cong lên nụ cười lạnh, hơn thế nữa trong ánh mắt nàng tỏa ra rất nhiều luồng sáng ác độc.
"Tốt, rất tốt, hôm nay ta phải khiến nàng một đi không trở về." Mấy lần trước là Hạ Thanh Ca may mắn tránh được mẫu thân truy sát, nhưng kế hoạch lần này thần không hay quỷ không biết, nàng muốn xem Hạ Thanh Ca làm cách nào trốn thoát được!
Bên phía Hạ Thanh Ca.
Nàng trước theo Dương Tử Nguyệt đến Từ Hiếu viện bái kiến Dương lão thái quân, hai người hàn huyên trong chốc lát, Dương Tử Nguyệt liền lôi kéo Hạ Thanh Ca cáo biệt Dương lão thái quân, chuyển hướng đi đến chỗ ở của nàng-Thanh Thủy Các.
"Nhìn xem, đây đều là trang phục cưỡi ngựa của ta, bộ hồng này không tệ, tỷ muốn thử một lần hay không?" Dương Tử Nguyệt hưng phấn lôi toàn bộ mã trang của mình ra, bày khắp giường để Hạ Thanh Ca tha hồ chọn lựa.
"Thanh Ca tỷ tỷ, tỷ mau xem đi, tỷ thích bộ nào ta liền tặng tỷ bộ ấy."
Hạ Thanh Ca nhìn đến vài bộ mã trang trên giường, cuối cùng cảm thấy kiện màu đỏ kia là xinh đẹp nhất, hơn nữa lớn nhỏ đều có thể vừa vặn.
"Nếu tiểu Nguyệt muội nói bộ màu đỏ này nhìn tốt, ta đây liền chọn bộ màu đỏ này đi."
"Được, Thanh Ca tỷ tỷ nhanh nhanh đi thử." Nàng vui vẻ cầm lầy y phục, đẩy Hạ Thanh Ca ra sau bình phong.
"Mau mặc vào ra cho muội xem."
Hạ Thanh Ca ôm y phục bị ép buộc đi đến mặt sau bình phong, lập tức thay bộ mã trang này.
Sau khi ăn mặc chỉnh tề, nàng bước ra khỏi bình phong đi tới trước mặt Dương Tử Nguyệt vươn tay hỏi, "Như thế nào?"
Vẻ mặt Dương Tử Nguyệt vô cùng hài lòng, nàng chớp chớp mắt to, kinh hô một tiếng, "A....., khó trách đây, ta nói Thanh Ca tỷ tỷ mặc y phục nào cũng đẹp, nguyên lai là Thanh Ca tỷ tỷ ngươi bộ dạng xinh xắn, mặc y phục màu gì đều như nhau giống như đặc biệt làm riêng cho tỷ vậy, tỷ mau tự mình nhìn xem."
"Nào có tốt như muội nói, lại ở đây riễu cợt ta rồi!"
Hạ Thanh Ca đối với biểu cảm kinh ngạc trên mặt Dương Tử Nguyệt coi như không có gì, nàng đi đến đứng trước bàn trang điểm, hướng tới cô gái trong gương nhìn lại.
Chỉ thấy chiếu ra bóng dáng, một thân màu đỏ rực rỡ, kiều diễm hỏa mị, này trên dưới hồng y (màu đỏ) đem dung mạo nàng vốn đã tinh xảo quý khí càng tôn lên cực hạn xinh đẹp.
Nàng thích màu trắng, cho nên y phục trên người phần lớn đều lấy màu trắng làm chủ, vẫn chưa từng mặc màu sắc diễm lệ như vậy lên người Hạ Thanh Ca ddllqqdd, nhưng hôm nay mặc vào lại phát hiện thì ra nàng cũng thích hợp với màu sắc khoa trương như vậy!
"Tốt lắm, thời gian không còn sớm, nghĩ tới Tử Y tỷ tỷ các nàng hẳn là trước chúng ta một bước đi, chúng ta cũng không thể chịu thua kém, Thanh Ca tỷ tỷ, chúng ta đúng là nói hay lắm, nhất định phải săn tới hai con vật nhỏ nướng ăn."
