Chương 46: Hoàng phong vĩ hậu châm, tối độc diệp lăng nguyệt
Người lẻn vào vùng mỏ, không cần đoán cũng biết chính là Diệp Lăng Nguyệt.
Vùng mỏ hiện tại của Tống gia cũng chính là vùng mỏ cũ của Diệp gia, Diệp Lăng Nguyệt tìm thấy bản đồ của vùng mỏ từ trong Phường Thạch, âm thầm ghi nhớ ở trong lòng.
Lại có thêm sự che chở của bóng đêm nên nàng có thể dễ dàng lẻn vào sâu bên trong khu vực khai thác mỏ của Tống gia.
Ở khu vực khai thác này, nếu đem so với vùng mỏ ở sườn núi Thất Bắc thì diện tích nhỏ hơn hai ba phần, chất lượng của khu mỏ cũng kém hơn rất nhiều, nhưng Tống gia sau khi có được sự hỗ trợ của Liên đại sư nên cũng có thể luyện chế quặng sắt đen Ngũ Thành.
“Dám dùng Băng Ngưng thảo hại Diệp gia chúng ta, vậy thì cũng phải để các ngươi nếm thử một chút mùi vị bị hãm hại.” Ở khóe miệng của Diệp Lăng Nguyệt lóe lên một nụ cười chứa đầy vẻ thông minh.
Nàng lấy từ trong người ra vài chai dược thủy, những chai dược thủy này đương nhiên không phải là hàng thông thường.
Sau khi Diệp Lăng Nguyệt đem một ngàn cây Băng Ngưng Thảo đến trồng ở Hồng Mông Thiên, dùng thời gian mười ngày để nuôi dưỡng chúng thành những cây Băng Ngưng Thảo như đã sống vài chục năm.
Diệp Lăng Nguyệt lại đem toàn bộ những cây Băng Ngưng Thảo như đã sống vài chục năm này tinh luyện thành Băng Ngưng độc.
Trước đó, Liên đại sư vội vàng trồng Băng Ngưng thảo ở sườn núi Thất Bắc, cũng chỉ là những cây Băng Ngưng Thảo mới sống được khoảng một năm, những cây Băng Ngưng Thảo này mặc dù có thể để làm cho quặng sắt đen bị gỉ sét, nhưng cũng chỉ là bị ở mặt bên ngoài, chất lượng bên trong của quặng sắt đen vẫn không bị hư hại.
Nhưng nếu quặng sắt đen mà dính phải một chút chất độc trên tay của nàng, vậy thì không phải chỉ đơn giản là bị gỉ sét như vậy đâu.
Diệp Lăng Nguyệt cầm Băng Ngưng độc trong tay, đổ lên bên trên một miếng quặng sắt đen, chỉ trong nháy mắt, một khối quặng sắt hoàn hảo đã bị ăn mòn triệt để, không chỉ như thế, ngay cả đất bị dính Băng Ngưng độc cũng đều biến thành màu đỏ.
Chỉ cần đổ Băng Ngưng độc khắp khu vực khai thác mỏ này thì từ nay về sau, toàn bộ khu vực khai thác mỏ của Tống gia đều sẽ biến thành phế địa, không có một ngọn cỏ.
Ánh mắt Diệp Lăng Nguyệt lạnh lẽo, bay lướt qua các nơi trong khu vực khai thác mỏ của Tống gia.
Khi chân trời hiện lên một vệt tinh dịch cá, những thợ đào mỏ ở khu vực khai thác mỏ của Tống gia cũng bắt đầu một ngày làm việc bận rộn.
Một tên phó sư khai thác đá của Tống gia mắt vẫn còn lim dim mắt tiến vào khu vực khai thác mỏ, nhưng khi hắn nhìn thấy tình hình phía trước, hắn không khỏi kinh sợ kêu lên một tiếng.
“Không xong rồi, ông chủ, ông chủ, xảy ra chuyện lớn rồi.” Tên phó sư khai thác bị dọa sợ đến nỗi vừa lăn vừa chạy về nhà Tống gia
Được tin, hai cha con Tống Vạn Sư và cả Liên đại sư đồng thời chạy tới khu vực khai thác mỏ của Tống gia.
