Chương 91: Tôi muốn mua cái này!

Hồ Đào sửng sốt một chút, căn bản là không dám động đậy, cuối cùng vẫn là có Hạ Đình bên cạnh khẽ đẩy cậu ta mới dám đứng ra trước quầy. Một máy nhắn tin chữ Hán đã được đặt trên quầy, nó khá nhỏ, màu đen với vỏ ngoài khá bóng bẩy, rõ ràng màn hình nhỏ nhưng lại có vẻ hấp dẫn dị thường, nhìn cái máy nhắn tin này, Hồ Đào trong lòng cũng hơi có chút kích động. Ở cái thời đại mà máy nhắn tin thịnh hành này, không có ai không muốn mang theo một cái như thế ngang hông, đặc biệt là trong trường học, cái này cũng là một loại tượng trưng cho thân phận.


- Cái máy hiệu MOTOROLA này hiện đang rất thịnh hành, mỗi chiếc chỉ cần 1499 tệ, thêm vào đó còn được tặng một năm phí dịch vụ, hoạt động khuyến mãi này sắp hết hạn, hiện tại mà mua là lời to rồi!


Nữ nhân viên mậu dịch cười ha hả giới thiệu với Hạ Lan, dáng vẻ rất là nhiệt tình. Máy nhắn tin và điện thoại di động không giống nhau, điện thoại di động hiện tại chỉ có bưu cục đang kinh doanh, là độc quyền chuyện làm ăn, còn những nơi bán máy nhắn tin đã mọc lên không ít, tư nhân cũng có thể đầu tư vào máy nhắn tin để làm ăn. Nhiều nhà cạnh tranh, liền tạo thành áp lực, cho dù là làm ăn to nhất như bưu điện cũng đã thay đổi phương thức tiếp thị trong quá khứ, bắt đầu cho một số bộ phận xúc tiến, để tăng doanh số tiêu thụ thêm một ít. Cho nên khi bán máy nhắn tin, bọn họ đều sẽ cố gắng thể hiện. Huống chi, ngày hôm nay rõ ràng là có vẻ náo nhiệt, bình thường với tình hình này, thúc đẩy chuyện làm ăn là rất khả thi.


- 1499?


Hạ Lan hơi do dự một thoáng, Hạ Đình cũng đang nhìn cô ta, cả Hồ Đào cũng ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo cái nhìn khát vọng. Với cái giá tiền này, Hồ Đào biết, chính mình nhất định là không mua nổi. Thật ra bọn họ hôm nay tới đây chính là đến mua máy nhắn tin, Hạ Đình cùng Hồ Đào sau khi, ở chung một chỗ cảm giác hai người có đôi khi liên hệ không tiện, liền muốn mua cho Hồ Đào một cái máy nhắn tin, nhưng lúc bắt đầu chỉ là muốn mua máy nhắn tin bằng số, cũng không phải là loại hiển thị chữ Hán này. Hồ Đào cũng biết vậy, liền theo hai chị em họ cùng đi, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải Trương Dương, lại để hai chị em Hạ gia cùng bọn họ xảy ra tranh chấp.


- Không phải chỉ là hơn một ngàn thôi sao, chúng tôi sẽ mua!


available on google playdownload on app store


Hạ Lan chỉ là do dự chốc lát rồi gật đầu phất tay luôn, ra vẻ mình không phải kẻ tiếc tiền. Hơn một ngàn đối với nhà họ mà nói quả thực không tính là gì, sở dĩ cô ta do dự là không muốn mua cho thằng nhãi Hồ Đào này, cô em coi trọng cậu ta nhưng cô chị lại rất không ưng, cứ cảm giác Hồ Đào là kẻ bám váy. Nhưng tình hình hôm nay lại khác, coi như là vì tranh giành thể diện nên cô ta cũng muốn mua cái máy nhắn tin này. Nói đoạn, Hạ Lan lấy cái bóp nhỏ có khóa khoác trên vai xuống, trực tiếp đặt xuống quầy rồi mở ra.