Hạ Thanh Ca khẽ nháy mắt, hoạt bát cười một tiếng "Muội cư yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không tay không mà về, đi thôi!"
"Ukm." Trên mặt Dương Tử Nguyệt cũng tràn đầy tự tin, lôi kéo Hạ Thanh Ca chạy ra khỏi phòng.
Lúc hai người đi ra cửa lớn phủ Vinh Quốc Công, Hạ Thanh Ca nhìn thấy xe ngựa Hạ Du Hàm ngừng ngay đằng sau xe các nàng.
Nàng nhìn về phía xe ngựa, đúng lúc nàng nhìn tới thì Hạ Du Hàm đẩy ra rèm xe nhìn về phía mình, cười nhạt một tiếng.
Mà khi Hạ Du Hàm nhìn thấy Hạ Thanh Ca đi ra phủ, một màn kia vô cùng kiều diễm (xinh đẹp), bóng dáng mị hoặc trời cho l
Nàng không phục, những vinh hiển này vốn phải là của nàng.
"Tiểu thư, đại tiểu thư đã đi rồi, chúng ta không phải muốn cùng đi hay sao?" Băng Cầm hảo tâm nhắc nhở.
"Bốp" tại thời điểm Băng Cầm nói xong những lời này, một bàn tay ngoan độc liền đánh lên mặt nàng phát ra tiếng vang lớn.
Mà lúc này Hạ Du Hàm bừng bừng lửa giận trợn mắt nhìn nàng "Đại tiểu thư? Con tiện nhân kia trở thành đại tiểu thư từ bao giờ? Hả?"
"Không phải......không phải, xin tiểu thư bớt giận, là con tiện nhân kia, đồ nữ nhân hèn mọn. Tiểu thư, Hạ Thanh Ca- nàng chỉ là một hương dã thôn cô (cô gái quê mùa!!!) , dù nàng có trang hoàng như thế nào thì cũng không lấn át được tiểu thư người, người mới chân chính là tiểu thư cao quý của phủ Quốc Công."
Băng Cầm đưa tay bưng lấy gò má đau rát của mình, trong lòng ngập tràn ủy khuất, nhưng ngoài miệng vẫn không ngừng khen ngợi nhị tiểu thư.
Lục Bình thương hại nhìn Băng Cầm, hai người các nàng đều cùng hầu hạ nhị tiểu thư nhiều năm, bình thường tình cảm rất tốt, giờ lại chứng kiến nhị tiểu thư trút giận lên Băng Cầm, trong lòng nàng vô cùng đau lòng Băng Cầm.
Vì vậy nàng vội vàng trấn an Hạ Du Hàm "Tiểu thư, Băng Cầm nói đúng, người chính là niềm kiêu hãnh của phủ Tu Quốc Công chúng ta, ai mà không biết nhị tiểu thư phủ Tu Quốc Công tài mạo song toàn, Hạ Thanh Ca nàng nghĩ dựa vào mấy ngày ngắn ngủi là có thể che lấp tài hoa của người sao, chỉ có si mê vọng tưởng thôi!"
Nghe Lục Bình nói, vẻ mặt âm ngoan Hạ Du Hàm mới dần dần khôi phục như thường "Phân phó phu xe đuổi theo xe ngựa phía trước."
"Vâng ạ." Lục Bình gật đầu cung kính, đẩy mành xe lên nói vài câu với phu xe,phu xe lập tức thét to một tiếng, xe ngựa nhanh chóng đuổi về phía trước!
Bên trong xe ngựa, Hạ Du Hàm mắt lạnh nhìn chằm chằm Băng Cầm, hừ lạnh một tiếng "Hôm nay bổn tiểu thư phải cho ngươi nhìn rõ, trong phủ chúng ta rốt cuộc có tồn tại đại tiểu thư hay không."
Tuy được ngăn cách một tầng màn lụa trắng nhưng thân thể Băng Cầm vẫn không thể khống chế bắt đầu run rẩy.
