Chương 47

Màn kiệu bị xốc lên, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào bên trong, tay bỗng nhiên cứng đờ, sự lãnh đạm hằng ngày chợt nứt vỡ, kinh ngạc, quá sức kinh ngạc.Hắn lớn như vậy, cũng chưa từng kinh ngạc như vầy.
Bên trong kiệu hoa không hề có người.


Giá y đỏ thẫm rơi tứ tung khắp nơi trong kiệu, đập vào mắt là một mảnh đỏ tươi, càng thêm vào không khí sự khoa trương vui mừng, nhưng lại không thấy tân nương đâu cả.


Hai mắt hắn híp lại, vén màn kiệu , nhanh tay tốc giá y đỏ thẫm lên , giá y đẹp đẽ , đỏ tươi như máu nhẹ nhàng rơi xuống mặt mọi người.
Mọi người ai cũng hít vào một hơi, chỉ thấy giá y không thấy người , tại sao lại có tình huống này?


Những người đứng ở đối diện kiệu hoa mơ hồ thấy được chuyện gì đã xảy ra, người nào cũng trợn mắt mồm há hốc, còn những người khác đứng ở bên cạnh cũng như phía sau tuy không nhìn thấy chuyện gì nhưng cũng đã đoán ra được ít nhiều.


Chính là đoán được lại càng thêm kinh ngạc, không thấy tân nương, ngày đại hôn của Nghệ vương nhưng không thấy tân nương…
Thanh Trúc cả người bỗng nhiên cứng đờ , sao lại thế này ? Trước khi qua cầu khi nàng hỏi thì chủ tử có đáp lời mà, lúc đó chắc chắn là chủ tử còn ở trong kiệu.


Tại sao lúc này lại không có ai?
Cùng lắm chỉ đi qua một cái cầu, sao có thể xảy ra việc này được?
Cầu ?Trong đầu nàng chợt lóe lên ,chẳng lẽ là khi đi qua cầu đã có chuyện xảy ra, thế nhưng trên cây cầu kia làm gì có chỗ ẩn nấp?Chủ tử không lẽ lại lợi hại đến vậy sao?


available on google playdownload on app store


Thanh Trúc từ nhỏ đã học võ, hơn nữa hầu hạ bên cạnh Hoàng Thái Hậu nhiều năm như vậy , nàng luôn cảm thấy bản thân đủ tỉnh táo, thế nhưng lúc này người nàng không nhịn được mà run lên, vốn là muốn tiến lên xác nhận lại một chút , rõ ràng chỉ cách mấy bước thế nhưng chân mãi cũng không bước được.


Hai mắt hơi giương lên, trước mắt là một gương mặt băng lãnh đến đông cả máu ,Thanh Trúc liền cảm thấy hít thở không thông, vẻ mặt của điện hạ như vậy thật quá kinh khủng.


Mặc dù biết Thất điện hạ bình thường đều lạnh lùng như băng nhân nhưng cũng không thể nào kinh khủng như lúc này được.
Nếu mà lúc này chủ tử bị điện hạ bắt trở về chỉ sợ…


Tuy lúc đầu trong lòng của nàng tràn ngập sự lo sợ sẽ phải chịu tội vì sự bỏ trốn của chủ tử nhưng lúc này đã bình tĩnh lại , vì nàng biết với tính cách của Thất điện hạ sẽ không giận cá chém thớt, Thất điện hạ không giống với Thái tử, hắn làm việc từ trước đến nay đều rất phân minh.


Chỉ sợ chủ tử đã sớm nhìn ra điểm này ở Thất điện hạ nên mới dám làm ra chuyện như vậy.
Sắc mặt của Tốc Phong lập tức thay đổi, điện hạ đã đặc biệt phân phó hắn đi đón dâu, thế mà kết quả lại là như thế này ….


Nhìn về phía Hiên Viên Diệp chỉ thấy sườn mặt lạnh tới cực điểm, Tốc Phong không nhịn được khẽ run lên.


Con mắt Hiên Viên Diệp gắt gao nhìn chằm chằm bên trong kiệu hoa, khi cầm giá y lên, thấy một mảnh giấy đang bị tảng đá chặn lên lộ ra một góc . Dưới đáy của kiệu bị cắt thành một lỗ lớn, hóa ra Mạnh Phất Ảnh đào tẩu bằng cách này.


Âm thầm hít một hơi , tay hắn cầm tờ giấy lên, tuy chỉ là mở tờ giấy ra nhưng hắn lại cảm giác tay mình nặng trĩu.
Tờ giấy bằng phẳng to lớn chỉ cần đưa tới trước mặt sẽ thấy rõ ràng những dòng chữ .


Trên đó chỉ có vài câu thơ đơn giản, con mắt lạnh lẽo của Hiên Viên Diệp bỗng lóe lên một cái .
”Sinh mệnh thành khả quý,
Ái tình giới canh cao
Nhược vi tự do cố
Lưỡng giả đô khả phao.” *

“Sinh mạng rất đáng quý
Tình yêu còn cao hơn
Nếu mà mất tự do


Cả hai đều thể bỏ.”
Chỉ có bốn câu nói giản đơn mà làm sáng tỏ mọi việc.


Lý giải của nàng về tình yêu hoàn mỹ thật đơn thuần, thuần túy mà yêu nhau bất kể giàu sang hay nghèo hèn.Để truy cầu tình yêu và tự do nàng tình nguyện vứt bỏ sinh mệnh.Vì vậy, nàng sẽ không xuất giá một cách không minh bạch, nàng muốn tự mình theo đuổi hạnh phúc một cách chân chính.


Nàng tin tưởng rằng thông minh như Hiên Viên Diệp nhất định sẽ hiểu, nếu hắn ngay lúc đó mà buông tay thì tốt nhất.
Chỉ cần vài câu nói đơn giản nàng đã sạch sẽ cắt đứt mọi mối quan hệ giữa hai người một cách vô cùng nhẹ nhàng.


Mắt Hiên Viên Diệp híp lại, trong mắt nhanh chóng lóe lên, tuy hàn ý đã hạ xuống nhưng sự tức giận đang từ từ dâng lên. Nàng trốn đi ngay trong ngày đại hôn lại vẫn còn mong dùng mấy câu nói để hắn buông tay sao?


Nếu vậy hắn không phải là Hiên Viên Diệp , trong cuộc đời Hiên Viên Diệp hắn không có hai chữ buông tay.


Chẳng qua là hắn đã đánh giá thấp nàng, rõ ràng kiệu hoa có nghiêng một chút nhưng lúc đó Thanh Trúc vẫn ở sát bên, mà hắn còn phái Tốc Phong giám thị nàng chặt chẽ , vậy mà vẫn để nàng trốn thoát.
Tốt, rất tốt, nàng đã muốn chơi vậy hắn cũng sẽ phụng bồi đến cùng.


Hai mắt liếc nhìn tảng đá trong kiệu hoa lần nữa, đó là một tảng đá nặng bốn mươi cân, nữ nhân này quả thật thông minh, biết nếu cỗ kiệu nhẹ bẫng sẽ làm người khác nghi ngờ nên dùng tảng đá để thay thế.
Chỉ là nàng đã mang tảng đá này lên kiệu hoa lúc nào?


Con mắt híp lại bỗng lóe lên, tảng đá kia?
Hai mắt nhanh chóng nhìn về phía cách cây cầu cách đó không xa lắm , thì ra là tảng đá chất ở hai bên cầu, lông mày chợt nhíu lại, như vậy nàng nhất định đã chạy trốn khi đang đi trên cầu.
Quả thật là rất inh.


Thì ra lúc đó kiệu phu cảm giác kiệu hoa nhẹ đi một chút nhưng vẫn có trọng lượng, hơn nữa cũng đã đến Nghệ vương phủ, vì thế sẽ không suy nghĩ nhiều, huống chi từ trên cầu đi xuống nhất thời độ mạnh yếu cũng có chút nắm bắt không chính xác lắm, tính toán của nàng thật là thiên y vô phùng*.(TTVT : “ thiên y vô phùng” nghĩ là không có chút sơ hở nào, rất hoàn mỹ.)