Trước tiên là cô nàng lấy ra cái điện thoại di động MOTOROLA cục gạch to đùng, loại điện thoại di động này tuy rất khó coi nhưng ở thời đại này vẫn là tượng trưng cho thân phận, không có hơn ngàn bạc thì đừng mong có mà xài. Lúc lấy điện thoại di động ra, cô ta còn lật qua lật lại bên cạnh Trương Dương, có vẻ cao ngạo vô cùng. Dưới điện thoại di động là một cái máy nhắn tin nhỏ, cũng là loại "tiểu tinh anh", hai thứ đồ này lấy ra hết, cô nàng mới bắt đầu cầm lấy bóp tiền, móc từ bên trong ra mười lăm tấm giấy bạc đầu người, tiêu sái mà giao cho cô nhân viên mậu dịch kia. Trong túi cô ta còn không ít tiền, tuy rằng đã lấy ra mười lăm tờ, nhưng chỗ còn lại bên trong ít nhất cũng còn phải đến hai mươi, ba mươi tờ, một số người xung quanh nhìn thấy đều dồn dập lộ ra ánh mắt hâm mộ. Ở thời đại này, có thể mang theo 4,5 ngàn đồng trong người thì tuyệt đối được xem như là người có tiền, người bình thường tiền lương một tháng cũng chỉ có mấy trăm mà thôi, đây thậm chí là tổng thu nhập của mấy người trong một năm.


- Xin cô chờ một lát, tôi sẽ viết hóa đơn!


Chuyện làm ăn đã thành, nhân viên mậu dịch kia cũng rất vui vẻ nhận tiền đem đi đếm rồi lập tức viết hóa đơn. Lập hóa đơn, vào sổ, nhân viên mậu dịch động tác rất nhanh, không bao lâu thì máy nhắn tin đã đến trên tay Hồ Đào, Hồ Đào lúc cầm chắc nó trên tay vẫn có vẻ không dám tin đây là thật. Xung quanh cũng tụ tập mấy người, đa số đều to nhỏ nghị luận. Tiêu điểm tự nhiên là hai chị em nhà họ Hạ, hai người không xinh đẹp đến đâu, thế nhưng có tiền, tuy không tính là mỹ nhân, nhưng một chứ giàu thì vẫn tính là có đi, đương nhiên, thời kỳ này vẫn chưa có khái niệm "bạch phú mỹ"(lắm tiền và xinh đẹp). Những gì người chung quanh nghị luận đều lọt vào trong lỗ tai chị em nhà họ Hạ cả. Hạ Lan có vẻ càng cao ngạo hơn, vẫn như khiêu khích mà nhìn Trương Dương, Hạ Đình càng được thể mang theo nụ cười trên mặt, bộ điệu cao cao tại thượng mà nhìn Mễ Tuyết, Hạ Đình cũng là sinh viên đại học Trường Kinh, đố kỵ với Mễ Tuyết đố không phải là ngày một ngày hai.


- Các người không phải cũng muốn xem sao, sao không xem cho chán đi, tôi cũng muốn xem hôn nay các người muốn mua loại nào!


Hạ Lan khoanh tay, lạnh lùng cười, đây là cố ý để Trương Dương thấy khó coi, trả thù sự khinh thị trước đó Trương Dương đã dành cho cô ta. Lòng dạ đàn bà, có đôi khi thật sự rất khó đoán, Trương Dương càng cảm giác rất bất đắc dĩ, hắn chỉ là không muốn đối cọi lại hai người này, vậy mà cứ giống như hắn đắc tội bọn họ vậy, đuổi đánh tới cùng, không muốn buông tha cho hắn.


- Cũng không biết người trẻ tuổi kia làm sao lại đắc tội với hai cô ả này, lần này e rằng muốn xuống nước cũng không được!
- Khà khà, quan tâm hắn làm sao đắc tội làm chi, có trò hay xem là được!


