Chương 56: Tiêu phí thấp nhất
Người đó từ sau bước đến, đó là Chủ tịch hội sinh viên Chu Dật Trần.
Chu Dật Trần luôn để ý đến Mễ Tuyết, mấy ngày nay nếu không phải bị Trương Dương chèn ép, e là ngày nào cũng dính lấy cô ấy, giờ nhìn thấy Mễ Tuyết, y giống như mèo thấy mỡ vội sà tới.
Chu Dật Trần hôm nay mặc đồ rất đẹp, áo sơ mi trắng sọc đỏ, quần tây đen, đeo chiếc đồng hồ Longines.
Bắt mắt nhất, là trên hông gã còn dắt một chiếc di động, khi đứng trước mặt Mễ Tuyết, gã còn hơi hếch hông lên, muốn để cho Mễ Tuyết chú ý đến, trên hông gã có một chiếc di động Philip rất lớn.
- Chu Dật Trần, sao mày lại ở đây?
Hồ Hâm vừa chạy đến, nhìn thấy Chu Dật Trần, lập tức ngừng ngạy, lớn tiếng hỏi.
Chu Dật Trần hôm nay chỉ có một mình, không đi chung với đám bạn, thấy Hồ Hâm to con hung hãn, không kìm được lùi về sau vài bước.
Sau khi lui ra sau, dường như gã cảm thấy như vậy quá mất mặt, lập tức đứng thẳng người, lớn tiếng nói:
- Tôi tới đây mời cơm, mấy người các người ở đây làm gì, lẽ nào cũng định vào?
Lúc Chu Dật Trần nói, còn không ngừng đánh giá đám Hồ Hâm, trong mắt còn mang theo vẻ khinh thường.
- Cậu nói đúng, chúng tôi tới ăn cơm đấy!
Cố Thành bực bội, lớn tiếng nói, Trương Dương vẫn mỉm cười đứng đó, thời sinh viên tranh giành nhau, dường như đã cách xa hắn từ lâu, tuy nhiên lúc này, vẫn có một cảm giác mới mẻ khó nói thành lời.
- Mấy người các cậu, không phải ăn một bữa đói cả tháng đấy chứ?
Chu Dật Trần khinh miệt nói, cơn giận của Hồ Hâm lập tức tràn đến, bước qua kéo Trương Dương, sau đó lớn tiếng nói:
- Họ Chu kia, mày đừng có khinh người, đừng tưởng chỉ có mình mày là có mấy đồng tiền dơ bẩn, đem thứ trong túi cậu ra cho nó xem đi!
- Hồ Hâm, chó cắn cậu một cái, cậu cũng phải cắn lại nó một cái sao?
Trương Dương bị Hồ Hâm kéo qua, dở khóc dở cười, hắn không hơi sức đâu mà tính toán chi li với tên Chu Dật Trần kia, như vậy mất mặt quá.
- Mày nói ai là chó?
Chu Dật Trần tức giận, kêu lên, không hiểu vì sao, mỗi lần thấy Trương Dương cảm xúc của gã đều rất tệ, lần này cũng không ngoại lệ.
- Ai tiếp lời chính là người đó!
Câu này không phải Trương Dương nói, mà là Tiểu Ngốc, Tiểu Ngốc vừa lúc chạy đến sát Hồ Hâm, có ý thù địch với Chu Dật Trần, cô không tính toán với Hồ Hâm chuyện nhìn lung tung cô gái khác.
- Các người? Hừ, mấy con quỷ nghèo cũng dám đến chỗ này, không nhìn lại quần áo của mình đi!
Chu Dật Trần tức giận đến phát run, muốn động thủ nhưng lại không dám, hung tợn phán một câu, lập tức bước vào cửa khách sạn, lễ tân mặc sườn xám khom người thi lễ, điều này làm gã tự tin hơn.
- Khốn kiếp, mày nói ai là quỷ nghèo, có gan mày nói lại một lần nữa đi!
Hồ Hâm sửng sốt, đợi Chu Dật Trần đi rồi mới phản ứng lại, định đuổi theo, cũng may Trương Dương níu lại, bằng không chẳng biết tên kích động này sẽ làm những gì.
- ch.ết tiệt, trên đời này sao còn người vô liêm sỉ đến thế?
Cố Thành tức giận nhìn bóng lưng Chu Dật Trần, hình tượng của Chu Dật Trần trong lòng họ giảm đến cực điểm, hiện tại, nói khó nghe một chút thì còn chẳng bằng súc sinh.
- Loại người đó chẳng đáng tức giận, đi thôi, chúng ta cũng vào đi, đừng để gã quấy rầy nhã hứng của chúng ta!
Trương Dương mỉm cười, bước vào trong, không phải Hồ Hâm và Tiểu Ngốc làm loạn thì bọn họ đã vào từ sớm rồi.
