Chương 84: Đánh cược
Tô Triển Đào lái một chiếc BMW, đây là quà sinh nhật Tô Thiệu Hoa tặng cho anh ta, vừa mới cóng chưa đến ba tháng.
Trên đường, anh ta luôn miệng giới thiệu cho Trương Dương về lai lịch chiếc xe.
Tô Thiệu Hoa sở dĩ tặng cho anh ta chiếc xe tốt như thế là có nguyên nhân.
Tô Triển Đào và Tô Thiệu Hoa trước đây có một vụ cá cược, trong vòng một năm anh ta không dựa vào bất cứ thứ gì của gia đình, chỉ dựa vào số tiền năm vạn đồng đã vay phải kiếm được năm mươi vạn đồng, nếu làm được thì Tô Thiệu Hoa sẽ tặng cho anh ta chiếc BMW, nếu không làm được, anh ta phải ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của gia đình mà đi làm, học làm đứa con ngoan.
Ban đầu cả Tô Thiệu Hoa và bố anh ta Tô Thiệu Cường đều không tin anh ta có thể làm được, nên đều đồng ý vụ cá cược này.
Kết quả cuối cùng, không cần Tô Triển Đào nói ra thì Trương Dương cũng biết.
Xe đã đến tay, nhất định là anh ta đã thắng rồi
Sự thực là, Tô Triển Đào không cần dùng đến tám tháng, đã biến năm vạn đồng thành năm mươi vạn đồng thành công, trong thời gian một năm, anh ta không chỉ mua được mấy gian cửa hàng, mà còn có sáu bảy vạn đồng vốn lưu động, bây giờ cũng có tài sản khoảng hàng triệu đồng.
Những năm 98, triệu phú có rất nhiều, nhưng trẻ như Tô Triển Đào, lại dựa vào sức phấn đấu của mình thì quả là rất hiếm thấy.
Tô Thiệu Hoa cao hứng, lúc sinh nhật anh ta, trực tiếp tặng anh ta một chiếc BMW nhập khẩu trị giá hàng triệu nhân dân tệ, cũng coi như phần thưởng cho thành tích của Tô Triển Đào.
- Đến bệnh viện rồi, Tiểu Đào, cảm ơn đã đưa chúng tôi về!
Trên đường về nghe chuyện của Tô Triển Đào, thực sự thời gian trôi đi nhanh hơn bình thường, lúc Ngô Hữu Đạo nói Trương Dương mới chú ý, họ thật sự đã đến cổng bệnh viện rồi.
- Khoan đã, bác Ngô, lúc cháu đưa hai người về, bác hai cháu đã dặn dò, nhất định phải đưa hai người vào tận bên trong viện, giờ mới đến cổng, vẫn chưa vào đến bên trong!
Tô Triển Đào không ngoảnh đầu lại mà quay vô lăng, lái thẳng xe vào trong viện.
Bấy giờ, xe BMW là biểu trưng của thân phận, bảo vệ bệnh viện chỉ nhìn tượng trưng qua loa rồi cho đi ngay, đối xử với xe đẹp thái độ cũng khác hẳn.
- Thằng bé này, được, lát nữa cháu cứ đưa Trương Dương về là được, bác tự đến văn phòng, còn có chút việc!
Ngô Hữu Đạo lắc đầu cười, trong đầu y thật ra vẫn còn nghĩ đến những câu nói lúc trước của Trương Dương.
Nếu như Trương Dương có thể chữa khỏi bệnh cho Tô Thiệu Hoa, điều này có ý nghĩa thế nào y rõ hơn ai hết, đây xem như chuyện đại sự chấn động thế giới, việc này y không thể giấu diếm, bắt buộc phải thương lượng với Chu Chí Tường.
Việc này đối với bệnh viện là một đại sự.
- Thôi được, cháu đưa bác sĩ Trương về, bác cứ đi trước đi.
Tô Triển Đào cười hi hi, lái xe rất nhanh ra bãi đỗ, bấy giờ bãi đỗ xe của Tam viện vẫn nằm trong khuôn viên của viện, không giống sau này, vì quá nhiều xe nên phải làm một bãi đỗ xe mới, khuôn viên viện không cho phép đỗ xe nữa.
