Chương 57: Lam văn huyền âm đan
Lam Văn Huyền Âm Đan?
Những lời này vừa được nói ra, những người khách hàng trước đó vốn đang ủ rũ tinh thần đều khôi phục hẳn.
Phàm là người luyện võ đều biết, đan dược đối với việc tu luyện có trợ giúp rất lớn, nhất là loại Huyền Âm Đan này, đây là loại đan dược rất cần thiết cho những người đang trưởng thành hoặc đang luyện võ.
Các gia đình lớn nhỏ trong Ngọc Thành, gia đình nào lại không có vài người hậu bối có tiềm lực chứ.
Đan dược ở Đại lục được chia thành nhất phẩm đến cửu phẩm, chất lượng của mỗi loại đan dược lại được chia thành bình thường, Lam Văn, Hoàng Văn và Hồng Văn.
Trên thị trường của Ngọc Thành bán ra đều là các loại đan dược tứ phẩm thông thường, hơn nữa chỉ có hiệp hội Phương Sĩ có bán, thường bán cho các gia đình võ giả bình thường và thương nhân.
Từ Lam Văn được nói ra đồng nghĩa với việc chất lượng của thuốc được nâng lên một cấp độ, hiệp hội Phương Sĩ chỉ luyện chế được số ít đan dược Lam Văn và Hoàng Văn nên chỉ cung ứng cho hoàng thất hoặc là quan viên địa phương cùng một vài thế gia.
Hồng Văn thì chỉ có những phương sĩ cấp Phương Tôn mới có thể luyện chế, cho nên đan dược Hồng Văn trong khu vực Đại hạ là vô cùng hiếm thấy.
Vậy mà lần này Tụ Bảo Đường lại bán ra những viên Lam Văn Huyền Âm Đan mà bình thường hiệp hội Phương Sĩ không bán ra ngoài.
“Sau khi uống Lam Văn Huyền Âm Đan, trong vòng mười ngày sẽ giúp người luyện võ hấp thu âm sát khí trong trời đất, thanh tẩy gân cốt. Một viên Lam Văn Huyền Âm Đan giá khởi điểm là năm trăm lượng, bây giờ bắt đầu đấu giá.” Vị chưởng quỹ này là một vị vô cùng khôn khéo, hắn giảng giải một phen đã làm cho giá trị của mấy viên Lam Văn Huyền Âm Đan tăng mạnh.
Phải biết những viên Huyền Âm Đan bình thường chỉ có thể trợ giúp thân thể con người hấp thu âm sát khí trong ba ngày, trong hiệp hội Phương Sĩ, giá tiền của Huyền Âm Đan bình thường cũng đã là hai trăm lượng.
Diệp Lăng Nguyệt ở một bên lắng nghe cũng thầm cảm thấy kinh hãi, nàng chẳng qua chỉ là tiện tay lấy ra năm viên Lam Văn Huyền Âm Đan, không nghĩ tới đan dược này lại đáng tiền như vậy, nếu đem ra so sánh thì giá của Thanh Mộc quả thấp hơn rất nhiều, khó trách bên trong Ngọc Thành, đều nói hiệp hội Phương Sĩ của Đại Hạ giàu có đến mức nứt đố đổ vách.
Viên Lam Văn Huyền Âm Đan thứ nhất với giá tám trăm lượng đã được một tên đang trong giai đoạn luyện võ trong thành mua đi, viên thứ hai, viên thứ ba lần lượt cũng bán được tám trăm lượng và chín trăm lượng.
“Năm viên Lam Văn Huyền Âm Đan đã bán ra ba viên, chư vị, hai viên Lam Văn Huyền Âm Đan còn sót lại, lầu Cư Kỳ bây giờ sẽ bán ra. Ngay cả hiệp hội Phương Sĩ cũng không có Lam Văn Huyền Âm Đan, lần này nếu như bỏ qua thì sau này sẽ rất khó có dịp gặp lại.” Lúc bán đến hai viên Lam Văn Huyền Âm Đan cuối cùng, chưởng quỹ của lầu Cư Kỳ lại đột nhiên thay đổi chủ ý.
