Chương 54: Đối sách

Sắc mặt Sở Lưu Nguyệt trở nên vô cùng khó coi, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau. Nam nhân kia gọi nàng đến thanh lâu, hắn muốn làm gì? Dù thế nào thì nàng cũng là đích nữ phủ Quốc Công, rốt cuộc hắn muốn làm gì?


Trong lòng Sở Lưu Nguyện không ngừng suy nghĩ, cùng lúc đó Túc Tùng đã mang thư đưa đến tay Thạch Lựu. Thạch Lựu vô cùng căm giận Túc Tùng nên nhịn không được lườm hắn một cái rồi mới nhận lấy thư đưa cho tiểu thư.


Túc Tùng vô tội gãi đầu, thật ra hắn thấy chủ nhân nhà mình có thể vừa ý Lưu Nguyệt tiểu thư chính là một loại kỳ tích, Lưu Nguyệt tiểu thư phải thật cảm động mới đúng chứ? Trong Kinh Thành còn rất nhiều tiểu thư chỉ cầu chủ nhân nhà hắn liếc mắt nhìn một cái mà chủ nhân đâu có để vào mắt mặc kệ những nữ tử kia tài giỏi, xinh đẹp cỡ nào.


Nhưng Túc Tùng không nghĩ ra vì sao chủ nhân lại tốn nhiều công sức với Lưu Nguyệt tiểu thư như vậy. Có lẽ vì Lưu Nguyệt tiểu thư quá thông minh hơn nữa lại vượt ra khỏi tầm khống chế của chủ nhân. Nếu nàng cũng giống như bao người bình thường khác thì khi đụng phải thế tử chỉ sợ sẽ phải chịu đau khổ, như vậy chủ nhân cũng sớm mất đi hứng thú với nàng làm sao có thể tìm nàng gây phiền phức như thế này được nữa. Nhưng hết lần này đến lần khác cả hai người đều kiêu ngạo, bướng bỉnh vô cùng nên khi gặp nhau mới cảm giác như gặp phải kỳ phùng địch thủ.


Sở Lưu Nguyệt mở thư ra chỉ thấy trong thư nét chữ như rồng bay phượng múa, cứng cáp có lực, văn phong quả quyết, độc đoán như thể y là người đứng trên đỉnh vạn vật.


Trong thư viết:


available on google playdownload on app store


Không ngờ Sở Lưu Nguyệt nhà ngươi dám cả gan tính kế bản thế tử, vậy thì chờ tiếp nhận trừng phạt đi. Lập tức đến Hương Minh Lâu, bản thế tử muốn xem ngươi biểu diễn. Đúng rồi, không được diến ảo thuật, phải chọn cầm kỳ thi họa để diễn. Bản thế tử rất muốn biết ngươi và hoa khôi Tiêu Tiêu của Minh Hương Lâu ai tài giỏi hơn. À, ngươi không đến cũng được nhưng mời đưa Tuyết Sơn Xích Long Quả cho Túc Tùng mang về.


Sở Lưu Nguyệt nhìn đến đây thì cả khuôn mặt xám xịt, một tay nắm chặt bức thư trong tay, một tay vỗ mạnh lên mặt bàn bên cạnh phát ra một tiếng "Bốp" thật lớn. Nếu Túc Diệp mà là bức thư trong tay nàng, nàng không bóp nát hắn thì không còn là Sở Lưu Nguyệt nữa. Tuyết Sơn Xích Long Quảđã bị Sở Lưu Liên ăn hết rồi mà giờ lại bắt nàng trả lại cho hắn, rõ ràng hắn đang cốý gây sự, thật đáng hận mà.


Trong chính sảnh, Thạch Lựu thấy sắc mặt chủ nhân mình khó coi thì lo lắng hỏi:


- Tiểu thư, người không sao chứ?


