Chương 20: Vận khí tốt đến nổ?

Edit:    Nguyệt Ly Phong 
Beta:    tdbbkt 
------
Để thi đấu công bằng, trong đợt tỷ thí thứ ba, nếu có người bị thương ở lần tỷ thí trước thì sẽ được gia tộc cung cấp đan dược tiến hành khôi phục, chờ khôi phục lại tiến hành tỷ thí, người dự thi cũng có thể lựa chọn bỏ quyền.


Đợt tỷ thí thứ ba vẫn dựa vào rút thăm quyết định đối thủ, nhưng sẽ không có phiếu trắng nữa. Dù sao cũng là trận chung kết, vận khí có tốt cũng phải có thực lực mới có thể đăng quang đệ nhất.
Sau khi rút thăm, không ngờ trận đầu tiên chính là Vân Chỉ Phàm và Vân Chỉ Tịch!


Vân Hổ bởi vì có quen biết với Phong Tòng nên giờ phút này đang ngồi cạnh Vân Chỉ Tịch, nghe thấy kết quả nhịn không được nói với Vân Chỉ Tịch: "Cẩn thận một chút, thật sự không được liền trực tiếp nhận thua, Vân Chỉ Phàm là một kẻ lòng dạ hiểm độc!"


Vân Chỉ Tịch cười nhạt duỗi tay vỗ vỗ bả vai Vân Hổ: "Ngươi cũng vậy."
Vừa dứt lời, nàng đã thong thả ung dung nhảy lên đài chiến đấu.
Vân Hổ nhìn bả vai của chính mình, lại nhìn bóng dáng thiếu nữ thẳng tắp trên đài chiến đấu, ánh mắt lập lòe, nhắm mắt tiếp tục chữa thương.


Ở bên kia, sắc mặt Vân Chỉ Phi nhợt nhạt do vừa chữa thương ra tới ngồi cạnh Vân Chỉ Phàm, ả oán độc nhìn chằm chằm thiếu nữ trên đài, nói với Vân Chỉ Phàm đang chuẩn bị lên đài: "Ca, không cần buông tha nàng!"


"Vô nghĩa, cho dù nàng muốn nhận thua, ta cũng sẽ không cho nàng cơ hội đó!" Vân Chỉ Phàm cười lạnh một tiếng, ánh mắt mười phần lạnh lẽo.


available on google playdownload on app store


Đợi Vân Chỉ Phàm cùng Vân Chỉ Tịch đều lên đài, dưới đài thảo luận hết đợt này đến đợt khác. Bất quá tất cả mọi người không xem trọng Vân Chỉ Tịch, tất cả đều cho rằng trước đó là nàng vận khí tốt, hơn nữa Vân Chỉ Phi khinh địch. Tóm lại, bất kể thế nào, lúc này Vân Chỉ Tịch đều không thể giành thắng lợi!


Trên đài chiến đấu, Vân Chỉ Phàm cầm một cây ngân thương ánh bạc lấp lánh, rất là loá mắt! Sau khi hai người hành lễ, hắn liền không đợi Vân Chỉ Tịch có thời gian phản ứng, ngân thương như ánh bạc đâm thẳng mặt Vân Chỉ Tịch!


"Đê tiện!" Vân Hổ một mặt chữa thương, một mặt quan sát chiến cuộc, giờ phút này thấy vậy nhịn không được thầm mắng. Thân là một Huyền Đồ cửu giai lại đánh bất ngờ Huyền Đồ thất giai, quả thực đê tiện đến cực điểm!


Dưới đài, mọi người nhìn thấy sự tình như vậy đều cho rằng Vân Chỉ Tịch phải thua không thể nghi ngờ! Có vài người tương đối nhát gan đã che kín mắt thở dài: "Đáng tiếc, dù khôi phục một ít huyền kính, phế đi chính là phế đi a."