Người chung quanh lại bắt đầu bàn luận, phần lớn là thấy vui khi được xem trò, đều rất hứng thú nhìn Trương Dương, rất nhiều người đều cho rằng, Trương Dương cùng Mễ Tuyết chính là đến mua tem, nhân tiện qua đây xem thử. Cứ như vậy, Trương Dương bọn họ sẽ đúng là muốn xuống nước cũng không được, vốn là không có ý định mua đồ, nếu như tiền lại không mang đủ, vậy hôm nay nhất định phải chịu nhục rồi. Nếu may mắn có mang theo tiền thì vốn không muốn mua mà giờ lại mua, vậy chỉ sợ cũng sẽ không thoải mái.


- Cô thật sự muốn biết tôi muốn mua loại nào?
Trương Dương ngẩng đầu, nhẹ nhàng gõ xuống tủ quầy hàng bằng thủy tinh, nhìn thẳng Hạ Lan mà hỏi. Bà cô này, thật làm cho hắn có chút phẫn nộ, đối với loại người như vậy Trương Dương đương nhiên sẽ không khách khí nữa.


- Thì làm sao, vẫn sĩ diện hử, có phải không mang đủ tiền hay không, tôi có thể bảo Hồ Đào cho cậu mượn!


Hạ Lan khinh miệt cười cười, lớn tiếng nói một câu, thấy chung quanh nhiều người chú ý bọn họ như vậy, lại thấy dáng vẻ của Trương Dương thì trong lòng càng vui vẻ hẳn lên. Cô ta cảm giác mình đã trả thù Trương Dương thành công, chí ít cũng khiến người này mất mặt, như vậy cũng coi như lấy lại thể diện chochính mình.


- Không cần, thật ra thì tôi muốn mua cái này!


Trương Dương nhẹ nhàng lắc đầu, đầu ngón tay lại chỉ xuống quầy hàng, lần này chỉ rất rõ ràng, từ trên tấm thủy tinh có thể thấy rõ, Trương Dương đang chỉ vào một chiếc điện thoại di động màu đen. Không phải máy nhắn tin, mà là điện thoại di động, còn là một chiếc điện thoại di động đời mới, mặc dù coi như cũng không nhỏ, nhưng so với cục gạch Hạ Lan lấy từ trong túi ra kia thì vẫn gọn hơn nhiều. Trương Dương khiến chung quanh nhất thời yên tĩnh lại, tất cả đều trừng to hai con mắt nhìn hắn. Lời này nếu là một người trung niên, hoặc là người xem ra khả dĩ so sánh với người có tiền nói ra thì còn đáng tin, nhưng đây là một người tuổi trẻ, lại là sinh viên nên ai nấy đều có chút hoài nghi. Ngay cả cô nhân viên mậu dịch trong mắt cũng đều mang theo vẻ không tín nhiệm.


- Cái điện thoại di động này bán thế nào đây?
Trương Dương vẫn như cũ chỉ vào bên trong quầy, nhẹ nhàng hỏi cô nhân viên mậu dịch kia một câu.
- A!
Nhân viên mậu dịch thở hắt ra một tiếng, tựa hồ không nghĩ tới Trương Dương sẽ thật sự hỏi cô ta câu này.


- Ngại quá, tôi muốn biết, cái điện thoại di động này các người bán thế nào?


Trương Dương lần thứ hai hỏi một câu, đầu ngón tay vẫn như cũ chỉ vào cái điện thoại di động màu đen bên trong, Mễ Tuyết thì lại kéo tay Trương Dương, mạnh mẽ trừng mắt đối diện với Hạ Đình. Ngày hôm nay, xem như là cô đã ghi mối hận với người này, Mễ Tuyết chỉ là trước mặt Trương Dương tính tình mới hiền dịu như vậy, với những người khác mà nói, không biết có bao nhiêu phần đáng sợ.


- Đây là dòng mới ra tháng 5 này, Nokia 5110, chỗ chúng tôi cũng vừa mới nhập hàng, chỉ có duy nhaats một chiếc, giá bán là 6998 tệ!


Nhân viên mậu dịch cuối cùng cũng coi như phản ứng lại, lập tức giới thiệu thật sự. Dòng điện thoại di động này xem ra là nhỏ gọn nhất trong quầy, đúng là mới ra nên giá cả cũng không rẻ lắm, cả mấy ngàn tệ, nếu là làm tròn dãy số thì căn bản là giá 7 ngàn.