“Phân phó xuống, bắt đầu từ phía nam của cầu trở sang bên kia toàn bộ lục soát” Hắn hơi ngừng lại,đột nhiên ngửi thấy mùi thuốc đông y phảng phất từ trong kiệu hoa , tuy rằng mùi rất nhạt hơn nữa lại bị một mùi hoa nồng che giấu đi, thế nhưng hắn vẫn nhận thấy.


Hai tròng mắt hơi trầm xuống, lạnh giọng sửa lời nói “Cấm không cho bất cứ kẻ nào rời đi.”
Loại thuốc kia chắc là dùng để dịch dung*, nữ nhân này quả thật là rất lợi hại.(TTVT’ “dịch dung” là hóa trang để thay đổi khuôn mặt đi)


Tuy nhiên, nếu lúc này nàng chạy trốn khi ở trên cầu thì cũng chỉ có thể ở bên này cầu.Bởi lúc kiệu đi xuống dốc cầu nhất định sẽ bị nghiêng đi, không gian phía dưới sẽ lớn hơn một chút rất thuận lợi giúp nàng thoát ra, hơn nữa còn rời đi từ phía trước kiệu tránh khỏi Thanh Trúc đang ở phía bên kiệu.


Vì thế, hắn suy đoán, nàng hẳn là còn chưa ly khai.
Tốc Phong đứng bên sững sờ một lúc rồi mới thấp giọng đáp lời, sau đó phân phó người bao vây lại.Lúc này dân chúng có chút bối rối nhưng không ai dám lộn xộn.


Mạnh Phất Ảnh chính xác là vẫn chưa rời khỏi đây, còn ẩn nấp trong đám người, tuy nhiên thời khắc này nàng đã dịch dung, mặc trang phục nam giới, lớp dịch dung đen kịt xấu xí trước kia đã được thanh trừ hết, thay vào đó là một làn da hết sức bình thường, dịch dung như thế nàng có tự tin là hắn nhất định không thể tìm ra.


Mũ phượng cùng đồ trang sức trên đầu tất cả đều đã được bỏ đi, thay vào đó là một cái lược thưa mà nam tử bình thường nào cũng có.


So với đám nữ nhân , nàng cũng được coi là khá cao, lúc này đứng trong đám nam tử, với cách ăn mặc như vầy, hóa trang như vầy nên rất khó bị phát giác nha


~Xa xa, nhìn xuyên qua đám người thấy đám đông thị vệ nhanh chóng bao vây phía nam của cầu ,cũng bao vây luôn những người ở giữa sông và cả Nghệ vương phủ. Bởi vì con sông kia có một mặt băng qua Nghệ vương phủ, khắp gần cây cầu đều có thị vệ đứng canh gác.


Vì thế lúc này, bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ có thể rời đi.
Mạnh Phất Ảnh khóe môi hơi nhếch lên một tia cười khẽ, không hổ là Hiên Viên Diệp, phản ứng rất nhanh đã vậy còn nhanh chóng đoán được nàng chạy trốn khi đi qua cầu.


Chỉ có điều nàng thật ra cũng không muốn rời khỏi nhanh như thế , bởi vì chỗ nguy hiểm nhất thường sẽ là chỗ an toàn nhất, vì thế theo nàng, trong Nghệ vương phủ là chỗ an toàn nhất.


Buổi tối mấy hôm trước nàng nhân lúc Thanh trúc ngủ say đã lén chạy đi quan sát Nghệ vương phủ.Thật không ngờ đúng như Hiên Viên Diệp nói Nghệ vương phủ quả thật rất rộng lớn nhưng lại không có nhiều người, vì thế có nhiều viện bỏ không.Đối với nàng , đây đúng là chuyện tốt, nàng đã chọn được một căn phòng không quá bí mật , trông vô cùng tầm thường. Nàng tin tưởng Hiên Viên Diệp nhất thời sẽ không nghĩ đến nàng sẽ ẩn nấp ở trong phủ của hắn.


Đợi hắn nghĩ tới nàng cũng đã rời đi rồi.
Đợi đến trời tối, nàng sẽ nghĩ biện pháp rời khỏi kinh thành , chỉ cần ra khỏi kinh thành, thiên hạ to lớn, Hiên Viên Diệp có muốn bắt được nàng cũng sẽ không phải chuyện dễ dàng gì.


Trong lòng lóe lên chủ ý như vậy , khóe môi cũng từ từ nhếch lên lần thứ hai, thấy những thị vệ kia bao vây ngoài Nghệ vương phủ sít sao đến một con kiến cũng không lọt.Mạnh Phất Ảnh vẫn không có nửa điểm khẩn trương mà lặng lẽ hướng về phía Nghệ vương phủ đi tới.


“Tốc Phong cầm lấy lệnh bài của bản vương điều động ngự lâm quân, cứ cách năm bước lại bố trí một người đem bên ngoài kinh thành bao vây lại”.Mắt Hiên Viên Diệp híp lại lộ ra ánh hàn quang băng lãnh lại lạnh giọng từng chữ từng chữ phân phó xuống.


Giọng hắn trầm xuống, khóe môi từ từ kéo ra một tia cười nhạt, lạnh lùng nói, “Phong tỏa cửa thành, không cho bất cứ kẻ nào ra khỏi thành.”
Hắn muốn nhìn xem nữ nhân kia làm cách nào rời đi được ,mà hắn lúc này cũng cao giọng lên không biết có phải hay không là cố ý nói cho Mạnh Phất Ảnh nghe.


Ẩn ở trong đám người Mạnh Phất Ảnh thân thể đột nhiên cứng đờ, khóe môi cũng hung hăng giật giật vài cái, điều động ngự lâm quân, đem kinh thành toàn bộ bao vây lại! Phong tỏa cửa thành, không cho bất cứ kẻ nào rời đi?


Hắn quả thật lần này này rất quyết tâm .Xem ra Hiên Viên Diệp thề nếu không bắt được nàng thì không chịu từ bỏ.
Haiz…Nhưng không sao tính cách nàng từ trước tới nay luôn là ngoan cường không chịu khuất phục, vì thế trận chiến này mới chỉ bắt đầu thôi.
Ai thắng ai thua đây


~Vậy phải mỏi mắt chờ thôi


~“Điện hạ.” Tốc Phong nghe thấy lời Hiên Viên Diệp phân phó, vô cùng kinh sợ, điều động ngự lâm quân ư? Lúc này Tốc Phong thực sự hoài nghi mình có nghe lầm hay không, ngự lâm quân dùng để bảo hộ Hoàng Thượng, mặc dù là do điện hạ quản lý, do điện hạ điều động, nhưng bởi vì chuyện như vậy mà điều động ngự lâm quân, như vậy có hơi thái quá. . .


Hơn nữa điện hạ còn hạ lệnh phong tỏa cửa thành, không cho bất cứ kẻ nào đi ra ngoài,cái này sợ cũng không thể thực hiện được.


“Thế nào? Không nghe rõ mệnh lệnh của bản vương sao?” Mắt Hiên Viên Diệp chuyển hướng nhìn Tốc Phong, lúc này trong phần băng lãnh còn có thêm vài phần tức giận, mà trong giọng nói càng làm cho người ta kinh sợ bởi hàn ý trong đó.


Tốc Phong đi bên cạnh Hiên Viên Diệp nhiều năm , tự cho là mình sớm đã quen với sự băng lãnh của vương gia nhưng lúc này thân thể bất giác run rẩy.
Mà Hoàng Thượng, Nhu phi ,Thái tử cùng mấy vị Vương gia vẫn chờ ở Nghệ vương phủ khi nghe được tin tức cũng đều rối rít chạy ra.


Khi Hoàng Thượng đi tới, vừa vặn nghe được Hiên Viên Diệp nói như vậy, mắt cũng không khỏi trầm xuống, thế nhưng không nói gì thêm, đi tới gần đó, ra lệnh cho Tốc Phong “Đi đi”.


Lúc này, trong thanh âm của Hoàng thượng, vẫn không thấy nhiều tâm tình, ai cũng không thể đoán được thời khắc này Hoàng Thượng đang suy nghĩ gì.
Tốc Phong thấy Hoàng Thượng đồng ý, âm thầm thở dài một hơi, lúc này mới nhanh chóng rời đi điều động quân đội.