Khải Toàn lâu trang trí cũng không tệ, tuy nhiên trong mắt Trương Dương thì cũng chỉ bình thường, kiếp trước hắn đã đến biết bao nhiêu khách sạn xa hoa, khách sạn trước mắt chỉ có thể nói là xa hoa, xa hoa thuần túy, việc trang hoàng căn bản chẳng có phẩm vị gì.
- Hoan nghênh quý khách!
Nhân viên lễ tân không ngăn cản họ, vừa vào đại sảnh, Hồ Hâm và Cố Thành lập tức có chút căng thẳng, ánh mắt nhìn ngó xung quanh, nhưng không dám động đậy đầu, sợ bị người khác chê cười.
Tiểu Ngốc, Nam Nam còn đỡ, nhưng vẻ mặt cũng mất tự nhiên, biểu hiện của Mễ Tuyết khá thoải mái, vẫn đi theo Trương Dương, ánh mắt cũng không nhìn xung quanh.
- Mấy vị, xin hỏi có đặt trước chưa ạ?
Bước vào đại sảnh một cô gái mặc đồng phục đen, cô gái này chừng 26, 27 tuổi, mặt dài, có vẻ thành thục, ánh mắt vô cùng quyến rũ, lúc nói chuyện rất hấp dẫn.
Hồ Hâm, Cố Thành cả hai người đều ngây ngốc một lát, bọn họ chưa từng gặp qua ánh mắt nào như vậy.
- Ngại quá, chúng tôi chưa có đặt trước, không biết có còn phòng bao riêng không?
Trương Dương khẽ mỉm cười, người phụ nữ này cũng khá xinh, nhưng trong mắt hắn cũng chỉ có thể xem là bình thường, hắn đã từng gặp nhiều cô gái quyến rũ hơn nhiều, cô gái trước mặt, đối với hắn căn bản không có lực hấp dẫn gì.
- Có, tuy nhiên hiện tại chỉ có một phòng lớn thôi, tiêu phí thấp nhất của phòng lớn là 1888 đồng, anh có cần không ạ?
Cô gái mỉm cười nhìn Trương Dương, tuy nhiên Trương Dương vẫn phát hiện, trong ánh mắt cô nàng hiện lên tia khinh miệt, dường như đã phán đoán bọn hắn là "sinh viên nghèo" không thể tiêu phí được nhiều như vậy.
- Trương Dương, được rồi, mấy người chúng ta không cần phòng lớn như vậy!
Cố Thành kéo Trương Dương, 1888 đồng, sinh hoạt phí cả nửa học kỳ của cậu cũng không nhiều được như vậy, đối với cậu mà nói khoản tiền này quá lớn.
- Thành Tử nói đúng đấy, chúng ta ít người, không cần phải vậy đâu!
Nam Nam nói, mấy trăm đồng còn chấp nhận được, gần 2000 đồng, cái này quá xa xỉ, nên biết đây là mức tiêu phí thấp nhất, có khả năng còn nhiều hơn.
- Không sao, phòng lớn cũng được, tiểu thư, mời cô dẫn đường!
Trương Dương lắc đầu, cô nàng mặc đồ đen hơi sững sờ, trong mắt còn ánh lên vẻ không tin, theo bản năng hỏi:
- Anh thực sự cần phòng lớn?
- Đúng!
Trương Dương khẳng định gật đầu, hôm nay đã đến nơi này, hắn dĩ nhiên không thể rời đi.
Đừng nói mức tiêu phí thấp nhất là 1888, dù có là 8888 đồng kiếp trước hắn cũng đi bao nhiêu lần rồi, huống chi hiện tại hắn có 20.000 đồng, căn bản chẳng cần phải quan tâm đến chút tiền nhỏ này.
- Được rồi, mời đi theo tôi.
Cô gái lộ vẻ mặt tươi cười, dắt họ đi lên, khi đi, còn lén liếc mắt nhìn Trương Dương, trong mắt mang theo chút kinh ngạc.
Cô nàng này thực ra là Giám đốc điều hành khách sạn, tuổi không lớn lắm, nhưng nhìn rất thành thục, khách sạn của họ thuộc loại xa hoa, bình thường gặp đủ loại người.
Thông thường mà nói, sinh viên mà đến đây, không bao giờ đặt phòng riêng lớn, mức tiêu phí thấp nhất 1888 đồng hoàn toàn vượt quá xa khả năng của họ, sinh viên hầu hết đều rất nghèo.
Trương Dương dù mặc quần áo sạch sẽ, nhưng cô có thể thấy đều là hàng bình thường, tổng cộng chưa đến 200 đồng, một người mặc quần áo như vậy, bao phòng có mức tiêu phí thấp nhất 1888 đồng, dĩ nhiên điều này khiến cô hiếu kỳ.
Lúc nãy cô có chú ý, khi Trương Dương nói bao phòng, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, không có chút nào phô bày giàu sang, dường như hắn thường xuyên ra vào những chỗ thế này.