Ngô Hữu Đạo xuống xe trước, Tô Triển Đào vẫn đi cùng Trương Dương, trên tay cầm món quà mà Tô Thiệu Hoa tặng cho Trương Dương.
- Anh Tô, không cần khách sáo, anh cứ về trước đi!
Trương Dương vẫn chưa kịp nói xong, Tô Triển Đào đã lắc đầu nói:
- Không, bác tôi là người rất cẩn thận, tôi nhất định phải đưa đón bác sĩ Trương đến nơi đến chốn, không thì về nhà sẽ bị mắng, bác sĩ Trương chắc không muốn tôi về nhà bị mắng chứ?
Nói xong, anh ta còn chớp chớp mắt vài cái với Trương Dương.
Trương Dương bất đắc dĩ gật đầu, nói:
- Vậy được, tôi có một người bạn học đang ở viện cần tôi giúp đỡ!
- Bạn học của bác sĩ, là nam hay nữ?
Tô Triển Đào cười một tiếng tinh nghịch, nhìn Trương Dương, Trương Dương quay đầu lại ngạc nhiên nhìn anh ta, lắc lắc đầu.
- Đúng, anh nói không sai!
Đối với việc này Trương Dương không hề phủ định, Tô Triển Đào nhất định sẽ đưa hắn về đến phòng bệnh rồi, đến đó nhất định sẽ gặp Mễ Tuyết, chi bằng bây giờ cứ thừa nhận luôn đi.
- Hi hi, tôi đoán cái là trúng ngay, chả trách bác sĩ nhất định không chịu ở lại dùng bữa với nhà chúng tôi, đi thôi, chúng ta cùng đi xem xem, có thể làm bác sĩ Trương say đắm là mẫu phụ nữ như thế nào!
Tô Triển Đào một tay ôm món quà mà Tô Thiệu Hoa tặng choTrương Dương, một tay kéo hắn, chân bước nhanh hơn rất nhiều.
Trương Dương chỉ còn cách đi cùng, Tô Triển Đào từ trước tới nay là người vô cùng tự nhiên, hơn nữa không làm cho ai ghét, tính cách của anh ta rất hợp để giao du bạn bè, cùng lắm thì Trương Dương và anh ta mới chỉ quen biết được nửa ngày mà đã như những người bạn thân quen từ rất lâu.
- Theo tôi, Trương Dương nhất định sẽ ăn cơm bên ngoài, trưa nay nhất định không thể về!
Vừa bước tới bên ngoài phòng bệnh, Trương Dương đã sững sờ, bên trong có vài người, hình như đang nói chuyện về hắn, người vừa nói có tiếng rất to, nghe là biết chính là Hồ Hâm.
- Không chắc, tôi tin là Trương Dương nhất định sẽ về, cậu ta sẽ không để Mễ Tuyết ở đây chờ một mình!
Lần này là Cô ngốc, từ sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, quan hệ giữa hai người đã trở nên tốt hơn, nhưng cái thói quen đấu khẩu thì chưa sửa được, hai người họ luôn có cách nhìn không giống nhau.
- Vậy thì cũng không chắc, Mễ Tuyết nói, Trương Dương ra ngoài giúp người ta khám bệnh, người ta giữ anh ấy ở lại ăn cơm là chuyện rất bình thường, nếu không chúng ta đánh cược nha?
Hồ Hâm kêu lên, Trương Dương lắc lắc đầu, đang định đẩy cửa ra, nghe thấy họ định cá cược lại dừng lại.
Theo những gì hắn hiểu về Cô ngốc, Hồ Hâm mà đưa ra cá cược, Cô ngốc nhất định sẽ đồng ý.
Qủa nhiên, trong khi Trương Dương đang đoán thì bên trong tiếng tiểu ngốc vọng ra:
- Cược thì cược, nói đi, chúng ta cược gì đây?
