Chương 18: Một cái tát đánh bay!

Edit:    Nguyệt Ly Phong 
Beta:    tdbbkt 
------


Nghe vậy, Vân Chỉ Phi ngẩn ra, trên mặt không giấu nét trào phúng: "Một kẻ hèn Huyền Đồ cửu giai còn tưởng rằng mình đã đột phá thành huyền sĩ sao? Đừng quên, lúc ngươi đột phá bị tẩu hỏa nhập ma đã trở thành phế vật! Phế vật còn không biết xấu hổ ăn nói mạnh miệng, cũng không sợ lưỡi bị phỏng!"


Trên khán đài, Tam trưởng lão cười lạnh: "Có vài hài tử không hiểu tiến lùi, còn tưởng chính mình là thiên tài, như vậy là không tốt." Tam trưởng lão cùng Đại trưởng lão thân thiết, vẫn luôn đứng về phía Đại trưởng lão, đối với việc trước đây gia chủ không có lập tức đuổi Vân Chỉ Tịch ra nội bảo, còn khiến Vân Chỉ Phi bị thương có phần bất mãn.


Đại trưởng lão nghe vậy lại cười không nói, tuy rằng Vân Chỉ Tịch khôi phục huyền kính là một kỳ tích, nhưng hắn vẫn cứ tin tưởng về sau thiếu nữ thiên tài ở Vân gia chắc chắn là cháu gái Vân Chỉ Phi của hắn.


Các trưởng lão còn lại tuy im lặng không lên tiếng, nhưng theo bản năng đều cho rằng Vân Chỉ Phi sẽ giành được thắng lợi. Nhưng sự thật là như sao?
Sau đó, mọi người lập tức ngây ra như phỗng, bọn họ rốt cuộc biết được bản thân sai nhiều thế nào!


Chỉ nghe Vân Chỉ Tịch lười biếng nói: "Có phải mạnh miệng hay không, ngươi tiếp được một chiêu này của ta chẳng phải sẽ biết?"
"Hừ -- tới đây!" Ánh mắt của Vân Chỉ Phi vẫn chứa đựng sự trào phúng, trong lòng lại hưởng thụ tầm mắt của mọi người nhìn lên!


available on google playdownload on app store


Ả vừa nói xong, Vân Chỉ Tịch liền xuất chiêu! Động tác của nàng có vẻ không hề nhanh, nhưng mà lần này người có nhãn lực đều nhìn ra được, những động tác dường như chậm rãi ấy lại nhanh đến không ngờ! Bước chân của nàng di chuyển theo Thái Cực, động tác cũng nhanh hẳn lên  nhưng sử dụng vẫn là hỏa quyền!


Cổ võ -- Thái Cực Bộ, dung hòa uy thế của hỏa quyền Vân gia, lần           này Vân Chỉ Tịch không hề nương tay! Bước chân một khi bước ra đã ngăn chặn con đường lui của Vân Chỉ Phi khiến ả không chỗ có thể trốn! Quyền ra vừa nhanh vừa chuẩn vừa tàn nhẫn!


Vân Chỉ Phi chỉ cảm thấy hoa mắt, trong lòng lại dâng lên cảm giác của lần thua trước kia, nhưng ả còn chưa kịp phản ứng thì nắm tay của Vân Chỉ Tịch đã đến sát mặt ả! Vân Chỉ Phi rùng mình, hai tròng mắt mở to hết cỡ --


"Bang --" Chỉ nghe một tiếng động giòn vang, Vân Chỉ Tịch đổi quyền thành chưởng, tay mềm vả lên gương mặt như hoa của Vân Chỉ Phi. Mà cái tát này cũng tát bay cả người.


Vân Chỉ Phi tức khắc như một con núi bê vải hư hại hoàn toàn không có lực đánh trả, hết sức "phong cách" bị tát bay ra đài chiến đấu! Ở trên không trung vẽ ra một đường cong parabol đẹp đẽ...


Trong nháy mắt, bất luận là người trên khán đài hay dưới khán đài đều sợ ngây người! Ánh mắt của bọn họ theo bản năng chuyển động theo quỹ đạo bay của Vân Chỉ Phi cho đến khi ả rơi xuống đất thì bọn họ mới sững sờ quay đầu lại nhìn đài chiến đấu.


Đệ tử trẻ tuổi dưới đài căn bản còn không thấy rõ ràng chuyện gì xảy ra đã thấy Vân Chỉ Phi như diều đứt dây bay ra. Bọn họ ngỡ ngàng nhìn Vân Chỉ Tịch đang đứng trên đài, trong lúc nhất thời không thể hoàn hồn.


Nhưng Vân Nhất Tiêu làm chủ trì, trưởng lão cùng với những chấp sự tu vi trên huyền sĩ, còn có Phong Tòng lại thấy rất rõ ràng Vân Chỉ Tịch đổi quyền thành chưởng tát bay Vân Chỉ Phi! 


"Sao.... Sao có thể?!" Dưới đài chiến đấu, Vân Chỉ Phong lần thứ hai khó có thể tin! Hắn bỗng nhiên nghĩ đến chuyện Vân Chỉ Tịch đá bay Vân Chỉ Phi nửa tháng trước. Nhưng mà hiện tại Vân Chỉ Phi đã là cửu giai! Sao có thể!