Túc Tùng nhìn Sở Lưu Nguyệt, tuy không biết trong thư thế tử viết gì nhưng thấy sắc mặt Sở Lưu Nguyệt như vậy thì cũng biết chẳng phải chuyện tốt gì.


Vương quản gia thấy Sở Lưu Nguyệt bị chọc cho tức giận không nhẹ thì trong lòng cảm thấy vô cùng dễ chịu.


Mặc dù Sở Lưu Nguyệt vô cùng tức giận nhưng sau một lát đã điều chỉnh được cảm xúc. Nàng nhìn Thạch Lựu lắc đầu, một lát sau mới mở thư ra đọc tiếp, bên dưới thư viết:


"Nếu ngươi không có Tuyết Sơn Xích Long Quả cũng không biết cầm kỳ thi họa thì có thể đứng trước cửa Hương Minh Lâu xin lỗi bản thế tử cũng được, hét ba lần: ta sai rồi."


Sở Lưu Nguyệt thấy câu cuối cùng thì trợn mắt, nàng làm gì sai mà bắt nàng xin lỗi? Đồ ch.ết tiệt xấu xa này bảo nàng nói: ta sai rồi? Hắn khinh người quá đáng, trong mắt hắn còn vương pháp sao? Nàng động tay vào Tuyết Sơn Xích Long Quả cũng là do hắn bức bách quá đáng. Chuyện đó vốn không liên quan đến nàng vậy mà hắn tìm mọi cách kéo nàng vào, nàng không động thủ mới là lạ.


Nhưng bây giờ Sở Lưu Nguyệt đã nghĩ thông suốt, Túc Vương Thế Tử Túc Diệp này căn bản không thể dùng vương pháp để trừng trịvì ngay cả Hoàng Thượng cũng không nghĩđến việc đắc tội với hắn. Vậy nên coi như nàng gặp xui xẻo, đang yên lành tại sao lại trêu chọc phải một ác nhân như hắn cơ chứ?


Bây giờ phải làm sao đây?


Chẳng lẽ phải tới trước cử Minh Hương Lâu so tài nghệ với hoa khôi Tiêu Tiêu kia? Mặc dù Hương Minh Lâu là thanh lâu nhưng bắt nàng đến trước cửa cũng không phải việc gì to tát, vấn đề là nàng không biết mấy cái cầm kỳ thi họa kia.


Còn một con đường khác chính là xin lỗi nam nhân kia, nhưng xin lỗi xong hắn sẽ không gây phiền phức cho nàng nữa sao? Trong thư cũng không thấy hắn nhắc đến việc này nên việc xin lỗi chưa chắc đã có tác dụng. Còn về phần Tuyết Sơn Xích Long Quả thì lại càng không có khả năng.


Sở Lưu Nguyệt gặp vấn đề nan giải, nàng lâm vào trầm tư, một câu cũng không nói.


Trong sảnh, trên mặt Túc Tùng vẫn mang nụ cười ấm áp như gió xuân khom người.


- Lưu Nguyệt tiểu thư, xe ngựa của Túc Vương phủ đợi ngay ngoài cửa rồi, xin mời tiểu thư.


Sở Lưu Nguyệt ngẩng đầu nhìn vẻ mặt giả mù sa mưa của Túc Tùng mà bực mình. Chủ nào tớ nấy, đều không phải thứ gì tốt.


- Túc Tùng, hàm răng của ngươi trắng thật đấy! Ta rất muốn xem khi bẻ từng chiếc răng của ngươi xuống ngươi còn cười vui vẻ như vậy được không?- Sở Lưu Nguyệt lạnh lùng nói.


Túc Tùng lập tức ngậm miệng, trong mắt xuất hiện sự kinh ngạc. Ngay cả cách nghĩ của Lưu Nguyệt tiểu thư và thế tử cũng giống nhau như vậy?


