Chương 49: Danh chấn Thanh Thành huyện!
Nhóm dịch: TTC
Edit: Lam Lam
Beta: Lưu Ly Phong
- ----------------------
Ngay lúc luồng ánh sáng đẩy thanh kiếm rỉ của Vân Chỉ Tịch ra thì một thanh niên áo xanh tuấn lãng tiến vào Thiên Hương Lâu. Theo sau thanh niên đó còn có một cường giả Huyền Sĩ cấp cao.
"Tịch Nhi, tha cho Sương Ngữ đi." Thanh niên này mặt mũi sáng láng, đặc biệt có một đôi mắt trong veo sáng ngời như mấy anh nhà hàng xóm đẹp trai. Vân Chỉ Tịch cũng biết người này, hắn là Triệu Sơ, thiếu chủ Triệu gia trong ba gia tộc lớn, cũng là người duy nhất Vân Chỉ Tịch nhận ra được trong số các đệ tử của hai gia tộc lớn còn lại.
Tiền Sương Ngữ vừa nhìn thấy thanh niên đến thì đôi mắt sáng rực lên. Nhưng nghe được đối phương thân mật kêu "Tịch Nhi", sắc mặt nàng trong nháy mắt trở nên khó coi. Thật không ngờ con ả này lại là thất tiểu thư Vân gia—— Vân Chỉ Tịch!
"Không tha." Vân Chỉ Tịch không thèm nhìn nữa, dứt khoát từ chối, tay lại nâng thanh kiếm rỉ lên!
"Ngươi dám!" Tiền Thái hét lớn, muốn tránh thoát gông cùm xiềng xích. Nhưng mà người áp chế bọn chúng là ai? Chính là Dung Hoàng, nếu hắn đã ra tay thì sẽ không cho bọn chúng cơ hội đối phó Vân Chỉ Tịch.
"Vân gia muốn đối địch với Tiền gia à!" Tiền Thái không biết thực lực của Dung Hoàng ra sao, nhưng bị phong thái của hắn làm kinh hãi nên không dám lỗ mãng.
Lúc này ánh mắt mọi người mới theo lời Tiền Thái nhìn về phía Dung Hoàng, đồng thời cũng cảm nhận được khí thế mạnh mẽ của hắn. Trong khi Tiền Thái và Tiền Phát bị áp chế không thể động đậy được, thì Dung Hoàng lại ung dung đứng ở trước mặt hai người.
"Cút." Dung Hoàng chỉ nói có một chữ mà Tiền Thái cảm thấy như có vạn cân gánh nặng đổ ập xuống người, khiến hắn thiếu chút nữa quỳ xuống! Tu vi của Tiền Phát thấp hơn Tiền Thái nên lập tức quỳ hẳn xuống đất.
Từ khi bước vào Thiên Hương Lâu thì Triệu Sơ đã chú ý tới Dung Hoàng. Người này cho hắn cảm giác sâu không lường được, hơn nữa khí độ ung dung cao nhã bất phàm.
"Meo meo ——" mèo con lúc này nhảy lên bả vai Vân Chỉ Tịch, kiêu căng ngạo mạn xoắn mông nhỏ nhìn về phía mọi người, trưng ra bộ dạng cáo mượn oai hùm.
Thấy Vân Chỉ Tịch muốn giết Tiền Sương Ngữ, mà cô ả đã sợ tới mức cả người nhũn ra, ánh mắt Triệu Sơ lập lòe, nói: "Tịch Nhi, Sương Ngữ là vị hôn thê của ta. Đừng giết nàng, được chứ?"
Kiếm của Vân Chỉ Tịch ngưng lại, nàng ngước mắt nhìn Triệu Sơ, hồi lâu lúc sau chậm rãi: "Có thể, không nợ ngươi."
Triệu Sơ nghe vậy trong lòng run rẩy, ánh mắt sáng trong nhìn chằm chằm Vân Chỉ Tịch. Hắn bỗng nhiên cảm thấy,sau khi thiếu nữ nói ra những lời này thì về sau họ rốt cuộc không còn quan hệ gì nữa.