Thái tử đi theo bên người Hoàng Thượng hai mắt bỗng trầm xuống, trong sâu thẳm con ngươi nhanh chóng ẩn chứa vài phần độc ác, lão già cổ hủ này thiên vị cũng quá rõ ràng đi, y còn chưa có ch.ết đâu.


Đối với loại sự tình này vậy mà phụ hoàng có thể dung túng, trong khi năm đó, y chỉ phạm vào một lỗi nhỏ thế mà phụ hoàng đã đem y đuổi khỏi kinh thành.


“A, hôn lễ của thất đệ thật là thú vị , hơn nữa chỉ vì một nữ nhân mà hạ lệnh như vậy thì không phải là có chút thái quá sao? ”. Cặp mắt sắc bén của Thái tử chăm chú nhìn chằm chằm Hiên Viên Diệp, tự tiếu phi tiếu* nói ,chỉ là trong thanh âm kia lại có chút ẩn ý tìm tòi .(TTVT: như cười như không)


“Thái quá ư?”Mắt Hiên Viên Diệp cũng từ từ chuyển hướng nhìn Thái tử , hàn khí trong mắt không chút nào che giấu bắn về phía y, “Nếu là ngày hôm nay đổi lại là Thái tử, giờ phút này chỉ sợ đã máu chảy đầy đất. Động tác của bản vương làm sao có thể so với Thái tử , không dám mua rìu qua mắt thợ lại cũng không đáng giá nhắc tới .’’


Hiên Viên Diệp làm sao không rõ tâm tư của Thái tử, y hôm nay đến tham dự hôn lễ chẳng phải vì hảo tâm gì đâu.


Mắt Thái tử híp lại một chút, nhưng cũng không bộc lộ chút cáu giận nào, khóe môi bên trái lại từ từ nở một nụ cười khẽ nhàn nhạt, “Nói vậy cũng đúng, nếu là việc này xảy ra đối với người của bổn cung, bổn cung sẽ dùng máu để rửa nỗi nhục này.”


Y đối với sự tàn nhẫn của mình cũng không chút nào che đậy, từ lúc Hoàng Thượng hạ lệnh đem y trục xuất khỏi kinh thành thì y đã không cần che đậy cái gì nữa,việc y phải làm là làm sao để ình mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ để tất cả mọi người phải sợ y, kinh hãi y, đem tất cả mọi người dẫm nát dưới chân.


Tám năm, y đã từng bước có được thế lực như hiện nay, không cần như trước kia mong lấy lòng Hoàng Thượng, khẩn cầu Hoàng Thượng đem ngôi vị hoàng đế truyền cho y.


Y sẽ tự dựa vào năng lực của mình để ngồi lên ngôi vị hoàng đế, đến lúc đó, y sẽ làm mọi người phục tùng y. Bao gồm lão già kia cũng như Hiên Viên Diệp.


Nghe được lời Thái tử nói, trong mắt Hoàng Thượng hàn quang lóe lên, Thái tử mấy năm này càng lúc càng thêm tàn bạo, nếu như một ngày kia, để y leo lên ngôi vị hoàng đế, thì dân chúng Hiên Viên vương triều liền rơi vào thảm cảnh.


Vì thế, Hoàng Thượng đích xác là có chút thiên vị, không chỉ là vì mình, mà càng là vì dân chúng Hiên Viên vương triều, chỉ có Diệp lên ngôi Hoàng Thượng, Hiên Viên vương triều mới có thể chân chính hùng mạnh lên.
Nếu là Thái tử thì Hiên Viên vương triều sẽ bị hủy trong tay y.


Lúc này Mạnh Phất Ảnh vẫn như cũ ẩn nấp ở trong đám người, vì thế cũng nghe được rõ ràng cuộc đối thoại của Thái tử cùng Hiên Viên Diệp , hai mắt hơi lóe lên, đây là sự bất đồng giữa Hiên Viên Diệp với Thái tử, hắn tuyệt đối sẽ không lạm sát kẻ vô tội, cũng tuyệt đối sẽ không vì việc của nàng mà giận chó đánh mèo người khác.


Nàng thừa nhận đúng là nàng đánh vào điểm này của Hiên Viên Diệp nên mới có thể quyết định đào hôn.
Mà hôm nay, cho dù hắn tức giận hạ lệnh phong tỏa, nhưng lại không có trừng trị bất cứ kẻ nào, bao gồm người vẫn đi theo bên nàng là Thanh Trúc.


Đối với điểm này, Mạnh Phất Ảnh rất thưởng thức cùng tán thưởng hành động của hắn.
Nàng biết cho dù nếu nàng chạy không thoát, bị Hiên Viên Diệp bắt trở về, xui xẻo như vậy mình nàng sẽ lãnh tội, không liên lụy đến người khác.


Dù cho Hoàng Thượng muốn giận cá chém thớt, nàng cũng không lo lắng lắm.
Dù sao cha nàng cũng là Hầu gia của Hiên Viên vương triều, Hoàng Thượng cực kì coi trọng cha nàng, không thể nào xử tội cha nàng được , huống chi hiện tại cha nàng đang ở biên cương.


Hoàng Thượng tuyệt đối không có khả năng bởi vì … sự kiện này mà gọi cha nàng trở về.
Vì thế Hoàng Thượng nếu thật sự muốn giận chó đánh mèo, như vậy người đầu tiên xui xẻo phải là Đại phu nhân cùng Mạnh Như Tuyết.


Chỉ có điều, nàng thật không chưa từng nghĩ rằng Hiên Viên Diệp lại hạ lệnh quá mức thái quá như thế này, hành động của hắn này đối với nàng mà nói đích thật là vô cùng ác liệt . Gần như chặn tất cả đường lui của nàng.


Xem ra, nàng muốn ra khỏi thành trong khoảng thời gian ngắn , chỉ sợ là không thể nào.
Mà nàng trốn ở Nghệ vương phủ không biết được bao lâu, dù sao nàng có thể nghĩ tới, Hiên Viên Diệp cũng nhất định có thể nghĩ đến, tìm mãi không thấy được nàng, hắn nhất định sẽ hoài nghi đến điểm này.


Bất quá, nàng hiện tại cũng không quản được nhiều như thế, thấy thị vệ đem đoàn người vây quanh, Mạnh Phất Ảnh âm thầm hít một hơi, sau đó lặng lẽ đi đến vị trí tốt mà ban đầu đã chuẩn bị.


Ở đây bởi vì có sông đi qua, vì thế không có thị vệ giữ ở chỗ này, dù sao Hiên Viên Diệp cũng không ngờ rằng sẽ có sự kiện như vậy đột phát, vì thế nhân lực có chút thiếu.


Hơn nữa, thị vệ mục đích là ngăn cản nàng rời đi, căn bản sẽ không nghĩ đến nàng sẽ tiến vào Nghệ vương phủ.


Lực chú ý của mọi người đều tập trung ở cửa chính Nghệ vương phủ , vì thế không ai chú ý tới bên này, Mạnh Phất Ảnh lấy ra cái gì đó đã giấu ở góc tường từ trước, nhanh chóng tiến vào Nghệ vương phủ.


Sau đó không chút do dự đem vật cầm trong tay ném vào trong nước, nước sông cũng không chảy quá nhanh, vì thế, vật đó hơi nặng từ từ chìm xuống đáy nước, tuy nhiên con sông này hơi sâu, từ phía trên nhìn xuống một điểm đều nhìn không thấy.


Ngoài Vương phủ, người ngã ngựa đổ, mà trong vương phủ lại vô cùng tĩnh lặng, bởi vì giờ khắc này tất cả tân khách đều nghe được tin tân nương mất tích nên chạy hết ra bên ngoài, tất cả thị vệ trong phủ cũng đều bị điều động ra ngoài.


Ngay cả này bọn nha đầu cũng đều lặng lẽ đi ra ngoài xem náo nhiệt .
Vì thế, thời khắc này bên trong Nghệ vương phủ hầu như trống không, đưa mắt nhìn xem căn bản là nhìn không thấy một người, huống chi, Mạnh Phất Ảnh lúc này chỗ ở hậu viện.


Mắt Mạnh Phất Ảnh lóe lên, trong lòng âm thầm cười khẽ, lúc này toàn bộ vương phủ tìm không ra vài người, vì thế, nàng cũng không cần phải lo lắng bị người khác thấy được.