Xe ngựa một đường chạy tới, ước chừng nửa canh giờ sau rốt cuộc tới trang viên Dương phủ tại Đông Thành, thời điểm khi Dương Tử Nguyệt dẫn Hạ Thanh Ca đi tới mã trường, đã thấy phía trước cách đó không xa có vài bóng người cưỡi ngựa phi lại bên này.
Lúc mấy người đó tới gần Hạ Thanh Ca mới nhìn rõ người mới tới, nam nhân cầm đầu là đại công tử Dương phủ Dương Tư Viễn và nhị công tử Dương Tử Mặc, còn lại hai người bên cạnh bọn họ lần lượt là Mộ Dung Dật và Diệp Đàn.
Hôm nay trên người bọn họ đều mặc y phục thoải mái nhẹ nhàng, mấy người tướng mạo vốn đã anh tuấn phi phàm, lại thêm một thân y phục quý khí, có chút tư thái anh hùng hiên ngang, tiêu sái phi phàm.
"Đại ca, nhị ca, Diệp ca ca, hóa ra các huynh đều đã đến đây? Hôm qua không phải mọi người đều nói không tới sao? Làm hại ta còn nói với Thanh Ca tỷ tỷ chỉ có các vị tiểu thư mà thôi." Dương Tử Nguyệt nói xong nhìn về phía Hạ Thanh Ca bày ra vẻ mặt xin lỗi.
Hạ Thanh Ca có chút phiền não, sớm biết có nhiều người đi đua ngựa như vậy nàng nhất định sẽ không tới đây.
Mộ Dung Dật hiển nhiên không bỏ qua vẻ buồn rầu chớp lóe trên gương mặt Hạ Thanh Ca, khóe miệng cong cong ý cười, lúc này hắn mới để ý mã trang (*) màu đỏ trên người nàng , trong mắt hắn không tránh khỏi tia kinh động, bộ y phục này mặc trên người nàng đem vóc dáng mảnh khảnh của nàng phác họa vô cùng tinh tế, càng làm nổi bật vẻ kiều diễm xinh đẹp.
* mã trang: trang phục dành để đua ngựa.
Sau khi dời mắt khỏi người Hạ Thanh Ca, lúc này hắn mới nhìn về phía Dương Tử Nguyệt "Như thế nào? Không lẽ Tử Nguyệt muội muội không hoan nghênh chúng ta đến đua ngựa sao?
Dương Tử Nguyệt thở dài, lập tức bày ra gương mặt tươi cười ngây ngô "Làm gì có, biểu ca huynh yêu thương ta nhất, ta nhìn thấy huynh tất nhiên là vui vẻ. "
Mộ Dung Dật lại xoay người nhìn về phía Hạ Thanh Ca "Thanh Ca muội muội a? Ngươi cũng như Tử Nguyệt kêu ta một biểu ca đi."
Hạ Thanh Ca gật nhẹ, trong lòng thầm mắng, gọi ngươi biểu ca? Ngươi tự mình vọng tưởng đi! Kiếp trước ngươi có để mặt mũi Hạ Thanh Ca là biểu muội ngươi vào mắt sao? Nhớ tới cảnh tượng Hạ Thanh Ca ch.ết thảm, trong ánh mắt nàng lại bùng lên oán hận.
"Tiểu nữ tất nhiên là chào đón Thất điện hạ." Giọng điệu Hạ Thanh Ca thản nhiên, không để lộ chút nào vui buồn,mà một tiếng Thất điện hạ lại đẩy Mộ Dung dật vốn định tiếp cận nàng vô thanh vô tức lui trở về.
Ý tứ chính là, bản cô nương không hiếm ngươi này biểu ca.
Trong mắt Mộ Dung Dật thoáng qua tia quạnh quẽ (là thất vọng chán nản đấy ak), nhanh chóng cười cười để che dấu sự bối rối của mình.
Bên cạnh Dương Tư Viên thầm kinh hãi, vị Thanh Ca biểu muội này cũng thật lợi hại, hoàn toàn không cho Thất điện hạ mặt mũi, cũng thực không sợ Thất điện hạ sẽ bởi vậy mà trách tội nàng!