Trước đó những người còn vì giá quá cao nên không muốn ra giá, bây giờ cũng đều tranh nhau mua.
“Một ngàn lượng.”
“Một ngàn một trăm lượng.”
“Một ngàn hai trăm lượng.”
“Một ngàn năm trăm lượng!”
Nhưng vào lúc này chợt có người cao giọng ra giá, người này không biết là nhân vật giàu có phương nào?
Diệp Lăng Nguyệt và những khách hàng khác đồng thời nhìn sang.
Chỉ thấy từ trong đám người có một nam tử áo xanh đứng lên, lúc nhìn thấy hắn, vẻ mặt chưởng quỹ của lầu Cư Kỳ khẽ thay đổi.
Bởi vì trên vạt áo của nam tử áo xanh có thêu năm cái Đỉnh ấn, đó là phó hội trưởng của hiệp hội Phương Sĩ của Ngọc Thành.
Người của hiệp hội Phương Sĩ cũng tới tham gia đấu giá sao?
Thì ra phó hội trưởng của hiệp hội Phương Sĩ chỉ là tới để mua dược thảo, nghe nói ở Giám bảo Đường xuất hiện Lam Văn Huyền Âm Đan nên nhất thời cao hứng muốn tham gia đấu giá.
Hắn muốn xem xem rốt cuộc là hạng người nào lại dám đến lừa gạt hiệp hội Phương Sĩ, luyện chế đan dược, hơn nữa còn luyện chế ra Lam Văn Huyền Âm Đan.
Những khách hàng kia đang sôi nổi nghị luận, điều động cả người của hiệp hội Phương Sĩ đến, xem ra Lam Văn Huyền Âm Đan kia quả nhiên là hàng thật.
Nhưng sự xuất hiện người của hiệp hội Phương Sĩ đã khiến cho những người luyện võ và những gia tộc khác đều không dám lên tiếng
Ai dám đụng đến hiệp hội Phương Sĩ, Lam Văn Huyền Âm Đan là thứ quý giá, nhưng dù sao cũng chỉ có hai viên, nếu đắc tội với hiệp hội Phương Sĩ thì sau này khi muốn mua đan dược biết đi đâu để mua chứ.
Cuối cùng, hai viên Lam Văn Huyền Âm Đan kia với giá một ngàn năm trăm lượng đã được hiệp hội Phương Sĩ ở LyThành mua đi.
Giá tiền này, kì thực đã vượt qua giá trị vốn có của Lam Văn Huyền Âm Đan, cũng may là phó hội trưởng của hiệp hội Phương Sĩ mua chúng về cũng không phải là để tu luyện.
Diệp Lăng Nguyệt tính toán, sau khi trừ đi tiền phí, nàng còn một ngàn ba trăm năm mươi lượng, giá tiền thật sự đã vượt xa số tiền mà nàng dự trù.
Lam Văn Huyền Âm Đan nhị phẩm cũng có thể bán ra cao với giá cao như vậy, thảo nào trước đó chưởng quỹ của tiệm thuốc lại nói những vật phẩm đan dược cũng có giá đến mấy chục ngàn lượng.
Sau khi Lam Văn Huyền Âm Đan được đấu giá xong lại tiếp tục đấu giá năm sáu vật phẩm khác, trong đó có vũ khí, cũng có tám chín thứ là được tạc từ đá.
Diệp Lăng Nguyệt có “Băng Lôi Quyền” và “Niêm Hoa Toái Ngọc Thủ” hai môn võ học trong tay nên nàng đối với mấy đồ vật đấu giá này cũng không có hứng thú.
Vị hồng y nữ tử bên cạnh nàng cũng không cùng tham gia đấu giá.