Đi vòng qua một con đường nhỏ uốn lượn, Mạnh Phất Ảnh đã tìm được một gian phòng tốt, sau đó nhẹ nhàng mở cửa sổ nhảy vào.


Nàng tự nhiên sẽ không ngu đi vào bằng cửa chính, bởi vì … gian phòng này lâu rồi không ai ở qua, trước cửa có rất nhiều mạng nhện. Nếu động tới rất dễ bị phát hiện.


Dưới sàn gian phòng có đồ ăn chuẩn bị lần trước, tuy nhiên chỉ đủ ột ngày, bởi vì nàng thật không ngờ Hiên Viên Diệp lại phong tỏa cả kinh thành.


Tuy nói chỗ nguy hiểm nhất cũng sẽ là an toàn nhất, thế nhưng không thể không cảnh giác, nếu là thời gian dài cũng sẽ bị Hiên Viên Diệp phát giác, lúc đó nàng khó mà chạy thoát được.


Bên trong gian phòng khắp nơi đều là bụi, khắp nơi đều là mạng nhện, thế nhưng Mạnh Phất Ảnh cũng không dám lộn xộn, loạn động, thậm chí luôn khom lưng tránh khỏi mạng nhện đi tới bên trong.


Bên trong gian phòng bài biện cực kỳ giản đơn, chỉ có hai cái ghế, một cái bàn, một cái giường nhỏ, không khó nhìn ra gian phòng này trước đây là chỗ ở của bọn nha hoàn.
Rất có thể là hiện tại trong Nghệ vương phủ nha đầu ít đi, cho nên không ai ở đây.


Mạnh Phất Ảnh đi tới trước giường, trên giường cũng phủ một lớp bụi , cho nên nàng cũng không dám ngồi xuống, chỉ đứng ở một bên góc tường gần đó, tuy rằng nơi này ít khả năng sẽ có người đến, thế nhưng nàng vẫn rất cẩn thận, đặc biệt nghĩ đến gương mặt âm lãnh cùng hung ác thề bắt cho được nàng vừa rồi của Hiên Viên Diệp .


Nàng biết lúc này không thể có chút sơ suất bởi vì đối thủ của nàng quá nguy hiểm.
Mạnh Phất Ảnh hơi nhíu mày, suy tư về việc nàng phải làm gì kế tiếp đây ?


Mà giờ khắc này ở ngoài vương phủ, Hiên Viên Diệp đang đứng ở trên cầu, nhìn trừng trừng dân chúng, ai cũng phải để hắn tự mình kiểm tr.a rồi mới được rời đi.
Hoàng Thượng cùng Nhu phi cũng không có rời đi, những đại thần kia cũng đều đứng ở phía sau Hoàng Thượng .


Hoàng hậu bởi vì sự kiện bỏ thuốc độc hại Mạnh Phất Ảnh nên bị đưa vào lãnh cung, vì thế không được tới.
Mà Thái Hậu cũng không có đến.


Nhu phi sắc mặt có chút khó coi, đôi mắt tuyệt đẹp ẩn chứa tức giận, thân thể tựa hồ cũng vì phẫn nộ mà hơi cứng đờ, chỉ có điều khi liếc qua chỗ Thái tử cùng Hiên Viên Diệp thì tựa hồ thoáng qua chút đăm chiêu.


Lúc này, tất cả mọi người đều không mở miệng nói chuyện , dù sao, chuyện đã như vậy, lúc này nói điều gì cũng sẽ không thích hợp.
Mọi người đều nhìn phía Hiên Viên Diệp lúc này vẫn đang đứng ở trên cầu.


Tưng người dân thận trọng đi qua trước mặt hắn, không người nào dám nhìn hắn, mặc dù là không nhìn nhưng lúc đi ngang qua bên người Hiên Viên Diệp vẫn không nhịn được run rẩy, có người nhát gan thậm chí sợ đến quỵ ở trên mặt đất.


Mắt Hiên Viên Diệp chăm chú nhìn chằm chằm đám người đi qua, thấy người càng ngày càng ít, sắc mặt hắn cũng càng ngày càng lạnh lẽo hơn.


Lúc người cuối cùng đi qua cầu thì tay của Hiên Viên Diệp ẩn trong ống tay áo khẽ xiết lại, hai mắt đảo qua bên người Hoàng Thượng cùng những đại thần nhưng đều thấy những khuôn mặt quen thuộc không có dị dạng gì cả, huống chi các đại thần tới đây ngày hôm nay cũng không quá nhiều và đều là người trong triều rất có uy vọng mới có tư cách tới nơi này.


Xem ra, đã để cho nàng chạy thoát rồi, mắt Hiên Viên Diệp lần nữa híp lại.
Vượt qua cây cầu đến Nghệ vương phủ, chỉ cách vài bước , lại trong thời gian ngắn như vậy, nàng có thể chạy trốn tới chỗ nào chứ?


Trừ phi nàng ngay khi đi qua cầu liền rời đi, thế nhưng nếu trốnvào lúc đó , nhất định sẽ có chút đột ngột, bởi vì, tất cả mọi người lúc đó đang xô đẩy để đến phía trước xem kiệu hoa, nếu nàng đi hướng ngược vào lúc đó, nhất định sẽ khiến người khác chú ý.


Hơn nữa lúc đó Thanh Trúc vẫn theo sát ở bên kiệu, Tốc Phong cũng vẫn chú ý bên này, huống chi, hắn lúc đó cũng nhìn về phía này, vì thế nên không thể không biết nàng rời đi lúc nào.


Hắn nhận định nàng nhất định sẽ ở trong đám người đó, thế nhưng, hết lần này tới lần khác đều không tìm thấy.
Hai mắt lóe lên, khóe môi hơi kéo lên, đột nhiên quay về phía thị vệ bên người hô “Lục soát vương phủ.”


Tuy nàng rất khôn khéo, nhưng thật ra cũng vô cùng có khả năng bí quá hoá liều đi nước cờ này.


“Lục soát vương phủ? Thất ca, nàng ta ngốc đến nỗi nấp ở trong vương phủ sao ? hơn nữa, chúng ta vẫn luôn đứng ở chỗ này, nàng căn bản cũng không có cơ hội tiến vào vương phủ .” Hiên Viên Mặc rốt cục nhịn không được, mở miệng nói .


Những thị vệ kia cũng có chút kinh ngạc, nghe được Hiên Viên Mặc nói, cũng có chút do dự nên không lập tức hành động .


“Lục soát.” Hiên Viên Diệp môi khẽ nhúc nhích, đơn giản không nhiều lời, lại mang theo một sự uy nghiêm làm cho không người nào có thể kháng cự được, những thị vệ kia cũng không dám bất động nữa, vội vàng chạy vào vương phủ.


Hiên Viên Diệp cũng nhanh chóng đi vào vương phủ , Hoàng thượng cùng Nhu phi và đám người hầu đều theo ở phía sau.


Còn những vị đại thần kia đương nhiên không dám ở lại , dù sao đây cũng không phải chuyện quang vinh gì, nếu tiếp tục lưu lại nơi này không chừng sẽ rước họa vào thân , vì thế liền rối rít xin phép rời đi.


Lông mày Hoàng thượng cau lại,có chút phiền não xua tay, ý bảo bọn họ đều có thể rời đi , những đại thần kia nhận được mệnh lệnh liền rối rít nối đuôi nhau rời đi.
Chỉ có Thái tử cùng với mấy vị Vương gia, đi theo Hoàng thượng cùng Nhu phi tiếp tục đi vào Nghệ vương phủ.


“Nghe lệnh của bản vương , bất kỳ nơi nào đều không thể bỏ qua, lục xoát toàn bộ .” Mắt Hiên Viên Diệp hơi nhìn lướt qua, sau đó lạnh giọng ra lệnh.
Trong Nghệ vương phủ tuy rằng không có mấy người, nhưng lại quá lớn, nếu mà lục soát hết cũng không thể nhanh chóng được.


Những thị vệ kia nghe được mệnh lệnh của Hiên Viên Diệp liền khẩn trương tản ra lục soát.
“Nàng ta như vậy mà dám đào hôn, thực sự là quá hoang đường.” Lúc này đã không có người ngoài, Nhu phi mới tức giận nói ra, bình thường thanh âm êm ái nhưng vì tức giận nên mang theo chút cực đoan.