Đứng bên Mộ Dung Dật Diệp Đàn giống như đã phát hiện tân đại lục (điều thú vị mới), trên mặt tràn đầy bất ngờ kinh hỉ, hắn nhìn kỹ Hạ Thanh Ca từ trên xuống dưới lại từ dưới lên trên.
Trong lòng thầm nghĩ, nha đầu kia quả thật có chút thú vị, khó trách Thanh Sách lại để ý nàng như thế, nhớ tới ngày đó khi nha đầu kia rơi xuống nước, Diệp Đàn khẽ cảm khái.
Thật sự là anh hùng khó qua ải mỹ nhân a! Ngày đó Thanh Sách ở trong nước tìm cả buổi nhưng không thấy bóng dáng Hạ Thanh Ca đâu, đêm đó tên kia tựa như kẻ điên, đem tất cả ám vệ bên cạnh mình sai đi tìm kiếm, mãi đến sáng sớm ngày thứ hai, lúc biết được đại tiểu thư phủ Tu Quốc Công đã hồi phủ hắn mới đồng ý trở về nghỉ ngơi.
Xem ra tiểu tử này đã bị tiểu nha đầu này ăn sống!
"Ha ha, hôm nay thật đúng là náo nhiệt." Một đám ngựa trắng chạy nhanh tới, nam tử áo trắng mang theo vẻ lười biếng mà tà mị lướt qua tất cả mọi người một lượt, cuối cùng dừng trên người Hạ Thanh Ca, khi hắn nhìn đến trang phục Hạ Thanh Ca hôm nay, khóe miệng khẽ cong xuất hiện một nụ cười nhạt.
Trong lòng thầm khen, thực không nhận ra, dáng người nha đầu kia lại lung linh hấp dẫn như vậy! Quả thật đã xem thường nàng, như thế nào mấy lần trước ôm nàng không cảm giác được nhỉ?
Sau khi Hạ Thanh Ca nhìn thấy người tới, trong lòng thầm mắng, không nghĩ tới tên gia hỏa này cũng đến đây, không biết hắn có theo mình đòi hỏi vụ chiếc khăn thêu hay không? Nàng đúng là đã sớm ném ra khỏi đầu!
"Tử Ngọc? Thật là hiếm nha, huynh vậy mà cũng tới chỗ này?" Diệp Đàn khẽ kẹp bụng ngựa đi đến bên cạnh hắn, biểu cảm kinh ngạc.
"Như thế nào? Chẳng lẽ bổn công tử không thể đến đây sao?"
"Này quá không giống tác phong của huynh rồi." Lần này là Mộ Dung Dật lên tiếng.
Lập tức Mộ Dung Dật cười đùa nói: "Ha ha, ta đoán là huynh nghe nói Thiến Du tới đây, cho nên mới trông mong chạy tới đi?"
Mộ Dung Ngọc cười tà, trên mặt mang theo tươi cười giống như được tẩm gió xuân, nhưng lời ra khỏi miệng lại làm cho người khác hóa đá "A...? Thì ra nhị công chúa cũng đến đây, vậy hôm nay ta thật sự là xuất sư bất lợi (*), lúc xuất môn quên xem hoàng lịch rồi."
(*) ý nói hôm nay ra ngoài gặp xui xẻo rồi
Hắn nói một câu thờ ơ, để cho mọi người tại đây đều phải bất đắc dĩ lắc đầu. Người nào cũng không để ý lời nói ác độc của Mộ Dung Ngọc, đây đều là những thứ nha đầu tự chuốc phiền, dù giờ nhị công chúa có mặt ở đây, bọn họ tin tưởng vị tiểu gia này cũng không bị mê hoặc!
"Tốt rồi, các ngươi đều đã cưỡi bảo mã của mình, ta và Thanh Ca tỷ tỷ không mang theo ngựa tới, đúng rồi Tử Y tỷ tỷ các nàng đâu?" Dương Tử Nguyệt thấy họ trò chuyện rất cao hứng, mà nàng và Thanh Ca tỷ tỷ cũng chỉ có thể ngẩng đầu nhìn họ.