Cho đến lúc đã có mười thứ được đấu giá thì Diệp Lăng Nguyệt cuối cùng cũng nghe thấy rao đến trứng của rắn hổ mang lửa.
“Ở đây tổng cộng có 30 quả trứng của rắn hổ mang lửa, là do một người thợ săn đoạt được sau khi ch.ết một đôi rắn hổ mang lửa. Rắn hổ mang lửa là Linh Thú nhị phẩm. Trứng của chúng sau khi được ấp sẽ trở thành rắn con, có thể dùng để làm thuốc. 30 quả trứng của rắn hổ mang lửa cùng được bán ra, bọn họ đưa ra giá khởi điểm là một ngàn lượng.” Chưởng quỹ của lầu Cư Kỳ vừa đưa ra giá bán, Diệp Lăng Nguyệt thầm chửi trong lòng.
Vốn còn tưởng có thể dựa vào Lam Văn Huyền Âm Đan để kiếm một khoản nhỏ, nào ngờ trứng của rắn hổ mang lửa cũng là nguyên liệu quan trọng nhất để luyện độc lại mắc như vậy, nàng đành phải dùng đến mấy miếng vàng lá kia.
Nhưng trứng của rắn hổ mang lửa cũng xứng đáng với mức giá đó, vì dù sao cũng là Linh Thú nhị phẩm, không phải dễ đối phó, hơn nữa nếu đến cửa hàng Linh Sủng để ấp trứng ra một con rắn hổ mang thì giá cả cũng không phải là rẻ.
Càng không cần phải nói nếu như nó rơi vào trong tay của hiệp hội Phương Sĩ và được luyện thành đan dược thì bản thân và gia đình sẽ có thể đổi đời trong nháy mắt.
"Một ngàn một trăm lượng."
"Một ngàn ba trăm lượng."
Đúng như dự đoán, mới bắt đầu đấu giá không bao lâu thì giá cả của 30 quả trứng rắn hổ mang lửa dưới sự cạnh tranh giá của vị phó hội trưởng hiệp hội thương sĩ cùng với các tiệm Linh Sủng trong thành liền không ngừng gia tăng.
Giá cả cứ tăng mãi đến lúc thành hai ngàn lượng thì mới bắt đầu có sự dịu lại.
Suy cho cùng giá cao như thế thì chi bằng trực tiếp giết ch.ết một đoàn lính đánh thuê nhỏ rồi tiến vào rừng sâu đoạt lấy trứng rắn hổ mang lửa.
“Hai ngàn ba trăm lượng.” Thấy thời cơ đã đến, Diệp Lăng Nguyệt liền tham gia đấu giá.
Thấy bỗng nhiên có người đưa ra giá, người của hiệp hội Phương Sĩ và các tiệm Linh Sủng đều nhìn Diệp Lăng Nguyệt, thấy đối phương chỉ là một đứa trẻ, tất cả mọi người đều tò mò, đây là là người của gia tộc nào, sao lại dám đối đầu với hiệp hội Phương Sĩ?
Nhưng ngay sau đó bọn họ nhìn thấy vị hồng y nữ tử ở bên cạnh Diệp lăng Nguyệt.
Lúc nhìn thấy hồng y nữ tử, ngay cả khuôn mặt phó hội trưởng của hiệp hội Phương Sĩ cũng có chút thay đổi, hắn thấy Diệp Lăng Nguyệt cùng hồng y nữ tử ngồi chung một chỗ, còn tưởng rằng hai người là cùng một nhóm.
Hồng y nữ tủ kia cũng cảm nhận được ánh mắt tò mò của mọi người nhưng nàng không có bất cứ động thái nào, chỉ là tùy ý uống vài hớp trà chứ không lên tiếng.
Diệp Lăng Nguyệt sau khi đưa ra giá, chẳng biết tại sao những nhà khác thoáng cái đã từ bỏ, cuối cùng nàng thuận lợi đạt được ba mươi quả trứng của rắn hổ mang lửa với giá hai ngàn ba trăm lượng.