- Nếu cược, tôi cũng muốn một chân, tôi tin Trương Dương nhất định sẽ về!
Lần này là lời của Mễ Tuyết, tiếng của Mễ Tuyết mới dễ nghe làm sao, cô vừa nói đã khiến Tiêu Bân, Cố Thành và cả Nam Nam đều kêu lên đồng ý.
Trương Dương đứng ngay ngoài cửa, Tô Triển Đào cũng không giục hắn mà hào hứng cùng hắn đứng nghe cuộc cá cược bên trong.
- Nếu bọn tôi thua, sẽ làm lao dịch tháng này cho mọi người, nếu mọi người thua, phải giặt quần áo cho bọn tôi một tháng!
Hồ Hâm lại kêu lên, bọn họ chia làm hai phe, Cô ngốc, Nam Nam, còn có Mễ Tuyết đều tin Trương Dương nhất định sẽ về, Hồ Hâm, Tiêu Bân và Cổ Thành cho rằng Trương Dương sẽ không về.
Thật ra Cổ Thành vốn đứng về phe của Cô ngốc, theo sự hiểu biết của anh ta về Trương Dương, Trương Dương sẽ không để Mễ Tuyết một mình trong bệnh viện, đáng tiếc anh ta vừa manh nha biểu hiện liền bị Hồ Hâm kéo về phía mình, còn nói phải đứng về phe đàn ông, Cổ Thành đành phải ủng hộ Hồ Hâm.
- Thôi được rồi, mọi người hãy đợi thua đi, đến lúc đó cho các người mệt ch.ết thì thôi!
Cô ngốc lập tức đồng ý,còn bĩu môi ra xi xi, ba người phụ nữ ngồi cùng nhau, tất cả đều nhìn về phía Hồ Hâm.
- Hì hì, không biết ai sẽ mệt ch.ết đây, sảng khoái quá, tháng này có người giặt quần áo cho rồi, tôi muốn mỗi ngày thay quần áo hai lần, để mỗi ngày có người sẽ giặt cho tôi!
Hồ Hâm reo lên, còn khua hai tay lên cười lớn, đáng tiếc là khuôn mặt vui sướng của anh ta không được bao lâu, liền đứng hình cứng lại ở đó.
Anh ta nhìn thấy Trương Dương đẩy cửa bước vào, lại còn mỉm cười, Tô Triển Đào thì đứng bên cạnh hắn, khuôn mặt đầy vẻ kì lạ nhìn ba người phe Hồ Hâm, Tô Triển Đào rõ nhất, hồi nãy Trương Dương nhất quyết không bước vào là để phe Hồ Hâm bị hố một phen.
- Mễ Tuyết, em ra viện rồi thì có việc gì cứ gọi họ , lao dịch miễn phí mà, tội gì không dùng!
Trương Dương vừa đi vào vừa nói, còn nhìn thẳng vào đôi mắt trợn tròn của Hồ Hâm, chiếc cằm cùa Hồ Hâm chút nữa là rớt xuống.
- Trương Dương, anh về rồi!
Mễ Tuyết lập tức đứng dậy, nhìn Trương Dương một cách ngọt ngào, đối với cô Trương Dương trở về mới thực sự quan trọng, chuyện cá cược vừa rồi cô căn bản không để tâm.
Nhìn thấy Mễ Tuyết, Tô Triển Đào mở căng đôi mắt, anh cũng từng nhìn thấy không ít cô gái đẹp, nhưng người có thể so sánh được với Mễ Tuyết cũng không có là bao, hơn nữa anh ta cũng đã nhìn ra, cô gái này chính là người phụ nữ mà Trương Dương muốn giúp đỡ, ở đây chỉ có một mình cô ấy mặc quần áo bệnh nhân.
Quan trọng nhất là ánh mắt của Mễ Tuyết nhìn Trương Dương rõ ràng là rất khác.
- Vừa về đến nơi, đứng ở cửa phòng nghe vài người không tin tưởng tôi lắm, cho nên đợi một lát mới bước vào,tháng này mọi người đừng có thương người ta đấy, nên dùng thế nào thì dùng, những việc nặng nhọc cứ giao tất cho họ!