"Nhưng, nỗi nhục của cha mẹ ta thì không thể tha thứ!" Vân Chỉ Tịch dùng kiếm rạch vài đường lên khuôn mặt Tiền Sương Ngữ. Một bên mặt như hoa bị hút khô quắt, xấu xí như quỷ. Tiền Sương Ngữ kêu lên thảm thiết, âm thanh gào thét cũng như quỷ.
"Tịch Nhi, nàng ——"
"Nương, chúng ta về nhà." Vân Chỉ Tịch không lấy mạng Tiền Sương Ngữ, cũng không thèm nhìn Triệu Sơ cái nào mà xoay người đỡ lấy Văn Tố Tâm.
"Được." Văn Tố Tâm gật gật đầu, nhìn Tiền Sương Ngữ trên mặt đất, lại ngó về phía Triệu Sơ đứng ở cửa, cuối cùng đau lòng nhìn con gái, nàng biết con gái thích Triệu gia thiếu chủ này nhất.
******Bạn đang đọc truyện do Tụ Tiên Cư dịch******
"Bá mẫu." Giọng nói của Triệu Sơ có chút áy náy hối lỗi, lúc tới đây hắn cũng nghe nói được đại khái câu chuyện. Nói thật huynh muội Tiền gia rất quá đáng, nhưng mà hắn đã có hôn ước với Tiền Sương Ngữ nên không có khả năng thấy ch.ết mà không cứu.
"Triệu công tử đi xem vị hôn thê của ngươi đi." Văn Tố Tâm nhàn nhạt nói, ánh mắt nhìn về phía Dung Hoàng từ khi tiến vào đến bây giờ chỉ nói một từ "Cút". Bỗng nhiên cảm thấy Dung công tử thật tốt, nếu có thể làm con rể càng tốt hơn.
Dung Hoàng cũng không biết suy nghĩ đó của Văn Tố Tâm, mắt đen nhìn về phía Vân Chỉ Tịch, thấy nàng không nói gì nữa mới dịch bước về phía các nàng.
Triệu Sơ đi đến đỡ Tiền Sương Ngữ dậy, nàng ta liền nhào vào trong lồng ngực Triệu Sơ khóc lóc nỉ ngon: "Sơ ca ca ——" nàng dựa sát vào người Triệu Sơ, lại còn có tâm tư cố ý khoe với Vân Chỉ Tịch.
Nhưng ai ngờ mới ngó sang thì đập vào mắt là hình ảnh Dung Hoàng như một vị thần với bạch y như tuyết, vẻ đẹp tuấn tú rực rỡ, phong thái hào hoa thiên hạ vô song, phong thần tuấn lãng.
Nhìn lại Triệu Sơ, tuy ở Huyện Thanh Thành cũng được coi là đệ nhất tài tuấn, nhưng so với Dung Hoàng thì...... Lúc này Tiền Sương Ngữ cảm thấy trên mặt đau đớn, nỗi đau tận xương không cách nào có thể nhẫn nại. Ả vẫn còn nghĩ rằng về nhà dùng Mỹ Dung Đan thì có thể khôi phục tướng mạo......
Bấy giờ mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn vị công tử phi phàm đột nhiên xuất hiện nọ đi theo mẹ con Vân Chỉ Tịch rời đi. Tiền gia Tiền Thái và Tiền Phát, một người quỳ, một người khác vẻ mặt như bị táo bón đứng đó, không ai dám đi cản.
"Đi, trở về bẩm báo gia chủ." Tiền Thái chỉ nghẹn ra mỗi câu này.
Tiền Phát ôm lấy thây khô của Tiền Dược trên mặt đất lên, sắc mặt như tro tàn. Thiếu chủ bị giết ch.ết ngay trước mắt bọn họ, không cần tưởng cũng biết trở về sẽ bị trừng phạt.
"Sương Ngữ, ta đưa ngươi trở về." Triệu Sơ nhịn xuống xúc cảm muốn đuổi theo thiếu nữ áo đỏ, ôn nhu nói với Tiền Sương Ngữ. Nhưng trong lòng hắn lại rung động không ngừng, không phải tu vi của nàng bị phế sao? Nếu không phải như vậy, hắn cũng sẽ không đính hôn với Tiền Sương Ngữ, mà là đính hôn với nàng.
