Chương 20: Tra tìm

Sở Lưu Liên nghe xong lời Diệp Thị nói, ngẫm nghĩ rồi sau đó lắc đầu:


- Mẫu thân, lời người nói tuy có lý nhưng đừng quên Thánh ý khó dò, ý tứ của Hoàng Thượng như thế nào không ai có thể đoán được. Nếu hôm nay Diệp Gia ủng hộ Tĩnh Vương thì rất có thể Hoàng Thượng sẽ nghi ngờ Diệp Gia, đến lúc đó chẳng những Diệp Gia gặp nạn mà còn liên lụy tới Tĩnh Vương, như vậy thì chẳng phải những gì chúng ta gây dựng bấy lâu nay sẽ tan thành mây khói sao?


- Vậy thì phải làm sao bây giờ?
Diệp Thị nhíu mày nhìn về phía nữ nhi, Sở Lưu Liên suy nghĩ một chút rồi nhàn nhạt mở miệng:


- Coi như hôm nay chưa hề xảy ra chuyện gì, người trong nội viện của con sẽ không dám nói ra chuyện này, người bên phía Tĩnh Vương Gia cũng sẽ không nói, cuối cùng chỉ còn chủ tớ hai người Lưu Nguyệt biết rõ chuyện này nhưng con nghĩ hai người đó cũng sẽ không dám nói chuyện này ra bên ngoài. Mặt khác đối với những việc tranh đua trên triều đình tạm thời Sở Phủ cùng Diệp Gia không nên tham gia nếu không sẽ là đi vào tử lộ*, tốt nhất cứ để cho các Hoàng Tử cạnh tranh, đến lúc bọn họ phô diễn hết tài năng, chúng ta mới xem ai có thể trở thành Thái Tử.


*tử lộ: đường ch.ết.
Sở Lưu Liên nói xong, sắc mặt dửng dưng, tựa như việc nàng bị Tĩnh Vương ức hϊế͙p͙ khi nãy chưa từng xảy ra, tuy Phượng Ngâm có hành động khinh bạc nàng nhưng chung quy vẫn chưa hủy đi sự trong sạch của nàng.
- Con đã nói thế thì cứ vậy mà làm đi.


Diệp Thị tán thành ý kiến của Sở Lưu Liên, sau đó ở lại cùng nàng nói chút chuyện mới đứng lên:
- Mẫu thân trở về đây,phải sai người đi tìm đạo sĩ vào phủ để ngày mai làm lễ an trạch trừ tà.
Sở Lưu Liên gật đầu, nhưng chợt nhớ tới một việc liền gọi Diệp Thị lại:


available on google playdownload on app store


- Mẫu thân, về bệnh tình của con, con đã nói với Tĩnh Vương Gia là đã có biện pháp chữa trị nhưng thiếu một vị thuốc là Tuyết Sơn Xích Long Quả. Tĩnh Vương Gia nói là biết người có thuốc này, hắn sẽ thay con nghĩ cách có được thuốc, đến lúc đó con ăn vào thì bệnh sẽ tự nhiên hết.


Diệp Thị nghe xong vui vẻ cười gật đầu:
- Tốt.
Bà ta vốn còn đang vắt hết óc suy nghĩ xem phải giải quyết chuyện bệnh tình của nữ nhi như thế nào, không ngờ nữ nhi của mình đã thu xếp ổn thỏa, bây giờ chỉ cần Tĩnh Vương Gia lấy được Tuyết Sơn Xích Long Quả thì cơ thể Liên Nhi liền khỏe mạnh trở lại.


Diệp Thị rời khỏi, Sở Lưu Liên gọi Thủy Tiên cẩn thận hỏi nàng những chuyện từ khi tiến vào Đào Viện đến những lời mà Lưu Nguyệt nói. Sở Lưu Liên vẫn không nghĩ ra, Sở Lưu Nguyệt bị quỷ nhập vào hay là đã thực sự thông suốt, nhưng dù thế nào nàng cũng có thể khẳng định một việc, Sở Lưu Nguyệt đã không còn là muội muội ngu ngốc mà nàng có thể tùy ý đùa bỡn nữa. Xem ra sau này nàng phải cẩn thận một chút, có điều Lưu Nguyệt muốn đấu với nàng, đúng là không biết tự lượng sức mình.


Đôi mắt Sở Lưu Liên xẹt qua tia lạnh lùng, lệnh cho Thủy Tiên:
- Đi mời tam muội Thêu Nghiên và tứ muội Thêu Ngọc đến đây, nói là ta có chuyện muốn nói với các nàng.
Dù Sở Lưu Liên nàng không ra tay thì vẫn sẽ có người đến đối phó với Sở Lưu Nguyệt.
- Dạ, tiểu thư.