Trương Dương mỉm cười gật đầu, "phù phù" một tiếng rồi ngã vật ra giường, Tiêu Bân và Cổ Thành khuôn mặt méo mó, không còn cách nào khác nhìn nhìn Trương Dương.
- Trương Dương, cậu về rồi sao lại không vào, cậu không thể đối xử với anh em như thế!
Hồ Hâm kêu lên phẫn nộ, dáng điệu như thể vô cùng oan ức, cậu ta vừa nãy còn muốn thắng, nhưng sự thật bi thảm này làm giấc mộng của cậu ta tiêu tan toàn tập.
- Đây là do anh tự chuốc lấy, ai bắt anh không tin tưởng Trương Dương!
Trương Dương không nói gì, Cô ngốc đã hớt ngay một câu, hai người họ như oan gia trời sinh, chỉ cần ở gần nhau là lúc nào cũng tranh luận vài câu.
- Hi hi, cho tôi phát biểu nhé, làm lao dịch cho người đẹp cũng không có gì, những việc như thế này, rất nhiều người muốn làm mà không có cơ hội!
Tô Triển Đào đột nhiên nói một câu, mấy người bên Hồ Hâm mới tập trung sự chú ý đến anh ta.
- Ngại quá, Trương Dương, em không để ý, bên cạnh anh còn có anh bạn này!
Mễ Tuyết lúc đó mới phát hiện ra Tô Triển Đào đứng bên cạnh, vội vàng nói nhỏ một câu, lúc nãy vì Mễ Tuyết nhìn thấy Trương Dương trở về, trong lòng vô cùng vui sướng và xúc động, thật sự đã không còn nhìn thấy Tô Triển Đào.
- Không sao, tôi là Tô Triển Đào, Tô trong Tô Đông Pha, Triển trong phát triển, Đào trong sóng cuộn không ngừng, tôi thay bác tôi đưa bác sĩ Trương về, đây là quà bác tôi tặng cho hai người!
Tô Triển Đào liền bước lên một bước, để món quà ra trước mặt Mễ Tuyết.
Trương Dương có chút sững sờ, khẽ lắc đầu, đây rõ ràng là quà mà Tô Thiệu Minh tặng cho hắn mà dưới miệng lưỡi của Tô Triển Đào lại thành của hai người họ.
- Thật sao, cảm ơn anh!
Nụ cười trên mặt của Mễ Tuyết càng rạng ngời hơn, Trương Dương trong lòng cũng không thể không cảm phục, Tô Triển Đào thật sự ăn nói rất khéo, thêm một từ vô cùng đơn giản nhưng ý nghĩa thì hoàn toàn thay đổi.
Trương Dương trở về còn mang quà cho Mễ Tuyết, làm cho Mễ Tuyết vô cùng vui sướng.
- Không cần khách sáo,y thuật của bác sĩ Trương thật sự thần kì, bệnh tình của bác tôi vẫn phải nhờ vào anh ấy rồi!
Tô Triển Đào vừa cười một tiếng, Hồ Hâm đứng bên cạnh lúc đó cũng đứng lên, hiếu kì bước lại, chỉ lên món quà trên tay Tô Triển Đào, hỏi nhỏ:
- Là quà gì vậy, chúng tôi xem được không?
Tô Triển Đào nhìn sang Trương Dương, thấy Trương Dương không phản ứng gì, lập tức đưa ra, cười nói:
- Đương nhiên là được rồi!
Đây là một chiếc hộp, rất chắc chắn, nhưng lớp bọc lại không chặt, Hồ Hâm cầm trên tay, đặt xuống cạnh giường mở ra, cô ngốc và những người đứng cạnh cậu ta cũng quây hết lại.
Hồ Hâm mở chiếc hộp ra, nghi ngờ lấy ra một chiếc bát Thanh Hoa, nói lớn:
- Này, anh chàng đẹp trai,các người cũng hẹp hòi quá đấy,tại sao lại tặng người ta cái bát ăn cơm thế này?