Bên dưới ánh nắng sớm ban mai, toàn bộ khu vực khai thác mỏ của Tống gia đều hóa thành một mảnh màu đỏ thẫm.
Toàn bộ mỏ sắt, bao gồm khu vực khai thác mỏ còn chưa khai thác, trong một đêm, tất cả đều bị gỉ sét.
Gỉ sét này, không phải gỉ sét bình thường, mà giống như đã bị gỉ toàn bộ.
“Hủy rồi, tất cả đều bị hủy rồi, Liên đại sư, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Hơi thở của Tống Đại Sư như mắc ở cổ họng. không lên được mà cũng không xuống được.
“Chuyện này... Ta cũng không rõ. Ở quanh đây không hề có Băng Ngưng thảo, những quặng sắt này rốt cuộc là bị làm sao chứ?” Liên đại sư cũng trợn tròn mắt, hắn làm chuẩn phương sĩ nhiều năm như vậy, thật sự là chưa từng gặp qua việc quặng sắt đen bị gỉ sét nghiêm trọng đến như vậy.
“Liên đại sư, còn có biện pháp nào có thể cứu khu vực khai thác mỏ này hay không.” Tiếng của Tống vạn Sư run run.
“Mỏ sắt và đất đai đều bị hủy thì cho dù có Nguyên Hỏa cũng không thể cứu được.” Liên đại sư nhìn cũng thầm cảm thấy kinh hãi, người hạ thủ cũng thật là độc ác, lại có thể trực tiếp hủy hoại toàn bộ khu vực khai thác mỏ.
Liên đại sư đương nhiên sẽ không biết, đừng nói là Băng Ngưng độc, ngay cả Băng Ngưng Thảo đã sống vài chục năm Liên đại sư cũng chưa bao giờ gặp qua.
Bởi vì đây là loại Băng Ngưng độc đặc biệt, không phải phương sĩ bình thường có thể tiếp xúc được.
Băng Ngưng độc, là một loại độc mà Diệp Lăng Nguyệt học được từ Ngọc thủ độc tôn.
Hồng Mông phương tiên lưu lại Hồng Mông thủ trát và Càn Đỉnh, bên trong đều là những phương pháp chữa bệnh cho người và phương pháp luyện chế đan dược, Ngọc thủ độc tôn không giống như thế.
Ngọc thủ độc Tôn lưu lại hai đồ vật, ngoài Quỷ Môn mười ba châm ra, quyển còn lại chính là “
Ngũ Độc Bảo Lục
”. Bên trong “
Ngũ Độc Bảo Lục
”ghi lại đủ các loại thuộc tính độc dược, loại Băng Ngưng độc này, chính là một trong các loại nước độc đó
Đương nhiên những việc này, cho dù là Liên đại sư, hay là Tống Vạn Sư đều không thể nào nghĩ tới.
Ai có thể đoán được, thủ pháp độc ác như vậy, tất cả đều là xuất phát từ một đứa nhãi ranh mười ba tuổi.
“Nhất định là lão tạp chủng Diệp Cô. Không được, ta phải tìm trưởng trấn phân xử.” Tống Vạn Sư lòng như đao cắt, tất cả vùng mỏ của hắn đều đã bị hủy, Diệp gia nhất định không thoát khỏi liên hệ trong chuyện này.
Tống Vạn Sư dù thế nào cũng không thể nuốt trôi cơn giận này, hắn mang theo Tống Nghiễm Nghĩa, nổi giận đùng đùng đi tìm Liễu trấn trưởng.
Liễu lão trưởng trấn bất đắc dĩ, chỉ có thể triệu tập người của cả hai nhà Tống, Diệp.