Nhưng mà động tác kế tiếp của Vân Chỉ Tịch lại khiến người ta mở rộng tầm mắt! Nếu bọn họ có mắt kính mà nói......
Ngay khi công kích của Vân Chỉ Phàm tới thì trong nháy mắt, thân hình Vân Chỉ Tịch nhanh chóng lui về phía sau! Nhưng tốc độ của nàng tuy mau vẫn như cũ không bằng tốc độ của ngân thương!


Ngay thời điểm này, Vân Chỉ Tịch đang lui về phía sau bỗng nhiên dưới chân nghiêng ngả! Sau đó một màn kỳ dị xuất hiện! 
Nàng lại tránh thoát một kích của ngân thương! Chuyện này quả thực quá khó tưởng rồi?!


Mọi người trợn mắt há hốc mồm, thật lâu sau nhìn Vân Chỉ Tịch xinh xắn, hoàn hảo bình yên đứng ở trên đài, trong bọn họ có người nhịn không được mắng: "Này con mẹ nó, vận khí cũng thật tốt quá đi! Thiếu chút nữa té ngã một cái, lại tránh được Huyền Đồ cửu giai một kích toàn lực!"


Mọi người đồng loạt gật đầu, khó chịu nhìn thiếu nữ mỹ lệ trên đài, chỉ cảm thấy vận khí ngày hôm nay của nàng thật là tốt nổ! Đầu tiên là bốc trúng 2 phiếu trắng, tiếp theo là Vân Chỉ Phi khinh địch nhường ba chiêu, hiện tại té ngã cũng có thể tránh thoát một kiếp!


"Đại ca, ngươi hùng hổ dọa tiểu muội không nhẹ a, làm hai chân ta đều mềm nhũn, thiếu chút nữa là ngã xuống rồi. Cơ thể này quả nhiên là không bằng trước a, đại ca không bằng nhường ta hai chiêu?" Vân Chỉ Tịch vừa cười vừa nói, trong nụ cười rực rỡ lộ ra vài phần mảnh mai.


Sắc mặt Vân Chỉ Phàm khó coi, không nghĩ tới sát chiêu của mình lại bị đối phương có vận khí tốt tránh thoát! Giờ phút này, hắn cũng cho rằng Vân Chỉ Tịch là vận khí tốt mới tránh thoát sát chiêu của hắn!


Các trưởng lão trên khán đài cũng đều cảm thấy lần này Vân Chỉ Tịch vận khí quá tốt! Không có người nào cho rằng nàng dựa vào thực lực tránh thoát một kích này!


Chỉ có Dung Hoàng khóe môi mỉm cười, trong đôi mắt đen như mực ẩn giấu ánh sáng rực rỡ: "Tiểu nha đầu, thật là càng ngày càng thú vị."


Cùng lúc đó, ngân thương của Vân Chỉ Phàm chuẩn bị công kích lần thứ hai, sắc mặt lạnh nhạt nói: "Thất muội, võ đạo một đường coi trọng thực lực, ngươi không thể mỗi lần đều muốn người khác nhường ngươi!"


Trong khi nói chuyện, sát chiêu của Vân Chỉ Phàm lần thứ hai xuất ra! Chiêu thức so với lần trước càng sắc bén hơn, nếu Vân Chỉ Tịch thật sự là Huyền Đồ thất giai, một kích này tất nhiên sẽ diệt sát nàng!


Nhưng mà Vân Chỉ Tịch lại nhíu mi, giọng nói như chim oanh thanh thoát: "Dạy dỗ ta? Ngươi còn chưa đủ tư cách!"
Lời vừa nói ra, Đại trưởng lão Vân Ngạo Danh sắc mặt trầm xuống: "Không biết tốt xấu, hiện tại hậu bối thật là càng ngày càng không biết điều."