Thủy Tiên lĩnh mệnh đi gọi Sở Thêu Nghiên và Sở Thêu Ngọc, hai người này đều là nữ nhi của Sở Thiên Hạo nhưng lại là con của vợ lẽ, thân phận và địa vị kém xa so với Sở Lưu Liên. Có điều mẫu thân của hai người đều là người rất biết nhìn sắc mặt người khác làm việc* nên cuộc sống của hai người ở trong phủ cũng khá thoải mái. Thỉnh thoảng hai người sẽ nhận được ám thị* từ Sở Lưu Liên bảo các nàng đi ức hϊế͙p͙ Lưu Nguyệt, nếu không có những người này thì làm sao Sở Lưu Liên có thể ở ngay thời khắc mấu chốt đi giúp đỡ Lưu Nguyệt muội muội được chứ? Như vậy mới lấy được mỹ danh ôn nhu lương thiện.


*ám thị: ra hiệu ngầm, ngầm thông báo.
*biết nhìn sắc mặt của người khác để làm việc: người biết luồn cúi, nịnh bợ người bề trên.
Đào Viện.


Khi Lưu Nguyệt và Thạch Lựu trở về Đào Viện thì đã đến giờ dùng bữa, chủ tớ ba người ăn cơm xong Lưu Nguyệt gọi Đổng mụ mụ lại hỏi chút chuyện:
- Tiểu Hà, Tiểu Cúc kia thế nào? Có nghe lời không?


- Tiểu thư yên tâm đi, bây giờ hai người đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều, chỉ là để họ ở lại Đào Viện thì không thích hợp cho lắm.


Dụng ý Phu Nhân đưa hai nha hoàn này tới quá rõ ràng, hơn nữa Tiểu Hà, Tiểu Cúc đều sinh ra lớn lên trong phủ, người nhà đều làm việc ở đây nên không thể không nghe lệnh của Phu Nhân.


Lưu Nguyệt gật gật đầu, trên danh nghĩa Diệp Thị là vì thương xót nàng nên mới đưa hai nha hoàn đến, nếu bây giờ nàng đem người trả về sẽ mang tội bất kính, chỉ tự rước thêm phiền phức cho mình, chi bằng trước hết cứ giữ họ lại sau này sẽ nghĩ cách đuổi ra khỏi Đào Viện. Hơn nữa Thạch Lựu luôn phải theo sát hầu hạ mình nên không giúp được Đổng mụ mụ được việc gì, từ những việc nhỏ nhặt như vảy nước, quét nhà, giặt đồ đều đến tay Đổng mụ mụ, nhất định là rất vất vả, hai nha hoàn này đến vừa hay giúp đỡ Đổng mụ mụ.


- Trước hết mụ mụ hãy cho các nàng ở cách xa chúng ta một chút, giao những việc trong Viện cho họ làm, cho dù chúng ta có hành động gì thì họ cũng không thể nào biết được.
Hai mắt Đổng mụ mụ sáng lên, gật gật đầu.
- Nô tài biết phải làm thế nào rồi.


- Ân, mụ mụ đi xuống phân phó các nàng làm việc, nhớ kĩ, người không cần động tay vào bất cứ việc gì mà chỉ cần giám sát, nghiệm thu kết quả là được.
Đổng mụ mụ lên tiếng đáp ứng, xoay người đi ra ngoài.


Trong phòng, chỉ còn lại Thạch Lựu và Lưu Nguyệt. Thạch Lựu đi tới hầu hạ Lưu Nguyệt súc miệng, rửa tay sau cùng đưa nàng khăn tay để lau khô, vừa làm vừa quan tâm nói:
- Tiểu thư, người đi ngủ một chút đi, thân thể người vẫn còn rất yếu.


- Bây giờ ta chưa buồn ngủ, ta muốn làm mấy vị thuốc, em đi ra cửa canh chừng giúp ta, không cho ai tiến vào.
- Dạ, em biết rồi.


Thạch Lựu không biết tiểu thư nhà mình làm cái gì, nhưng bây giờ nàng vô cùng tin tưởng tiểu thư, không hề nghi ngờ dù chỉ một chút với những quyết định của người. Chuyện vừa xảy ra ở Liên Viện, tuy nàng không biết Tĩnh Vương Gia bị làm sao mà bỗng nhiên lại đi khinh bạc Đại tiểu thư, nhưng nàng có thể mơ hồ cảm nhận được chuyện này có liên quan đến Tiểu thư nhà mình. Mặc dù không biết vì sao Tiểu thư đột nhiên trở nên lợi hại như vậy nhưng đây là chuyện tốt nha, như thế mới không bị ức hϊế͙p͙ nữa.


Trước cửa, Thạch Lựu miên man suy nghĩ trên môi vô thức nở nụ cười, nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thời tiết nắng ráo sáng sủa, thật tốt, giống như tương lai vậy tràn đầy hi vọng.


Trong phòng, Lưu Nguyệt nhanh chóng lấy ra những vị thuốc mua hồi sáng, bắt đầu chế dược...trước tiên sẽ chế mấy loại dược phòng thân, còn phải bảo vệ Thạch Lựu và Đổng mụ mụ nữa.