Bởi vì nhi tử bị sỉ nhục mà phẫn nộ, đây là chuyện rất bình thường. Vì thế lúc này, Nhu phi nói cái gì, làm cái gì, đều không quá phận. Huống chi Nhu phi bình thời tính tình cực kỳ đơn thuần, đối với tâm tình của mình sẽ không che giấu.


“Được rồi, nàng hãy bớt giận đi, yên tĩnh một chút, chuyện cũng đã xảy ra rồi.” Hoàng Thượng thở dài một hơi vẻ âm trầm trên mặt hơi giảm đi, mềm nhẹ an ủi Nhu phi, chỉ là, ở chỗ sâu trong mắt lại ẩn quá vài phần khác thường.


Nhu phi phát cáu tưởng chừng sẽ là mối châm ngòi để mọi người đều căm phẫn, đặc biệt là Hoàng Thượng, nói cho cùng Mạnh Phất Ảnh làm như vậy quả thật đã làm cho hoàng thất hổ thẹn.
Thế nhưng, ai cũng không nghĩ tới, Hoàng Thượng sẽ có thái độ như vậy, lại còn khuyên Nhu phi bình tĩnh một chút.


Vẻ mặt của mọi người đều tràn ngập sự kinh ngạc, nhìn về phía Hoàng Thượng, đặc biệt là Thái tử, con ngươi thâm sâu của y nhanh chóng ẩn hiện vài phần độc ác.
Chỉ có Hiên Viên Diệp là gương mặt lạnh lùng như cũ ,dường như không có nửa điểm ngoài ý muốn.


“Hoàng Thượng, sự tức giận này làm sao tiêu nổi đây? Diệp nhi là con trai duy nhất của thần thiếp, Mạnh Phất Ảnh ngày đại hôn lại dám bỏ trốn, để Diệp nhi nhận lấy hết sự sỉ nhục này, thần thiếp lúc này làm có thể bình tĩnh nổi?” Hoàng Thượng đã an ủi nhưng dường như Nhu phi lại càng thêm kích động, thanh âm của Nhu phi càng lúc càng cao thêm , trong thanh âm sự tức giận cũng càng thêm rõ ràng.


Hoàng Thượng ngẩn người không nói thêm gì nữa .Hoàng Thượng cũng thật không ngờ, Mạnh Phất Ảnh vậy mà lại bỏ trốn ngay ngày đại hôn, đối với Diệp nhi mà nói đây đích thật là chuyện vô cùng khó chịu, nhưng nha đầu kia lại có thể tại nơi Diệp nhi bố trí tỉ mỉ mà còn có thể trốn thì lại khiến cho Hoàng Thượng có chút rung động.


Nha đầu kia, bản lãnh thật là không nhỏ. Bộ mặt của Hoàng thất đích xác là rất quan trọng, thế nhưng có một số việc, so với bộ mặt còn quan trọng hơn.


Vì thế ở một phương diện nào đó Hoàng Thượng cũng không cảm thấy đây là một chuyện quá xấu, có lẽ việc nha đầu kia bỏ trốn thật ra là đã giúp cho Hoàng Thượng một việc lớn.


Mà nếu Diệp nhi thật sự muốn lấy với Mạnh Phất Ảnh, nàng ta sớm muộn gì cũng trở thành Vương phi của Diệp nhi, Hoàng Thượng tin tưởng Diệp nhi có năng lực đó.


Huống chi, Hoàng Thượng biết Mạnh Vân Thiên thương yêu nữ nhi này đến tận xương tủy, không nói đến Mạnh Vân Thiên đối với Hoàng Thượng có ân cứu mạng vài lần, chỉ riêng sự trung thành của Mạnh Vân Thiên đối với Hiên Viên vương triều cũng đủ để cho Hoàng Thượng bao dung cho nha đầu kia.


Năm đó hôn sự của Tình nhi có liên quan đến quan hệ của hai nước ,Hoàng Thượng sao lại có thể không biết mánh khóe của Tình nhi, chuyện như vậy mà Hoàng Thượng còn có thể dung túng, huống gì sự tình hôm nay, dù sao chỉ là chuyện tình trong Hiên Viên vương triều, bao dung cho lần này, đối với Hoàng Thượng mà nói, cũng không khó, kỳ thực,Hoàng Thượng biết, Ảnh nha đầu mấy ngày nay đặc biệt chuyên cần chạy đến chỗ Tình nhi , chỉ sợ là đã thăm dò được tâm tư của Hoàng Thượng ở điểm này.


Nha đầu kia thật là một tiểu hồ ly tinh ranh , tương lai nhất định có thể giúp đỡ cho Diệp nhi. Nếu Diệp nhi thích nàng, cũng không phải ngoài ý muốn của Hoàng Thượng.
Tính tình của Hoàng Thượng căn bản là rất thoải mái.
Chỉ là đối với tình huống hiện tại mà không truy cứu thì…


“Người quái dị kia thật là quá đáng, vậy mà dám bỏ trốn, Thất huynh muốn cưới nàng, nàng nên cảm tạ trời đất mới phải, vậy mà dám trốn đi, đã quái dị lại còn bị ngớ ngẩn nữa.” Hiên Viên Mặc nổi tiếng độc miệng, lúc này cũng không tiếc lời mắng nhiếc.


Mắt Hiên Viên Phàm hơi lóe lên một cái, nhanh chóng che dấu sự bất mãn cùng vài phần lo lắng.


“Ha ha. . . Nàng khẳng định là không ngu ngốc, nếu ngu ngốc nàng làm sao có thể chạy trốn chứ?” Suy nghĩ của Hiên Viên Trần tương đối đơn thuần, nghe được Hiên Viên Mặc nói thế, liền phản bác, mà giờ khắc này, cũng chỉ có hắn khi nói vẫn mang theo vài phần ý cười.


Hắn vốn là người ham chơi, vì thế việc này đối với hắn mà nói, không quá phức tạp, chỉ có trong lòng bởi vì ham chơi mà hưng phấn.


“Diệp nhi, ngươi tìm được nàng ta rồi định sẽ xử lý như thế nào?” Nhu phi đột nhiên mở miệng hỏi lần nữa, với cách tr.a xét của Hiên Viên Diệp như vậy, tin tưởng không bao lâu nhất định có thể tìm được Mạnh Phất Ảnh, nhưng Nhu phi hiện tại muốn biết Diệp nhi tìm được Mạnh Phất Ảnh rồi tiếp theo sẽ làm gì nữa.


Bình thường Nhu phi rất ôn nhu, không biết có phải vì quá phẫn nộ hay không mà tựa hồ như có thêm vài phần ác độc.


Kỳ thực, Nhu phi vào lúc này hỏi vấn đề này là có chút không sáng suốt, thế nhưng mọi người đều biết của tính Nhu phi vốn đơn thuần, cũng hiểu rõ tâm tình của Nhu phi giờ khắc này nên đều không nói gì thêm.


Khóe mắt của Thái tử nhẹ nhàng liếc qua Nhu phi, ở sâu trong mắt tựa hồ lướt qua cái gì đó , khóe môi hơi kéo ra một tia cười khẽ, “Đúng thế, Bổn cung cũng có chút ngạc nhiên, Thất đệ tìm được nữ nhân kia về thì tiếp theo phải xử trí như thế nào? Thiên đao vạn quả*?”


(TTVT “thiên đao vạn quả” là chém ra muôn ngàn mảnh, gần giống với lăng trì)
Thái tử vừa cười khẽ vừa nói ra, việc tàn nhẫn đến cực điểm như vậy mà y nói cứ như chỉ đang bàn chuyện gió mây vu vơ mà thôi.


Y hơi dừng một chút, khóe môi hơi nhếch lên, “Tuy nhiên, thiên đao vạn quả tựa hồ cũng quá tiện nghi cho nàng, nàng như vậy mà dám để cho Thất đệ mất mặt, chỉ thiên đao vạn quả sao có thể hết giận được , không bằng đến lúc đó lột sạch đồ đem bêu quanh phố, như vậy mới có thể giải được hận, ngoài ra người của Hậu vương phủ toàn bộ đem ra chém hết , Thất đệ cảm thấy kiến nghị của Bổn cung thế nào?”