"Hừ —— nàng cho rằng mình khôi phục được một chút liền trở thành huyền sĩ." Tam trưởng lão trào phúng.
Hai người nói lời cũng không kiêng dè Vân Ngạo Thành, dường như không để vị gia chủ này vào mắt, bởi vì bọn họ nói chính là cháu gái ruột của gia chủ!


Vân Ngạo Thành sắc mặt bình tĩnh, phảng phất không nghe được hai người nói, chỉ là nghiêm túc nhìn trên đài tỷ thí. Trong lòng lại lo lắng cho Vân Chỉ Tịch không thôi, hắn cũng không cho rằng Vân Chỉ Tịch là đối thủ của Vân Chỉ Phàm, càng sợ nàng chịu thương tổn! Đặc biệt sợ hãi hài tử bị đối phương hạ tử thủ, như vậy sẽ khiến nhi tử của hắn thất vọng!


Trên đài chiến đấu, Vân Chỉ Phàm nghe vậy âm trầm quát lạnh: "Làm càn! Ngươi cho rằng thắng muội muội ngu ngốc kia của ta là có thể không coi ai ra gì? Hiện tại ta sẽ cho ngươi biết ta có tư cách dạy dỗ ngươi hay không!"


Vừa dứt lời, Vân Chỉ Phàm nhảy lên không, ngân thương trong tay như tia sáng vạch trăng, lao thẳng đến mặt Vân Chỉ Tịch! Tốc độ cực nhanh, giống như sao băng rơi xuống.


"Cùng ta so tốc độ?" Ánh mắt Vân Chỉ Tịch kỳ dị, bước chân di chuyển huyền ảo. Thái Cực giả, lấy bất biến ứng vạn biến, lấy hoãn chế chậm, chính là bác đại tinh thâm của cổ võ!


Kỳ thật Vân Chỉ Phàm am hiểu nhất cũng không phải tốc độ, mà là công kích cường thế tàn nhẫn! Nhưng hắn muốn tạo một thế cục kinh người chèn ép kẻ yếu Vân Chỉ Tịch, cho nên cần lấy tốc độ tạo thành một kích trảm địch!


Nhưng mà hắn lại không nghĩ rằng, tốc độ của Vân Chỉ Tịch lại quỷ dị như thế! Nàng thoạt nhìn rất chậm, nhưng mỗi lần lại có thể tránh thoát công kích rất nhanh của hắn! Điều này quả thật không thể hiểu được, cho dù Vân Chỉ Phàm nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra tinh túy của Thái Cực!


Không chỉ có như thế, Vân Chỉ Tịch vừa tránh thoát công kích của vân chỉ phàm vừa quỷ dị di chuyển đến gần Vân Chỉ Phàm, một chưởng pháp cổ xưa không lưu tình chút nào đánh lên ngực Vân Chỉ Phàm!
Trong nháy mắt, trên người Vân Chỉ Phàm đã bị đánh mấy chục chưởng!


"Đây...... Đây là chưởng pháp gì, thế nhưng có thể chạm đến đại ca Chỉ Phàm!"
"Chẳng lẽ là chưởng pháp hoàng giai cao cấp?! Chính là...... Chính là ở Huyền Vũ Các chưa từng thấy loại chưởng pháp này! "


"Chẳng lẽ là Thái Thượng trưởng lão thân truyền?! Khó trách Thất tiểu thư không có sợ hãi, thì ra nàng vẫn luôn nắm giữ huyền kỹ càng cao cấp!"


Dưới đài chiến đấu, chúng đệ tử trẻ tuổi bàn tán xôn xao, trên đài Vân Chỉ Phàm bị Vân Chỉ Tịch đánh lui hai trượng, khóe miệng dính máu còn sắc mặt âm trầm! Ánh mắt từ khiếp sợ chuyển sang âm độc, khuôn mặt còn tính như tuấn lãng mặt nháy mắt dữ tợn lên: "Tiện nhân! Dám làm ta bị thương, ngươi làm càn!" 






Truyện liên quan