Rất nhiều người xung quanh đều nhìn Trương Dương, 7 ngàn, là thu nhập một năm của rất nhiều gia đình trong nước, thậm chí có gia đình một năm cũng không có nhiều như vậy.


- Dòng điện thoại di động này có rất nhiều tính năng, ngoại trừ nghe gọi ra thì còn có trò chơi, đúng rồi, đây là dòng máy đầu tiên có thể thay đổi vỏ ngoài với màu sắc rực rỡ, nhưng chỗ chúng tôi hiện tại vẫn chưa có!


Nhân viên mậu dịch lại giới thiệu, thật ra bản thân cô ta cũng không biết vì sao lại giới thiệu những thứ này. Ở trong mắt của cô ta, Trương Dương không phải người có thể mua được những thứ đắt như vậy, chỉ là ánh mắt Trương Dương rất sáng, vừa nãy nhìn thấy ánh mắt Trương Dương cô ta không nhịn mới nói ra những thứ này.


- Còn có trò chơi?


Mễ Tuyết hiếu kỳ nhìn thoáng qua, đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại di động đã được nhân viên mậu dịch đặt trên quầy. Trước đây, điện thoại di động chỉ dùng để nghe gọi, căn bản không có trò chơi gì cả , còn vỏ ngoài có màu sắc rực rỡ, vậy thì càng hấp dẫn rồi, nhưng đáng tiếc chính là ở đây hiện tại không có.


- Đúng, có trò rắn săn mồi ở trỏng đó. . .
- Không cần nói nữa, cô có nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, người ta không phải mới vừa nói, chỉ là muốn xem một chút thôi sao!


Cô nhân viên mậu dịch còn chưa nói hết, Hạ Lan liền cắt lời, cười lạnh nói một câu, lúc nói chuyện vẫn trừng mắt chiếu tướng Trương Dương, một bộ muốn xem thường người khác. Đối với người này, Trương Dương lại hoàn toàn không nói gì, Mễ Tuyết trong lòng rất tức giận, đang muốn nói chuyện, Trương Dương đột nhiên lôi cô một cái.


- Lấy cái này đi, gói kỹ lại cho tôi, tôi thích!


Trương Dương chỉ vào chiếc điện thoại di động trên quầy, trực tiếp nói một câu, từ đầu tới đuôi, cái điện thoại di động này hắn cũng chẳng thèm cầm qua. Nhân viên mậu dịch giới thiệu những tính năng này, hắn căn bản là không để ý, những thứ này về sau căn bản không tính là tính năng,smartphone ở tương lai đều có thể dùng thay máy vi tính dùng, hơn nữa so với máy vi tính bấy giờ thì tính năng lại càng lớn hơn. Những thứ này, thật sự đối với hắn không hề hấp dẫn. Chỉ là đồ vật này khẳng định trước tiên phải có một cái, hắn cũng chỉ có thể lấy tạm một cái tương đối nhỏ gọn này trước, sau đó lại sẽ thay đổi sau.


- Thích?
Nhân viên mậu dịch thoạt tiên là sững sờ đứng bất động tại chỗ.
- Đúng, thích!


Trương Dương lần thứ hai gật đầu, trên người của hắn có chứa một cái tay nải, nhưng là loại rất phổ biến, loại bằng vải bạt hay được sinh viên dùng, cũng không phải là bằng da, đây là đồ vật "Trương Dương" trước đây để lại, nay hắn không có chỗ đựng nên tiện tay đem ra. Túi rất thường ,nhưng đồ vật bên trong lại không thường, Trương Dương trực tiếp lấy ra, chính là một xấp tiền mặt, tiền mặt tất cả đều là loại có bốn hình người. Người tinh mắt thì đã phát hiện, đây là một xấp tiền mặt rất dầy, ít nhất cũng phải có 10 ngàn, hoặc là hơn.






Truyện liên quan