Chương 70: Nhiệm vụ phần thưởng
Mấy người đang muốn nói chuyện thì Trương Dương đã lặng lẽ khoát tay, ra hiệu bọn họ là không muốn nói chuyện.
Đưa Mễ Tuyết vào phòng bệnh xong, Trương Dương mới nhẹ nhàng bước ra, mấy người đều vội vàng chạy đến bên cạnh hắn.
- Trương Dương, Mễ Tuyết sao rồi?
Hồ Hâm tính tình nóng vội, chạy đến bên Trương Dương trước tiên, thấy Hồ Hâm không sao, Trương Dương nhẹ nhàng thở ra.
Lúc nãy hắn vội vàng quan sát Hồ Hâm, biết cậu ta không có gì nguy hiểm, nhưng dù sao cũng chưa nhìn kỹ, lúc này thấy cậu ta còn vui vẻ ở đây, coi như cũng hoàn toàn yên tâm.
- Cô ấy không sao, cậu thế nào?
Khóe miệng Trương Dương nở nụ cười thản nhiên, từ khi xảy ra chuyện đến nay, đây là lần đầu tiên Trương Dương nở nụ cười.
- Tôi có thể có chuyện gì chứ, cậu không thấy tôi khỏe như trâu à?
Hồ Hâm nhếch miệng cười, trên đầu cậu ấy còn quấn một lớp băng, do lần này cười lớn quá, động đến vết thương, làm cậu ta đau đến mức há hốc miệng.
Bộ dạng Hồ Hâm làm mọi người đều mỉm cười.
Tuy nhiên đây cũng là vì Mễ Tuyết không sao, bằng không mọi cười sao có thể có tâm tình như vậy, lúc nãy mấy người đều đi khắp bệnh viện nghe ngóng, cuối cùng mới biết Mễ Tuyết đang mổ, lúc đó, tim ai nấy đều như bị treo lên, vội vàng chạy đến phòng phẫu thuật.
Vừa mới chạy đến cửa, bọn họ đã thấy Trương Dương phụ đưa Mễ Tuyết ra, lúc đó họ còn chưa biết tình hình thế nào, giờ, mọi người mới có thể yên tâm được.
- Tiêu Bân, cô ấy là ai?
Trương Dương nhẹ giọng hỏi Trương Dương, bên cạnh Tiêu Bân có một cô gái tóc dài, tuổi không lớn lắm, chừng 20 đến 23, tay Tiêu Bân còn nắm chặt tay cô gái.
- Tôi cũng chẳng biết là ai, nhưng cô ấy là người lái xe, cậu bảo tôi trông cô ấy, tôi không yên tâm, nên đưa cô ấy đến đây!
Tiêu Bân lắc đầu, vừa rồi mọi người đều tới bệnh viện, cậu cũng không yên tâm, muốn đi cùng, nhưng trong lòng còn nhớ đến nhiệm vụ Trương Dương đã giao.
Người lái xa máy, đầu sỏ khiến Hồ Hâm và Mễ Tuyết bị thương, bất kể thế nào cũng phải để ý đến cô ta.
Lúc đó, khi người lái xe cởi mũ bảo hiểm ra, cậu thấy là con gái bèn dẫn đến Tam Viện luôn, dù sao cô cũng là người gây ra họa, đến bệnh viện xem tình hình người bị cô tung phải cũng là chuyện nên làm.
Còn về chiếc xe bị hư, Tiêu Bân chẳng hơi đâu mà để ý đến.
- Thả tôi ra, anh làm tôi bị thương rồi!
Cô gái đột nhiên nhíu mày, hét to một tiếng, trên mặt còn có chút không kiên nhẫn.
Trương Dương cũng chú ý đến cô ấy, lấy nón bảo hiểm của cô xuống, quả thật Trương Dương không nhận ra, phải nhìn thật kỹ mới phát hiện quần áo người này với người đi xe máy lúc nãy giống nhau.
- Làm cô đau, không phải thấy cô là con gái, tôi đã đánh cô rồi đấy!
Hồ Hâm đột nhiên quay đầu lại, hung tợn nói một câu, bộ dạng Hồ Hâm vốn hung dữ, giờ còn quấn băng trắng, trên mặt còn vết máu, nhìn mặt càng thêm kinh khủng.
Cô gái này bị cậu ta dọa, tự nhiên lui ra sau vài bước.
- Các người, các người đừng làm bậy, tôi biết tôi tung các người, không phải muốn đền tiền à, cho một con số đi, tôi đền cho các người!
Cô gãi lúc này có vẻ sợ hãi, nhưng nói năng rất rõ ràng, nhưng do cô nhắc đến tiền bạc nên đã khiến những người xung quanh cau mày lại theo bản năng.
- Tiền, cô cho rằng mấy đồng tiền dơ bẩn của cô giỏi lắm à, Mễ Tuyết tốt nhất là đừng có việc gì, có chuyện à, cô có bồi thường bao nhiêu cũng vô ích!
Hồ Hâm hung dữ trừng mắt, lần này nói chuyện càng dữ tợn, Cố Thành, Tiêu Bân đều lạnh lùng nhìn cô gái này.