Một kích va chạm vừa rồi làm Triệu Sơ biết rằng Vân Chỉ Tịch căn bản không có phế! Như vậy quyết định của hắn, quả thực sai rồi sao? Nhưng làm thiếu chủ Triệu gia, hôn sự của hắn đều do gia tộc làm chủ, hắn chỉ có ít ở quyền hành.
"Chậc chậc —— xem ra thiếu nữ này quả nhiên là thiên tài thất tiểu thư của Vân gia - Vân Chỉ Tịch, mười lăm tuổi đã thành Huyền Sĩ! Lại thiên phú chiến đấu bậc này, quả thực là yêu nghiệt a! Khó trách vẫn luôn được bảo hộ."
"Huynh muội Tiền gia hôm nay đá trúng ván sắt rồi, có điều Tiền gia khẳng định sẽ không bỏ qua, Huyện Thanh Thành sắp nổi gió lên rồi."
"Mười lăm tuổi đạt Huyền Sĩ, quá yêu nghiệt! Tu luyện như thế nào vậy trời! Từ nhỏ đến lớn không ăn không uống tu luyện, cũng không thể đạt tới tu vi này đâu!"
"Quả nhiên là thiên tài! Khó trách lại đẹp như vậy, hôm nay vừa thấy đã say."
******Bạn đang đọc truyện do Tụ Tiên Cư dịch******
......
Trong chủ viện của Tiền gia truyền ra tiếng gầm long trời lở đất:
"Cái gì?! Dược nhi bị giết!? Ai giết!" Tiền gia gia chủ Tiền Cuồng là nhân vật kiêu hùng ở Huyện Thanh Thành, gia gia của Tiền Dược lúc này ngồi ở đại sảnh Tiền gia giận không kiềm được quát lớn. Ở trước người hắn, một lão phụ nhân quần áo hoa lệ khóc dầm dề, âm độc nói: "Dược nhi cháu ngoan của ta —— lão gia, ngài nhất định phải làm chủ cho Dược nhi, phải phanh thây xé xác tên hung thủ giết hại Dược nhi! Phải diệt cả nhà nó, chó gà không tha!"
Tiền Phát và Tiền Thái bị Tiền Cuồng quát phun nước bọt lên mặt cũng không dám có nửa câu oán hận: "Là Vân gia Vân Chỉ Tịch."
Nửa bên mặt Tiền Sương Ngữ được băng bó, dựa vào tổ mẫu của nàng, ai ai khóc lóc còn đổ thêm dầu vào: "Gia gia, ngài không biết tiểu tiện nhân kia kiêu ngạo thế nào đâu. Trước mặt nhiều người như vậy nhục nhã ca ca, đầu tiên là......"
"Khinh người quá đáng!" Tiền Cuồng nghe xong cháu gái thêm mắm thêm muối "Tự thuật", tức sùi bọt mép vỗ xuống bàn, cái bàn rắn chắc nháy mắt bị đập thành bột phấn.
Ba thế gia lớn từ trước đến nay luôn cạnh tranh nhau, quan hệ vốn dĩ đã không tốt đẹp, hiện giờ thêm đại thù giết cháu, Tiền Cuồng sao có thể chịu để yên.
Thù giết cháu này, không đội trời chung!
Hơn nữa người ch.ết lại là tiểu thiếu chủ của Tiền gia, nếu không trừng phạt hung thủ thì Tiền gia có mặt mũi nào dừng chân ở huyện Thanh Thành nữa! Thể diện cũng không giữ thì dọn đồ rời khỏi nơi này cho rồi!
Hơn nữa, Vân Chỉ Tịch mới mười lăm tuổi mà đã có tu vi Huyền Sĩ, như vậy càng không thể để nó sống! Nếu không tương lai Tiền gia sẽ không còn chốn dung thân ở Huyện Thanh Thành.
Cho nên bất kể như thế nào, Vân Chỉ Tịch nhất định phải ch.ết! Không cần biết dùng thủ đoạn nào đều phải giết ch.ết nàng!
Tiền Cuồng hạ quyết tâm, trong mắt lộ ra ánh sáng tàn nhẫn độc ác nói: "Đi mời gia chủ Triệu gia cùng đến Vân gia hỏi tội!"