Chương 1: Bị đâm chết
Trong cơn mưa vật vã đầu tháng ba, bản thân nghiêm túc cảm nhận cái ch.ết đang cặn kề khi con dao ghim chặt trên ngực, đau đớn đến một hồi mạnh mẽ, tuôn ra hòa cùng nước mưa.
Con mẹ nó thật sự cảm thấy mọi thứ nhất mực điên rồ, tại sao không buột chặt cái tên bệnh hoạn đó lại hay tống vào bệnh viện thần kinh mà lại để hắn lang thang đi ở ngoài trời? Còn cầm dao đâm loạn xạ? Mẹ nó, thật sự rất hận! Rất muốn một dao lôi kéo tên kia cùng mình xuống địa ngục, cho hắn nếm mùi thống khổ khi phải ch.ết trong cơn mưa lạnh lẽo như thế.
"Tỉnh dậy."
Trong cơn mơ loáng thoáng nghe tiếng ai đó gọi, lại bật cười, không phải là tự huyễn chứ? Một dao chí mạng như vậy còn không ch.ết?
Hay ở đây là thiên đường?
Không, làm ơn đừng đùa! Bạc Di chưa muốn ch.ết! Muốn tỉnh lại, muốn nhìn thấy ngay người đó, muốn nhìn thấy đứa em trai có nụ cười thiên thần. Làm ơn, chưa muốn ch.ết! Chưa muốn ch.ết!
"Di, muội nghe ta gọi không? Dạy, dạy mau đi."
Bạc Di từ từ mở mắt, trước mặt một người con trai dáng mạo anh tuấn phi thường, ngũ quan sắc sảo đang điên cuồng mừng rỡ, hạnh phúc ôm chầm lấy cô.
Bạc Di ngơ ngác.
Rồi, không phải đi!?
Không phải là cẩu huyết như vậy chứ?
Nếu bây giờ cô hỏi ta là ai, thì chắc chắn mấy kẻ này sẽ ngơ ngác đến mức hoảng loạn đúng không?
Thôi đi đừng có mà đùa, đùa nhạt lắm rồi.
Bàn tay cô run rẩy đẩy người kia ra, lắp bắp nhìn mấy người đứng xung quanh giường của mình mà hỏi: "Tôi làm sao?"
"Muội không nhớ sao?" Nam nhân có gương mặt đẹp như tạc từ tượng kia nắm chặt lấy bàn tay cô, Bạc Di giật mình rút ra, đùa gì chứ, quen bạn trai ba năm còn chưa có nắm tay đấy!!
Nam nhân kia có hơi ngạc nhiên, nhưng rồi cũng bỏ qua điểm lạ thường đó, ôn nhu nhìn cô mà kể rõ mọi chuyện: "Muội, chính muội đã cắt cổ tay của mình mà tự sát. Muội không biết lúc đó ta cùng mọi người đã sợ như thế nào đâu. Di à, tại sao lại làm vậy? Muội có nghĩ đến vị ca ca này sẽ đau đớn như thế nào nếu mất muội không? Còn có Nhạc Vân, muội ấy đã khóc tới ngất lên xỉu xuống."
Khóe mắt cô giật liên hồi. Tôi đây là bị một kẻ điên ở đâu đó nhảy ra đâm ch.ết, chứ không có quẩn trí đến nỗi cắt cổ tay tự vẫn, căn bản mà nói tôi không có điên như vậy. Các người chính là kể chuyện gì vậy
"À...Anh, không...ngươi...Cũng không, huynh, đúng rồi là huynh! Huynh còn nhớ tên mình không"
"Di à, đừng đùa huynh ấy nữa."
Tôi đùa ai cơ?
"Tỷ có biết huynh ấy đã hoảng sợ tới mức nào khi thấy tỷ một thân bên vũng máu nằm im lìm không? Tỷ có biết muội khóc nhiều đến mức nào không? Muội biết là cái ch.ết của Hàn ca khiến tỷ không chấp nhận được, nhưng mà tỷ còn sư phụ, còn các huynh đệ đồng môn, còn có..." Nữ nhân đó mắt đỏ hoe nhìn xuống nam nhân đang ở bên cạnh cô, oán hận lên tiếng: "Đại ca của muội! Tỷ tại sao một chút cũng không nghĩ đến huynh ấy?"