Gương mặt của Thái tử vẫn bình thản như cũ, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Hiên Viên Diệp, lộ ra sự sắc bén cũng ẩn chứa vài phần nghiên ngẫm, y muốn biết, Hiên Viên Diệp hao phí tâm tư như vậy, rốt cuộc là bởi vì nữ nhân kia bỏ trốn chọc giận hắn, hay là bởi vì. . .


Lông mày Hoàng Thượng nhăn lại, trong mắt cũng ẩn rõ ràng sự bất mãn, lời nói như vậy mà Thái tử cũng nói ra. Thân là Thái tử mà nói ra những lời như vậy sao?


“Ngươi thân là Thái tử của một nước, mà lại nói ra những lời thấp kém như vậy sao, ngươi cho là tất cả mọi người đều tầm thường như ngươi sao?” Hiên Viên Phàm đột nhiên tức giận quát, điều này quả thật là ngoài dự liệu của mọi người, hơn nữa lời nói cũng vô cùng sắc bén,cực kỳ quá phận, căn bản cũng không có lưu nửa điểm tình cảm với Thái tử .


Tuy rằng Hiên Viên Phàm vẫn luôn phò trợ Hiên Viên Diệp , luôn ở vị thế đối lập với Thái tử , nhưng cũng chỉ là âm thầm, không có công khai.Ngoài mặt vẫn phải ít nhiều lấy lệ một chút, thế nhưng lúc này, Hiên Viên Phàm lại. . .


“A, Bát đệ tại sao lại kích động như vậy ? Không lẽ ngươi cũng có phần trong việc này? Chẳng lẽ là ngươi giúp đỡ nữ nhân kia chạy trốn, bằng không chỉ một mình nàng làm sao có bản lĩnh như vậy .” Thái tử cười nhạt, mắt hướng về phía Hiên Viên Phàm , không hề che dấu sự hung ác.


“Ngươi đừng ở chỗ này mà châm ngòi ly gián, quan hệ giữa chúng ta và Thất ca không phải chỉ bằng một hai lời nói của ngươi là có thể bị ly gián.” Trong mắt Hiên Viên Phàm lửa giận không ngừng bốc lên, tức giận phản bác.


“Ha ha, việc này còn cần Bổn cung đến châm ngòi ly gián sao, thái độ của ngươi thật sự là quá khả nghi.” Thái tử cũng không cho là đúng cười khẽ, tròng mắt chuyển hướng về phía Hiên Viên Diệp, có thâm ý khác mà hỏi, “Thất đệ, ngươi nói đi?”


Hiên Viên Diệp khóe môi hơi hé ra, trên mặt lạnh lùng, cũng không hề lộ ra chút khác thường nào , nhìn về phía thái tử, từng chữ từng chữ chậm rãi nói “Ngươi bất quá chỉ là muốn biết, bản vương bắt được nàng, sẽ xử trí như thế nào, phải không ? Bản vương có thể nói cho ngươi biết biện pháp này của ngươi không những bạo lực đẫm máu mà còn thấp kém, bản vương đích xác là không thèm dùng, bản vương làm việc, từ trước đến nay chỉ nhằm vào người có tội, nàng phạm lỗi, bản vương sẽ không đến mức vô tri giận cá chém thớt đến Hầu vương phủ, Mạnh tướng quân đối với Hiên Viên vương triều trung thành người người đều biết, chém người của Hầu vương phủ, Thái tử là muốn khiến cho thiên hạ đại loạn sao? Bản vương hôm nay mất mặt nhưng xét về của Hiên Viên vương triều thì ta vẫn hoàn toàn biết rõ.”


(TTVT nguyên văn là “thục khinh thục trọng” nghĩa là bên nhẹ bên nặng, chỉ sự so sánh)
Những câu Hiên Viên Diệp nói đều có lý, làm cho y không có chút cơ hội phản bác.


Mạnh Vân Thiên trung thành thiên hạ đều biết, hơn nữa, nhiều năm như vậy, mỗi một lần có loạn lạc , cũng đều do Mạnh Vân Thiên đi dẹp loạn, nếu chỉ bởi vì việc này mà chém người của Hầu vương phủ, vậy nhất định sẽ gây ra sự thất vọng trong lòng dân chúng ,sự tin tưởng của dân chúng Hiên viên vương triều sẽ dần nguội lạnh.


Đến lúc đó, tất nhiên sẽ khiến cho thiên hạ đại loạn.


Hắn đương nhiên sẽ không làm như vậy, phụ vương cũng tuyệt đối sẽ không làm như vậy, chỉ là, nói ra những lời này thì, trong lòng hắn lại mọc lên vài tia căm tức, nữ nhân kia chỉ sợ cũng vì nhận ra điểm này nên mới dám … cuồng vọng như vậy.


“Ha ha. . .” Thái tử lạnh lùng âm hiểm , cất tiếng cười, “Thất đệ quả thật là đủ thâm minh đại nghĩa , chỉ xử người đáng tội, như vậy Bổn cung thật muốn nhìn xem Thất đệ bắt được nữ nhân kia về rồi sẽ xử trí như thế nào?”


“Đó là chuyện của mình bản vương, nếu phụ vương hạ chỉ ban hôn, nàng chính là nữ nhân của bản vương, đã là nữ nhân của bản vương thì đó chính là chuyện nhà của bản vương , mà chuyện nhà của bản vương, chỉ sợ còn chưa tới phiên thái tử can thiệp .” Hiên Viên Diệp cũng lạnh lùng cười, không nhanh không chậm phản bác.


Chỉ với một câu nói đã đem chuyện Mạnh Phất Ảnh bỏ trốn thành chuyện trong nhà, ý tứ chỉ rõ tất cả chuyện này đều là chuyện của mình Hiên Viên Diệp hắn, cùng với hoàng thất không có liên hệ, lại càng không liên quan đến những người khác .


Ngay cả bị mất danh dự, hắn thật ra cảm thấy không sao cả, bởi vì, hắn từ trước tới bây giờ đều không để ý tới cái nhìn của người khác.
Hắn chỉ giận là nữ nhân kia cứ ngang nhiên bỏ đi như thế, hắn chỉ hận nàng vậy mà quá tuyệt tình.


Vì thế, mặc kệ thế nào, hắn nhất định đem nàng bắt trở lại, dám ở ngày đại hôn mà bỏ trốn, hắn sẽ cho nàng biết hậu quả như thế nào.


Hoàng Thượng hơi sửng sốt một chút, trong mắt hiện lên vài phần tán thành, Diệp nhi làm việc, lúc nào cũng hợp với tâm ý của Hoàng Thượng, cứ như vậy ông sẽ không làm khó hắn.


Nụ cười trên mặt của Thái tử đột nhiên cứng đờ, y thật không ngờ Hiên Viên Diệp sẽ trả lời như vậy, y cho rằng Hiên Viên Diệp ít nhiều sẽ che giấu một chút, thật không ngờ, hắn cứ vậy mà nói thẳng thừng.


Sắc mặt của Nhu phi cũng hơi biến đổi, sự tức giận trong mắt như cũ vẫn chưa tiêu tán hết, tràn ngập hận ý với Mạnh Phất Ảnh, vì thế sẽ không hài lòng lắm với những điều Hiên Viên Diệp vừa nói.


Thế nhưng Hiên Viên Diệp cũng không có nói là không trừng trị Mạnh Phất Ảnh, vì thế, lúc nàyNhu phi cũng không tiện nói cái gì nữa, chỉ có thể đem sự bất mãn của mình nhịn xuống.


“Đã để mẫu phi tức giận, nhi thần thật có lỗi, cung thỉnh mẫu phi hồi cung nghỉ ngơi.” Hiên Viên Diệp chuyển hướng Nhu phi, vẻ băng lãnh trên mặt hoàn toàn biến mất, giọng nói cũng nhu hòa hơn rất nhiều, trong thanh âm tràn đầy cung kính.


Chỉ là, khi lông mi thật dài của hắn che khuất mắt thì trong mắt tựa hồ nhanh chóng lóe lên một cái.