“Thật là nực cười, vùng mỏ của Tống gia xảy ra chuyện, thì nói liên quan đến Diệp gia chúng ta, vậy vùng mỏ của Diệp gia chúng ta xảy ra chuyện thì phải tìm ai chứ.” Diệp Cô chỉ mới nghe thấy đã giận tím mặt, tay vịn của chiếc ghế gỗ Hoàng Dương dưới tay của ông đã xuất hiện từng khe nứt.
“Hừ, nếu không phải là do các ngươi, vùng mỏ có thể biến thành bộ dạng đó sao, trong vòng trăm năm, chỗ đó đều không thể trồng trọt bất cứ một gốc cây ngọn cỏ nào, càng không cần phải nói đến khai thác khoáng sản. Ngươi rõ ràng là muốn tuyệt đường lui của Tống gia chúng ta.” Tống Vạn Sư vô cùng tức giận, hắn một tiếng đã khẳng định Diệp Cô chính là người chỉ huy phía sau.
Mà Diệp Cô cũng một tiếng khẳng định chuyện vùng mỏ của Diệp gia nhất định có liên quan đến Tống gia.
Gia chủ của hai bên tranh cãi đến đỏ mặt tía tai, thiếu chút nữa là động thủ.
“Diệp gia chủ, Tống gia chủ, các ngươi làm ồn vậy đã đủ chưa.” Liễu lão trưởng trấn vô cùng uy nghiêm quát lên một tiếng,
Diệp Cô và Tống Vạn Sư lúc này mới im lặng.
“Vùng mỏ sườn núi Thất Bắc đã thuộc về Diệp gia, đó chính là vùng mỏ của Diệp gia. Về phần gia chủ nhà họ Tống, núi Thất Tinh lớn như vậy, vùng mỏ lớn nhỏ cũng không ít, vùng mỏ này không còn thì vẫn còn những vùng mỏ khác, những vùng mỏ tạm thời còn chưa bắt đầu khai thác tạm thời thuộc về Tống gia xem như bồi thường. Có điều, những quặng sắt Tứ Thành ngươi khai thác được phải thuộc về Thu Phong trấn.” Liễu lão trưởng trấn nghe tranh cãi cũng cảm thấy phiền nên vung tay một cái quyết định luôn sự tình.
Diệp Cô nghe thấy như thế thì sắc mặt không được tốt, còn vẻ mặt của Tống Vạn Sư thì dịu lại.
“Còn nữa, ta mới vừa được tin. Qua một thời gian ngắn nữa, huyện thành sẽ tổ chức đại hội luyện chế kim loại, lần này hạng nhất của đại hội, rất có thể sẽ trở thành nhà cung ứng quặng sắt cho quân đội Đại Hạ.” Liễu lão trưởng trấn nói một câu với ý vị sâu xa.
Nhà cung ứng quặng sắt cho quân đội? Thật sự là một chức quan béo bở đây.
Nếu là có thể kết thân với quân đội, vậy thì gà chó cũng có thể bay lên trời, đến lúc đó, đừng nói là một nhà Tống Diệp nhỏ bé, cho dù là ở huyện thành, nhà Diệp Tống cũng có thể chiếm một chỗ ngồi ở bên trên.
Diệp Cô và Tống Vạn Sư lúc này đã hiểu ý, sau khi cám ơn trưởng trấn mới cung kính lui ra ngoài.
Gia chủ hai nhà Diệp Tống rời đi rồi, vẻ mặt của Liễu trưởng trấn vẫn đang suy nghĩ sâu xa
"Gia gia, người cuối cùng định tính như thế nào, tại sao phải để Diệp gia tham gia đại hội chế luyện kim loại, chẳng lẽ là bởi vì nha đầu đó của Diệp gia?" Huyện thành không thể so với Thu Phong trấn, nơi đó chính là địa bàn của thương hội Phương Sĩ, Diệp gia cũng chưa chắc là có thể đạt giải nhất trong đại hội luyện chế kim loại.
Có điều, tâm tư của gia gia như thế nào, người như hắn làm sao có thể hiểu được rõ ràng, Liễu trưởng trấn trong chốc lát cũng nghĩ không thông nhưng cũng không nghĩ nhiều nữa.