Trong lòng thèm muốn đồng thời cũng hơi chút sốt ruột, hận chính mình không thể ngay lập tức dắt tới bảo mã của mình, tại mã trường rộng lớn hăng hái thỏa thích một vòng, mới sảng khoái.
Dương Tư Viễn cưng chiều nhìn đến Dương Tư Nguyệt "Tử Y tỷ tỷ của ngươi cùng nhị công chúa và Minh Châu quận chúa đi đến thôn trang thay y phục, chắc sẽ tới nhanh thôi."
Dương Tử Nguyệt nghe xong vui vẻ "Thật tốt quá, Thanh Ca tỷ tỷ, không nghĩ tới chúng ta vẫn là đến trước các nàng, đi, ta mang tỷ đến chuồng ngựa chọn ngựa, ta nhất định tuyển cho tỷ mọt chú ngựa thật tốt."
Đúng lúc Hạ Thanh Ca chỉ mong sao rời khỏi chỗ này, nghe Dương Tử Nguyệt nói liền vội vàng gật đầu.
Mà từ đầu tới giờ Hạ Du Hàm vẫn nhìn Mộ Dung Ngọc chưa từng dời mắt, nhìn thấy dung mạo tuyệt sắc trên mặt xanh tím nhịn không được lộ ra sắc đỏ.
Cũng lúc này trong khi nàng vô cùng khẩn trương và mong đợi Mộ Dung Ngọc chú ý tới mình, lại nhanh chóng phát hiện hầu hết các công tử đều mang vẻ mặt kinh động nhìn chằm chằm tiện nhân Hạ Thanh Ca kia.
Nàng sao có thể chịu được hào quang của mình bị Hạ Thanh Ca cướp đi? Nghĩ đến này, Hạ Du Hàm lấy hết dũng khí đi tới phía trước Hạ Thanh Ca, hướng về phía mọi người tao nhã phúc thân "Du Hàm tham kiến Thất điện hạ, tiểu vương gia cùng các vị công tử."
Dường như lúc này mọi người mới chú ý đến sự tồn tại của Hạ Du Hàm, mà Mộ Dung Dật chỉ thản nhiên liếc qua nàng, trong ánh mắt lộ rõ ý tứ khinh thường, từ ngày ở Bách Hoa hội cùng thọ yến Dương lão thái quân, hắn xem như đã lĩnh giáo qua phong tư (phong độ tư thái) kinh thành đệ nhất tài nữ.
Diệp Đàn cùng Mộ Dung Ngọc thì càng không cần nói, ánh mắt bọn họ căn bản không có đảo qua trên người Hạ Du Hàm một cái, hai người hắn vốn là chủ không theo phép tắc, tự nhiên sẽ không cho Hạ Du Hàm mặt mũi.
Cuối cùng Dương Tư Viễn trong lòng cười khổ một tiếng, cúi đầu nhìn Hạ Du Hàm hết sức xấu hổ vẫn duy trì tư thế này, hắn chỉ có thể chủ động mở miệng rồi.
"Nhị tiểu thư không cần đa lễ, ngày hôm nay ra ngoài vui chơi, ngươi cứ thoải mái đi."
Hạ Du Hàm trong lòng không ra tư vị gì, giọng nói chờ đợi không xuất hiện, chỉ có thể lạnh lùng gật gật đầu, đứng lên nhìn về phía Mộ Dung Ngọc.
Nhưng Mộ Dung Ngọc lại bỏ qua nàng nhìn tới Hạ Thanh Ca phía sau nàng chớp mắt đưa tình, sau khi Hạ Thanh Ca nhìn đến làm bojooj như không thấy gì, quay mặt qua chỗ khác.
Hạ Du Hàm lại lầm tưởng ánh mắt đấy dành cho mình, trong lòng mừng như điên, e lệ cúi đầu xuống.