Nhu phi hơi giật mình, thấy Hiên Viên Diệp hiếu thuận, khóe môi hài lòng cười khẽ, trong mắt lửa giận cũng từ từ ẩn xuống, lại khôi phục vẻ ôn nhu mọi ngày, môi đỏ mọng khẽ mở, thanh âm mềm nhẹ làm say lòng người lại vang lên, “Tốt, mẫu phi đi về trước, việc này, liền do chính ngươi xử trí đi.”


Vừa rồi Hiên Viên Diệp đã nói rất rõ ràng, đó là chuyện của hắn , vì thế, Nhu phi sẽ không quản nữa, mà quả thật cũng không thể quản nhiều hơn nữa.
Gương mặt từ ái, dịu dàng, nhìn Hiên Viên Diệp tràn đầy yêu thương.


Thời khắc này Nhu phi tựa hồ đã quên mất sự không hài lòng Mạnh Phất Ảnh mang đến ình, trong mắt, chỉ còn có tình cảm yêu thương dạt dào.
Gương mặt tuyệt mỹ kia, cặp mắt tinh thuần kia, tựa hồ như không nhuốm máu lửa nhân gian.


Ở trong hoàng cung hai mươi mấy năm mà vẫn có thể duy trì sự tinh thuần như vậy, chẳng nhẽ thế gian này thật sự có kỳ tích?
Nhu phi đơn thuần nhưng lại hiểu rõ tiến lùi.
“Dạ, hài nhi đã rõ.” Mắt Hiên Viên Diệp hơi rũ xuống cúi đầu đáp lời, trong thanh âm vẫn cung kính như cũ.


“Đi thôi, trẫm cũng trở về, việc này, để cho Diệp nhi tự mình xử lý đi.” Hoàng Thượng nhẹ giọng nói, một tay ôm lấy Nhu phi, hơi xoay người, đi ra ngoài.


Ôm Nhu phi trong tay, Hoàng Thượng rất mềm nhẹ ,tựa hồ sợ làm đau Nhu phi, thế nhưng trong sự mềm nhẹ, lại tựa hồ thiếu vài phần chân tình nồng cháy nam nữ, có lẽ những người đã lên bậc phụ mẫu đều như vậy cả . Dù sao thời gian lâu dài, ai cũng già đi cả. . .


“Cung tiễn phụ vương, cung tiễn Nhu phi nương nương.” Mấy vị Vương gia rối rít hành lễ, cung tiễn Hoàng thượng cùng Nhu phi rời đi.


“Thất ca, ngươi nói cái người quái dị kia, nàng ta thực sự ở trong Nghệ vương phủ sao?” Hiên Viên Mặc thấy Hoàng thượng đã rời đi rồi , liền bớt đi vài phần kiêng kỵ, hắn không quá tin tưởng, nữ nhân kia sẽ trốn vào Nghệ vương phủ.


” Nói vậy cũng không chính xác, nếu mọi người đều ở đây , hãy giúp một tay đi, nói không chừng có thể tìm được.” Hai mắt Thái tử hơi híp một chút, có thâm ý khác mà nói ra.


Y quá rõ năng lực của Hiên Viên Diệp, nếu Hiên Viên Diệp hoài nghi, nhất định có đạo lý của hắn, y rất chờ mong Hiên Viên Diệp sớm tìm được nữ nhân kia . Bởi vì, y thực sự rất muốn biết, Hiên Viên Diệp sẽ xử trí nữ nhân như kia thế nào, điểm này, đối với y mà nói mới là trọng yếu.


“Tốt bản vương cũng đi tìm, nếu để cho bản vương tìm được , bản vương tuyệt đối không tha cho nàng ta .” Hiên Viên Mặc hừ lạnh một tiếng, tức giận nói, từ lần bị Mạnh Phất Ảnh dùng ong mật chích hắn đến giờ hắn vẫn đều ghi hận trong lòng.


“Được rồi, đều đi tìm đi.” Hiên Viên Trần trong mắt không hề che giấu sự hưng phấn , nghe được lời Hiên Viên Mặc nói, liền phụ họa nói.
Chỉ có Hiên Viên Phàm trên mặt có vài phần trầm trọng, trong mắt lo lắng nhiều hơn vài phần.


Lông mày Hiên Viên Diệp cau lại, trong mắt hiện lên sự bất mãn. Thấy Hiên Viên Mặc đang muốn cất bước, liền lạnh giọng nói, “Đứng lại.”
Hiên Viên Mặc dừng bước lại, có chút khó hiểu nhìn hắn, “Thất ca, làm sao vậy?”


“Nếu phụ vương đều cũng đã rời đi, mọi người cũng nên giải tán đi, chuyện của bản vương, bản vương muốn tự mình xử lý.”
Hắn không thích người khác can thiệp vào chuyện của hắn, huống chi là chuyện này.
Đương nhiên, hắn càng không hi vọng Thái tử lưu lại nơi này mà.


“Người đâu, tiễn Thái tử cùng mấy vị Vương gia rời phủ.” Không đợi Hiên Viên Mặc phản bác, Hiên Viên Diệp đã lạnh lùng ra lệnh.
Thái tử hai mắt đột nhiên trầm xuống, bàn tay ẩn trong áo hơi nắm chặt lại, hừ, nhanh như vậy đã muốn đuổi y đi?


“Tuân lệnh.” Thị vệ đang ở phụ cận lục soát vội vàng chạy tới, cung kính đáp lời, sau đó chuyển hướng sang phía Thái tử cùng mấy vị Vương gia, thấp giọng nói, ” Thái tử thỉnh ,các vị Vương gia thỉnh.”


“Thất ca, ngươi thật quá đáng, chúng ta chỉ là muốn giúp ngươi tìm người thôi, ngươi. . .” Hiên Viên Mặc bất mãn kháng nghị, Hiên Viên Trần cũng hiện lên vẻ mặt bất mãn, chỉ là hắn không có đem sự bất mãn của mình nói ra mà thôi.


“Đi thôi, chẳng lẽ ngươi còn muốn cãi lại mệnh lệnh của Thất ca.” Hiên Viên Phàm lôi kéo Hiên Viên Mặc đi ra ngoài, sự lo lắng trong mắt cũng bớt đi một chút. Hắn biết, Thất ca làm như vậy, mục đích trọng yếu là muốn Thái tử rời đi.


Mắt Thái tử lạnh lùng liếc nhìn Hiên Viên Diệp một cái, nở một nụ cười nhạt có thâm ý khác, môi khẽ nhúc nhích, lạnh lùng nói “Được rồi, nếu Thất đệ không chào đón Bổn cung, vậy thì, Bổn cung sẽ không lưu lại nơi này mà tự chuốc lấy phiền não.”


Dù sao, hắn bây giờ còn chưa có năng lực để dám cùng Hiên Viên Diệp trực tiếp đối kháng, vì thế, vào lúc này hắn không có khả năng đụng chạm Hiên Viên Diệp.
Sau khi mọi người rời đi, đôi mắt thâm trầm của Hiên Viên Diệp hơi đảo qua sân trong các viện, trong mắt lửa giận cũng không che giấu nữa.


Hắn cũng không biết mình đã bao lâu không trải qua sự tức giận , thế nhưng ngày hôm nay, nàng lại thật sự chọc giận hắn.
Hắn không tin, nữ nhân kia có khả năng trốn ra ngoài. . .


Tất cả thị vệ, đều tìm cẩn thận ở đây, không hề buông tha bất kỳ chỗ nào, kể cả những gian phòng đã lâu chưa có ai ở qua, cũng đều được lục soát cẩn thận.


Từng gian từng gian đang được lục soát, Hiên Viên Diệp đi từ từ trong Nghệ vương phủ, đôi mắt cũng từ từ quét qua mọi chỗ không bỏ sót bất kỳ góc nào.
Sau cùng, đi vào hậu viện.


“Điện hạ, thuộc hạ dẫn người lục soát khắp đông viện, không phát hiện được gì.” Một thị vệ dẫn đầu từ đông viện tới thấp giọng bẩm báo.
“Điện hạ, thuộc hạ dẫn người lục soát khắp tây viện, cũng không phát hiện ra điều gì.” Một tổ thị vệ khác cũng bẩm báo.


“Điện hạ, nam viện cũng không phát hiện ra.”
“Điện hạ, chính viện cũng không tìm được gì. . .”
Lần lượt bẩm báo, nhưng đều là kết quả thất bại.
Chỉ còn lại hậu viện này, mấy người thị vệ còn đang mải miết tìm kiếm, mắt Hiên Viên Diệp hơi trầm xuống.