Qua một canh giờ cuối cùng Lưu Nguyệt cũng chế xong dược, lấy những bình nhỏ đựng vào rồi bỏ vào trong hộp cất đi, hoàn thành xong tất cả mọi việc Lưu Nguyệt mới hướng ra bên ngoài gọi:
- Thạch Lựu, vào đi.


Thạch Lựu đẩy cửa tiến vào, mùi thuốc nồng đậm trong phòng lập tức xông vào mũi, nàng vội đi ra mở cửa sổ sau đó đi đến bên Lưu Nguyệt cười hỏi:
- Tiểu thư, người làm cái gì vậy?


Lưu Nguyệt ngáp một cái, quay người ngã xuống trên mặt giường, buổi sáng phải thức dậy sớm, rồi lại ép mình làm mấy chuyện quá sức, bây giờ nàng thực sự rất mệt mỏi:
- Sau này sẽ nói cho em biết, ta đi ngủ một lát, thực mệt, cả người không có chút sức lực.
- Vâng, Tiểu thư ngủ đi.


Thạch Lựu lập tức hầu hạ Lưu Nguyệt đi ngủ, sau khi buông màn lụa xuống Thạch Lựu lặng lẽ lui ra ngoài, ngoài trời, một cơn gió nhẹ khẽ lách mình qua khung cửa sổ thổi vào phòng làm màn lụa khẽ đung đưa lộ ra hình ảnh một thiếu nữ đang an tường ngủ bên trong.


Lưu Nguyệt ngủ một giấc đến lúc chạng vạng mới tỉnh, lúc nàng mở mắt liền nhìn thấy màu nắng của hoàng hôn xuyên qua những khung cửa sổ chiếu vào trong phòng, làm cho căn phòng nhỏ trở nên huyền ảo lộng lẫy vô cùng. Lưu Nguyệt ngẩn người ngắm nhìn, nàng chợt có cảm giác không chân thực, đến tận khi bên tai truyền tới tiếng nói chuyện bên ngoài nàng mới tỉnh táo lại.


- Thạch Lựu, khi nào Nhị tỷ mới tỉnh đây? Bọn ta chờ ở đây ít cũng gần một canh giờ rồi mà nàng vẫn còn ngủ, ngươi đi vào đánh thức nàng, nói là có bọn ta tới thăm.


- Tam tiểu thư, Tứ tiểu thư, hai vị cũng biết mấy ngày nay thân thể Tiểu thư không được khỏe nên mới cần phải nghỉ ngơi thật nhiều, nếu hai vị tiểu thư còn có việc không chờ được thì có thể về trước, đợi khi Tiểu thư tỉnh lại nô tỳ sẽ báo lại có nhị vị tiểu thư đến thăm.


Thạch Lựu mềm mỏng nói, nàng không muốn hai người này quấy rầy Tiểu thư nghỉ ngơi, hơn nữa xưa nay các nàng thường xuyên tới bắt nạt Tiểu thư, ai mà biết hôm nay các nàng đến đây có mục đích gì. Tuy bây giờ Tiểu thư rất thông minh không sợ hai người này nhưng Tiểu thư đang nghỉ ngơi, Thạch Lựu không muốn có người quấy rầy nàng.


Ngoài cửa, Sở Thêu Nghiên và Sở Thêu Ngọc nghe xong liền cười lạnh, nói:
- Thân thể Nhị tỷ không tốt chắc là do lần đập đầu vào tượng sư tử đá kia đi, ngươi nói một người đang sống khỏe mạnh lại đi tự tử làm gì chứ, chẳng phải là do bị người ta từ hôn sao?


Lời này rõ ràng là vui sướng khi người khác gặp họa*, thật ra lúc trước khi biết được Lưu Nguyệt được thay Đại tỷ gả tới Tĩnh Vương phủ các nàng đều cảm thấy ghen tị đến phát điên.
*vui sướng khi người khác gặp họa= cười trên nỗi đau của người khác.


Nhưng không ngờ Lưu Nguyệt còn chưa vào cửa đã bị Tĩnh Vương Gia viết hưu thư, khi biết được chuyện này khỏi phải nói cũng biết trong lòng các nàng vui vẻ đến mức nào.
*******


Lời của tác giả:" Các bạn đọc thân yêu, hôm nay sẽ có phần trả lời đúng nhận phần thưởng, nếu bạn nào trả lời đúng câu hỏi của Tiếu Tiếu sẽ được phần thưởng hai mươi tệ.
Sở Thêu Nghiên và Sở Thêu Ngọc tới gây sự, Lưu Nguyệt sẽ dùng cách gì đối phó các nàng?


A. Tức giận, xông tới đánh các nàng.
B. Làm cho các nàng tự đánh nhau.
C. Không đánh ( ý là dùng cách thâm nho hơn ý)
Tiểu Hoa ta không có hai mươi tệ, tác giả mới có hai mươi tệ nha >






Truyện liên quan