Hạ Thanh Ca đứng phía sau nàng, ở vị trí của nàng có thể thấy rõ gò má Hạ Du Hàm, bĩu bĩu môi, trong lòng sáng tỏ cười cười. Xem ra Hạ Du Hàm có để ý đến vị tiểu vương gia này, bất quá theo lý mà nói không phải nàng thích Mộ Dung Dật sao? Kiếp trước, hai người bọn họ chính là thiên lôi động địa cầu, lỡ lầm mang thai a!
Dương Tử Nguyệt lôi kéo Hạ Thanh Ca không kiên nhẫn nhìn thoáng qua Hạ Du Hàm, "Thanh Ca tỷ tỷ, chúng ta đi."
Lúc này Hạ Thanh Ca mới kịp phản ứng, mới vừa rồi bị Hạ Du Hàm hấp dẫn cước bộ, lại quên mất chuyện muốn đi chuồng ngựa.
Nàng gật gật đầu, không để ý đến Hạ Du Hàm, xoay người đi theo Dương Tử Nguyệt, nàng nghĩ hiện tại nhất định Hạ Du Hàm cũng không muốn mình phát hiện ra nàng đâu?
Sau khi Hạ Thanh Ca và Dương Tử Nguyệt rời khỏi, Dương Tư Viễn đưa ra ý kiến mấy người ở mã trường thi đấu một vòng, Diệp Đàn vỗ tay bảo hay "Được! Đề nghị của Tư Viễn không tệ, ta dạo này ở nhà chịu sự quản giáo nghiêm khắc của lão nhân gia thật sự hiểu như thế nào là địa ngục, ta cũng rất lâu chưa ra ngoài tản bộ, nhân cơ hội này để ta hảo hảo hoạt động gân cốt."
Mộ Dung Dật cũng tán thành nói, "Tốt, chúng ta liền lấy đây làm vạch xuất phát, trong thời gian một nén nhang, xem ai dẫn đầu trở lại nguyên điểm như thế nào?"
"Tốt." Dương Tư Viễn lại một tiếng đáp ứng.
"Tử Ngọc, ngươi có muốn tham gia hay không?" Nhìn Mộ Dung Ngọc vẫn trầm mặc bên cạnh, Diệp Đàn lên tiếng hỏi.
"Các ngươi cứ chơi đi, ta đi dạo chung quanh một vòng."
"Thật là mất hứng." Diệp Đàn liếc hắn một cái, lập tức ghìm cương ngựa "Vậy được rồi, mấy người chúng ta bắt đầu thôi."
Mấy ngươi gật gật đầu hướng về phía trước phi băng băng. Mộ Dung Ngọc từ đầu tới cuối vẫn không nhìn tới chỗ Hạ Du Hàm, quay đầu ngựa chạy theo hướng Hạ Thanh Ca vừa mới rời đi.
Hạ Du Hàm không cam lòng buông bỏ bóng dáng trắng "Băng Cầm, Lục Bình, cùng bản tiểu thư đi qua đó."
Người Hạ Du Hàm nàng xem trọng chưa bao giờ coi thường nàng giống như vậy, hơn nữa nhìn thái độ Mộ Dung Ngọc đối với nàng mấy lần trước, hẳn là hắn thích, bằng không hắn sẽ không hỏi Hạ Thanh Ca sở thích của nàng rồi.
Hiện tại có lẽ hắn ngại mở miệng, nghĩ đến đây, trong lòng Hạ Du Hàm tự tin lên không ít.
Hoàn hảo Mộ Dung Ngọc vẫn chưa đi xa, chỉ là đến cách đó không xa bìa rừng thì dừng lại, lúc Hạ Du Hàm đuổi tới, hắn đang nhàn nhã tựa vào một cây đại thụ, tầm mắt trông về nơi xa, tựa như đang để ý điều gì.
"Tiểu vương gia thật có nhã hứng, vậy mà một thân một mình tìm đến nơi thanh u (thanh tịnh đẹp đẽ ak) này." Hạ Du Hàm đi tới gần hắn, mỗi lần nhìn đến tướng mạo làm điên đảo chúng sinh của hắn, tâm trí nàng lại một hồi nhộn nhạo, si mê thành nghiện.