Đối với những sinh viên như họ mà nói, ghét nhất là những người đem tiền ra khoe khoang, huống chi, một kẻ có tiền như Chu Dật Trần đã khiến họ chán ghét, giờ lại xuất hiện thêm một người nữa.
Hồ Hâm nói xong đột nhiên bước một bước lớn, đến trước mặt cô gái kia.
- A!!!
Cô gái bị động tác của Hồ Hâm làm cho hoảng sợ, không kìm được hét lên, nước mắt cũng chảy xuống, bộ dạng của Hồ Hâm quả là hơi dọa người.
- Hồ Hâm, thôi đi!
Trương Dương kéo Hồ Hâm, lắc đầu với cậu.
- Hừ!
Hồ Hâm giận dữ hừ một tiếng, lúc này mới bước đến cạnh Tiểu Ngốc, từ khi cậu bị thương, Tiểu Ngốc vô cùng quan tâm đến cậu, coi như cậu cũng được hưởng sự quan tâm của mỹ nhân một lần.
- Tiêu Bân, lấy địa chỉ và số điện thoại của cô ta, bảo người nhà cô ta đến đưa tiền viện phí, sau đó để cô ta đi, tôi vào xem Mễ Tuyết đã!
Trương Dương nhẹ giọng nói, nói xong bèn bước vào phòng bệnh, Mễ Tuyết vừa thoát khỏi nguy hiểm, trong đầu hắn hệ thống không ngừng thúc giục nhanh chóng thăng cấp, lúc này hắn chẳng có thời gian để xử lý mấy chuyện vặt này.
- Yes Sir, tôi biết nên xử lý như thế nào!
Tiêu Bân đồng ý, bảo Hồ Hâm, đưa cô gái sang một bên, Tiểu Ngốc cũng đi theo, Cố Thành theo Trương Dương vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, trán Mễ Tuyết quấn một lớp băng dày, Trương Dương và Cố Thành liếc nhìn nhau, hai người đều lộ nụ cười đau khổ.
Đầu Mễ Tuyết quấn băng, có thể mấy ngày sau mới tháo được, đầu cô dường như kết duyên với băng gạc này rồi.
- Thành tử, Mễ Tuyết không sao, tôi nghỉ trước, cậu cũng nghỉ đi!
Trương Dương nhẹ giọng nói với Cố Thành, nói xong đến chiếc giường bên cạnh giường Mễ Tuyết, nhắm mắt nằm xuống.
Vì quan hệ với Trương Dương, lần này Mễ Tuyết được đưa vào phòng bệnh cao cấp, hơn nữa không phải trả trước bất kỳ chi phí gì, điều này làm trong lòng Trương Dương dâng lên một tia cảm động, nói thực Tam Viện đối với hắn quả thật rất tốt, có thể làm được như vậy cũng chẳng dễ dàng gì.
Đương nhiên, hắn cũng hiểu, nếu không vì biểu hiện của hắn, thì sẽ không thể có được đãi ngộ như vậy.
- Ký chủ, gần đến giờ rồi, ngài lựa chọn thăng cấp, hay tiếp tục tình trạng cũ?
Vừa mới nằm xuống, trong đầu đã vang lên giọng nói máy móc kia, dường như đang bức Trương Dương phải thăng cấp.
- Thăng cấp không thành vấn đề, tôi phải biết rõ, thăng cấp có thể đem đến cho tôi ưu đãi gì?
Trương Dương trong lòng thầm nghĩ.
- Lúc nãy không phải nói rồi sao, hệ thống tăng lên cấp hai, ngài có thể bắt đầu nhiệm vụ cấp bốn, đồng thời cũng có thể mở được kho dữ liệu!
- Không đủ, những thứ này không đủ, mấy nhiệm vụ đó tôi thực sự không có hứng thú, cứ mỗi nhiệm vụ là tôi phải lo lắng đến mấy ngày, đây mới nhiệm vụ cấp ba, nếu là nhiệm vụ cấp bốn tôi biết làm sao? Tôi có thể ngu ngốc tiếp nhận à, không hoàn thành thì bị mấy người gạt bỏ, nói đi, thăng cấp xong, tôi còn được lợi gì?
Trương Dương thản nhiên nghĩ, lần trước bị lừa, đi làm nhiệm vụ như vậy, lần này nhất định hắn phải hỏi rõ, không thể nào duy trì tình trạng này được.
Ít nhất là cũng không cần phải lo lắng nhiều như vậy, còn về những chuyện phải phát sinh, phát sinh thì phát sinh đi, đây vốn là vận mệnh, không thể thay đổi được.
Cái này, hắn đã suy nghĩ thấu đáo rồi.
- Sau khi thăng cấp. Ký chủ có thể nhận được một nhiệm vụ phần thưởng, thông thường mà nói, nhiệm vụ phần thưởng chẳng khó gì, đáng tiếc mỗi lần thăng cấp mới được nhận nhiệm vụ này một lần!
Giọng nữ máy móc trầm mặc một hồi, mới chầm chậm nói.