“Điện hạ, hậu viện này cũng không có ai.”
Toàn bộ hậu viện này, bình thường cũng chưa có ai ở qua.
“Tất cả các nơi đều đã tìm sao?” Lông mày của Hiên Viên Diệp cau lại, lại lạnh giọng hỏi, chẳng lẽ là hắn phán đoán sai?


“Dạ đúng vậy, đều đã tìm.” Mấy người thị vệ đồng thanh trả lời, điện hạ ra lệnh, bọn họ làm sao dám chậm trễ chút nào. Chỉ cần là nơi có thể tìm, bọn họ đều nhất nhất đi tìm, cho dù là thấy hang chuột cũng đều đào ra.


Hiên Viên Diệp rất rõ ràng năng lực làm việc của thủ hạ mình. Tìm kiếm lâu như vậy rồi , nữ nhân kia không biết nấp ở đâu ?
Lẽ nào, nàng không hề vào Nghệ vương phủ?


Hơn nữa Mạnh Phất Ảnh, sau khi vào phòng, càng nghĩ càng nguy hiểm, Hiên Viên Diệp có thể liếc mắt đã đoán được, nàng là từ đâu mà đào tẩu.


Hắn nếu đoán được nàng là ở phía bên cầu này trốn đi , như vậy nếu ở bên ngoài tìm không được nàng, nhất định sẽ vào phủ lục soát.
Nghĩ đến đây, Mạnh Phất Ảnh cầm lấy lương khô dưới sàng giấu lúc trước, từ cửa sổ, nhảy ra ngoài.


Cũng may, nàng lúc trước đi lại trong căn phòng đầy bụi vẫn cẩn thận không có làm rách cái mạng nhện nào.
Mà nền căn phòng này là đất ,dù có quan sát kĩ đến đâu căn bản vẫn không thể nào thấy được vết chân nàng lưu lại.


Vì thế, trong phòng căn bản nhìn không ra quá nhiều điểm khác thường, mà những thị vệ kia khi lục soát càng không thể nào sẽ phát hiện dấu vết nàng lưu lại.
Cách phòng này không xa, vừa vặn có một cái cầu nhỏ bằng gỗ.


Hai mắt lóe lên, Mạnh Phất Ảnh nhanh chóng đi tới bên mép cầu, tỉ mỉ nhìn xuống dưới cầu, khóe môi hơi kéo ra một tia cười khẽ, dưới cầu đích thị là một chỗ rất tốt để ẩn thân.
Dưới cầu, vừa lúc có một đòn gỗ lớn, để chống đỡ thân cầu, thân cầu kia trông hơi cong lên.


Mạnh Phất Ảnh chui xuống dưới cầu, sau đó bò lên cây đòn gỗ đó. Hơi cong người, áp sát mặt cầu.
Mặc kệ nhìn từ bất cứ hướng nào đều rất khó phát hiện ra nàng, trừ phi nhảy xuống sông.


Vừa có thể ẩn nấp vừa nghe được tiếng bước chân ,có thị vệ lớn tiếng hô, “Lục soát, cẩn thận lục soát , bất luận nơi nào cũng đều không thể bỏ qua.”


Nấp ở dưới cầu Mạnh Phất Ảnh âm thầm hít một hơi, Hiên Viên Diệp này đích thật là quá thông minh, thật không ngờ, nhanh như vậy đã cho người lục soát trong vương phủ , may mà, nàng sớm có chuẩn bị.
Nếu là nàng lúc này còn đang trong gian phòng kia, nhất định là đã bị bắt được.


Sớm biết sự nguy hiểm của Hiên Viên Diệp, thời khắc này Mạnh Phất Ảnh vẫn có chút kinh hãi.
Những thị vệ kia đều sẽ không nghĩ tới nàng nấp ở dưới cầu, có lẽ, căn bản là không nghĩ ra là cầu này có chổ để ẩn nấp, vì thế, đương nhiên không có khả năng phát hiện ra nàng.


Khi nàng đang âm thầm vui mừng thì lại nghe được thanh âm của Hiên Viên Diệp, đột nhiên cả kinh, tay hơi run lên, Hiên Viên Diệp làm sao lại đến hậu viện này?


Lúc này, tất cả gian phòng của hậu viện đều mở ra, bàn giường trong phòng đều khiêng ra , có thể thấy được rằng những thị vệ kia tìm kiếm rất kỹ lưỡng.
Mắt Hiên Viên Diệp nhất nhất đảo qua các gian phòng, lục soát như vậy, đừng nói là một người, chỉ sợ một con kiến đều có thể tìm ra.


Đôi mắt hắn hơi tối sầm lại. Không có sao?
Không biết có phải bởi vì không cam lòng hay không , hắn cũng không rời đi, trái lại lại hướng hậu viện đi đến.


Hậu viện nguyên là chỗ ở của nữ nhân của Vương gia, thế nhưng, qua nhiều năm như vậy, hậu viện của hắn vẫn luôn trống không .Cảnh sắc hậu viện này, cũng đặc biệt đẹp , sơn thủy tôn nhau lên, bụi hoa ôm nhau, rừng cây tạo thành bóng râm lớn.


Thị vệ thấy Vương gia hướng bên trong đi đến, hơi sửng sốt một chút lại cung kính bẩm báo, “Điện hạ, phía bên trong thuộc hạ cũng đều đã tìm kiếm hết.”


Hiên Viên Diệp không dừng lại, tiếp tục đi về phía trước, vòng qua trước mặt mấy gian phòng, hai mắt nhìn phương hướng cây cầu kia, mắt hơi híp một cái.
Người thị vệ kia mặc dù có chút không giải thích được, nhưng
lại không dám mở miệng nói gì nữa.


Nấp ở dưới cầu , trái tim của Mạnh Phất Ảnh đột nhiên cảm thấy bất an, lỗ tai của nàng lúc này dán tại trên cầu, vì thế tiếng bước chân kia, nàng nghe thấy cực kì rõ ràng.
Nàng nghe ra, Hiên Viên Diệp đang từ từ đi tới bên này.
Không phải là bị hắn phát hiện ra rồi chứ?


Mạnh Phất Ảnh ôm lấy cây đòn , tay bất giác nắm chặt hơn.
Trong lòng, có chút khẩn trương, thế nhưng, lại cực lực nín thở, sợ mình phát sinh bất kỳ thanh âm nào thì sẽ bị Hiên Viên Diệp phát giác.
Hiên Viên Diệp tiếp tục đi về phía trước, đôi mắt cũng hơi lóe lên một cái.


Cước bộ của hắn rất chậm, bất quá cách có vài bước, hắn lại đi tựa hồ thật lâu, thật lâu.
Nấp ở dưới cầu Mạnh Phất Ảnh chỉ cảm thấy tim của mình, như sắp nhảy ra ngoài. Nam nhân này thật biết dằn vặt người khác.


Hiên Viên Diệp rốt cục đi tới trên cầu, sau đó ngừng lại, Mạnh Phất Ảnh cảm giác được huyết dịch cả người tựa hồ đông cứng lại rồi, hắn dừng lại rồi!
Hắn dĩ nhiên dừng ở trên cầu, là điều này không phải biểu thị hắn đã phát hiện ra nàng chứ?


Ông trời ơi , Hiên Viên Diệp rốt cuộc có phải là người hay không ? Nấp như vậy mà vẫn bị hắn phát hiện ư ?


Thế nhưng, hắn chỉ đứng ở trên cầu, cũng không có tiến thêm một bước nào, vì thế, Mạnh Phất Ảnh vẫn không nhúc nhích như cũ , âm thầm tự nhủ, hắn không có phát hiện ra nàng, không có phát hiện ra nàng.
Chỉ là, trên cầu đột nhiên truyền tới thanh âm ,hoàn toàn phá vỡ tất cả huyễn tưởng của nàng.


“Ngươi còn định nấp tới khi nào?” Hiên Viên Diệp khóe môi nhếch lên , thanh âm trầm thấp từ từ truyền ra từng chữ từng chữ , lúc này thiếu chút băng lãnh, thế nhưng lại chứa thêm không ít sự tức giận .






Truyện liên quan