"Ôi trời ơi, tôi điên mất."
Cô lầm bầm trong miệng, khó khăn tiếp thu mấy cái thông tin bỗng nhiên ở trên trời rơi xuống, cái gì mà Hàn ca? Cái gì mà cắt cổ tay tự vẫn? Cái gì mà sư phụ, huynh đệ đồng môn? Đáng ghét, tôi ngay lập tức giết người có được không?
"Các con ra ngoài một chút, ta muốn nói chuyện với Tiểu Di."
Cô nhăn mày nhìn người râu tóc bạc phơ kia.
Tiên à Thần à
"Sư phụ, người cũng đừng la muội ấy."
"Ừ, ta không la."
Nam nhân ở trên giường luyến tiếc rời đi.
Cánh cửa phòng khép lại. Cô bần thần đối diện với ông tiên trong trí tưởng tượng của mình. Làm ơn đưa cô về đi, nếu ngày mai cô không đi làm thì tên keo kiệt đó sẽ trừ lương cô không còn một đồng đó biết không?
Còn có em trai của cô, nó không thể sống thiếu cô được đâu, mà cô, bản thân cũng không thể sống thiếu nó.
"Ta biết con không phải là Thất Di của Vạn Các."
"Ông biết?"
Cô kích động bật dậy, tay vô tình va phải cạnh giường, đau đến mức khóe mắt có nước.
"Ta biết, bởi vì ta chính là người gián tiếp mang con đến đây."
"Vậy thì trả tôi về hành tinh của tôi đi, tôi không chấp nhận tôi trong cái bộ dạng này!!"
Cung Bá thấy cô cứ không ngừng la hét thì vội nắm nhẹ tay bảo cô ngồi xuống. Ông thật không nghĩ kiếp sau của đồ đệ ông chính là mang tính cách nóng nảy này.
"Nghe ta giải thích một chút có được không? Sau đó hãy quyết định có muốn trở về nơi mà con muốn sống hay không?"
Hừ, trời sập cũng muốn!
Thấy cô ngồi yên trong tư thế muốn nghe mình kể chuyện, Cung Bá liền lập tức ngồi xuống ghế, nhàn nhã uống một tách trà sau đó nói:
"Con chính là kiếp sau của Thất Di, số mệnh của con định trong ba kiếp chính là bi ai, khổ sở và đoản mệnh. Cho nên, như con đã thấy, con của kiếp này vì quá đau đớn trước cái ch.ết của Hàn Đường mà đã cắt cổ tay, không màng đến mạng sống mà chỉ muốn nhất nhất được gặp kẻ đó, ta cảm thấy vô cùng đau lòng."
Khi nhìn thấy nữ nhân bé nhỏ này ôm chầm lấy xác của Hàn Đường mà khóc đến tuyệt vọng, khóc đến dây thanh quản bật máu mà cũng không ngừng khóc, Cung Bá liền không cầm lòng được mà nghịch thiên, cái giả phải trả dĩ nhiên cũng không nhỏ.
"Ta đã sử dụng thuật xuyên không đảo vị trí của hai người các con, mục đích không gì khác chính là hy vọng số mệnh của hai đứa, không, số mệnh của con, chính là được thay đổi."
Bạc Di thở hắt: "Điều kiện là gì?"
Thông minh lắm!
"Con không cần biết!"
"Nhưng tại sao chứ? Ông lấy cái gì đảm bảo rằng mọi thứ sẽ thay đổi? Còn nữa, nếu nó không thay đổi mà cứ thế diễn ra thì công sức bỏ ra không uổng sao? Còn có..."
"Tất cả đều là ta tiên đoán, nếu không sai, thì sinh mạng của con kết thúc trước ngày sinh thần hai mươi ba tuổi của con. Nếu như ta không hoán đổi vị trí của hai đứa, kiếp thứ hai của con chính là ra đi như thế!"
Bạc Di hoàn toàn câm lặng, lặng lẽ nhìn những vết gạch còn chưa lành ở trên tay của mình, sợ hãi nhớ rằng...sinh nhật của cô còn đúng ba ngày nữa là tới!