Vân Chỉ Phàm sắc mặt càng khó coi, mặc kệ như thế nào thì Vân Chỉ Phi chính là muội muội của hắn, chuyện này khiến hắn cảm thấy cực kỳ mất mặt. Bất quá hắn cũng không cho rằng Vân Chỉ Tịch mạnh mẽ mà thầm nghĩ: "Phi Nhi thật ngu ngốc, nhường ba chiêu làm cái gì. Dù sao Vân Chỉ Tịch cũng khôi phục tới thất giai, hơn nữa trước kia từng là cửu giai, vẫn phải xó chút thực lực. Thật là ngu! Nếu là ta đấu với nó, nhất định sẽ đánh tới khi nó tàn phế, khiến nó không thể lại phục hồi!"


Thân là người đứng đầu nội bảo, trên mặt Phong Tòng tuy rằng lạnh nhạt nhưng trong lòng lại mười phần khiếp sợ. Bởi vì hắn thấy rõ ràng, Vân Chỉ Tịch bước đi tuy chậm, nhưng thực tế lại nhanh hơn tốc độ bình thường rất nhiều! Nhưng phải biết rằng hắn chính là huyền sĩ! Mà Vân Chỉ Tịch chẳng qua là Huyền Đồ thất giai!


Trên khán đài, sắc mặt Tam trưởng lão cùng Đại trưởng lão xanh mét, người sau càng không ngờ cháu gái hắn bị đánh bại! Người trước là bị bước chân và quyền pháp của Vân Chỉ Tịch làm xanh mặt!


Các trưởng lão còn lại đều kinh ngạc, chỉ có gia chủ đa mưu túc trí Vân Ngạo Thành có vẻ mặt vui mừng, dường như cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.


Mà Vân Nhất Minh ngồi trong một góc, vui khiếp sợ vừa vui mừng đan xen, tuy rằng trước khi tới đây, Vân Chỉ Tịch đã nói với hắn, mặc kệ phát sinh chuyện gì đều chỉ ngồi xem là tốt rồi.
Chỉ là kết quả này vẫn khiến hắn khiếp sợ không thôi, nhưng đồng thời cũng tự hào đến thiếu chút nữa rơi lệ!


Văn Tố Tâm ngồi ở bên người trượng phu, kinh ngạc dùng tay che miệng. Không phải nàng không bình tĩnh, mà là kết quả quá khiến người khiếp sợ! Đồng thời nước mắt cũng tràn ra, rõ ràng là vì nữ nhi mà cảm thấy vui mừng.


Trên đài chiến đấu, Vân Chỉ Tịch đợi lúc lâu cũng không thấy tuyên bố kết quả, bèn nhìn về phía Vân Nhất Tiêu nói: "Tam thúc, ngày còn không công bố kết quả?"


Tức khắc, dưới đài tiếng tranh luận ồn ào hẳn lên, ai cũng chưa từng nghĩ đến Vân Chỉ Tịch có thể chiến thắng Vân Chỉ Phi, lại còn thắng dễ như trở bàn tay như thế, điều này thật khó tưởng tượng!


“Này…… Này -- oa --” Mà Vân Chỉ Phi bị tát bay cũng khó có thể tin, đang muốn mở miệng lại phun ra một ngụm máu tươi, trong đó còn lẫn mấy chiếc răng trắng bóng. Trên mặt nóng rát đau, quai hàm sưng lên khiến lời nói của ả đứt quãng: “Ta không có khả năng thua! Chuyện này không có khả năng……”


Nữ hầu bên cạnh ả đang muốn dìu ả đi xuống trị thương, ả lại tránh thoát, nhìn chăm chăm về phía Vân Chỉ Tịch trên đài chiến đấu: “Ta không tin! Lúc nãy là do ta sơ ý, chúng ta lại so một lần! Ta sẽ không thua! Vân Chỉ Phi ta tuyệt đối sẽ không thua loại phế vật như ngươi, này tuyệt đối không có khả năng!”


Vân Chỉ Tịch cười như không cười nhìn Vân Chỉ Phi, thanh âm thành thật nói: “Tứ tỷ, đa tạ ngươi. Nếu không phải ngươi đồng ý nhường ta ba chiêu thì ta cũng không có khả năng đánh thắng ngươi.”


Vân Chỉ Phi tức giận đến “oa” một tiếng lại phun ra một ngụm tâm đầu huyết, không sai a! Là chính nàng ngu ngốc mới đồng ý nhường người ta ba chiêu, nếu không chính mình làm sao sẽ thua! Cái phế vật này căn bản dùng hai chiêu trước để lừa dối nàng, chờ phòng bị của nàng chậm xuống liền ra chiêu tàn nhẫn! Đây là âm mưu hiểm độc! Nàng tại sao lại ngu đến mức dễ dàng trúng bẫy đối phương!


“Ta muốn giết ngươi!” Vân Chỉ Phi nhiều lần nhục nhã, cảm xúc thay đổi rất nhanh khiến ả có phần điên loạn, cầm Hỏa Vân Tiên liều mạng xông về phía Vân Chỉ Tịch!


“Làm càn!” Trên khán đài, Tứ trưởng lão Vân Ngạo Lôi sắc mặt âm trầm, hô to một tiếng, uy áp mạnh mẽ vô hình nháy mắt bao trùm lấy Vân Chỉ Phi đang nổi điên!


Sắc mặt Vân Chỉ Phi càng dữ tợn, thế nhưng không màng uy áp còn muốn xông lên đài chiến đấu! Nàng không cam lòng! Nàng không cam lòng! Rõ ràng đối phương là cái phế vật, nàng như thế nào sẽ thua! Nhất định phải giết phế vật này, nàng mới là thiếu nữ thiên tài của Vân gia! Chỉ có thể là Vân Chỉ Phi!






Truyện liên quan