Túc Tùng chợt nghĩđến một việc, nếu hai ác ma này ở cùng nhau thì không biết sẽ có bao nhiêu người sẽ phải gặp họa. Chỉ nghĩ thôi hắn đã đổ một đầu mồ hôi nhưng đồng thời cũng rất chờ mong để xem có bao nhiêu người sẽ gặp xui xẻo.


Thạch Lựu hỏi Sở Lưu Nguyệt:


- Tiểu thư, Túc thế tử gọi người đi Hương Minh Lâu làm gìạ?


Sở Lưu Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng:


- Hắn muốn ta đi Hương Minh Lâu so tài với hoa khôi tên là Tiêu Tiêu, chọn một nội dung trong cầm kỳ thi họa.


Sở Lưu Nguyệt vừa nói xong Thạch Lựu liền hô lên, tiểu thư đâu biết những thứ cầm kỳ thi họa kia. Túc thế tử thật quá đáng, trong ngày mừng thọ Thái Hậu thế tửđã biết chuyện này rồi mà giờ lại còn lấy nó ra để bắt tiểu thư làm, đây rõ ràng là tìm cách làm khó người khác. Nhưng bây giờ tiểu thư đã lấy đồ của Túc thế tử, hơn nữa đã đưa cho đại tiểu thư dùng hết rồi, giờ có biết người ta đang làm khó mình thì có thể làm gì khác sao? Thạch Lựu nhăn nhó nghĩ.


Sở Lưu Nguyệt nhăn mày nghĩ xem trong cầm kỳ thi họa mình có thể vớt vát được phần nào. Nghĩ đi nghĩ lại nàng vẫn thở dài, người ta xuyên không đều tinh thông cầm kỳ thi họa, hạ bút thành văn làm quỷ thần đều khiếp sợ nhưng đến nàng thì lại ngược lại, cái gì cũng không biết.


Sở Lưu Nguyệt đang thở ngắn than dài thì đột nhiên nghĩ đến một thứ, mắt nàng sáng rực lên, lợi dụng nó được không?


Mặc dù không biết thắng thua thế nào những trước mắt nàng chỉ có thể trông cậy vào nó thôi. Sở Lưu Nguyệt nghĩ thông suốt rồi đứng lên nhìn Túc Tùng nói:


- Đi thôi.


- Mời Lưu Nguyệt tiểu thư.


Túc Tùng cung kính nói, sau vài lần gặp gỡ hắn có thể khẳng định rằng Lưu Nguyệt tiểu thư không phải hạng người vô năng. Đối mặt nhiều lần khiêu khích của chủ nhân mà vẫn thản nhiên chống đỡ, hết lần này đến lần khác đều yên bình rút lui, Lưu Nguyệt tiểu thư quả là nữ tử lợi hại.


Đoàn người ra khỏi Đào Viện đi đến cửa Sở phủ. Vương quản gia tiễn mọi người xong thì lập tức về Liên Viện báo lại tình hình cho Sở Lưu Liên biết.


Sở Lưu Liên nghe thấy Túc thế tử gọi Sở Lưu Nguyệt đến Hương Minh Lâu so tài nghệ cùng hoa khôi Tiêu Tiêu thì mỉa mai cười. Hoa khôi Tiêu Tiêu của Hương Minh Lâu này nàng đã từng nghe danh, nàng ta chẳng những xinh đẹp lại tinh thông cầm kỳ thi họa. Sở Lưu Nguyệt so tài với Tiêu Tiêu? Đúng là không biết lượng sức! Nhưng nghĩ tới việc Túc thế tử luôn để ý Sở Lưu Nguyệt thì Sở Lưu Liên lại cảm thấy buồn bực. Hơn nữa nghe thấy Túc Diệp đến Hương Minh Lâu trong lòng Sở Lưu Liên không khỏi ngứa ngáy, nàng rất muốn gặp nam nhân hoàn mỹ kia, chỉ cần nghĩđến hắn là tim nàng đã muốn loạn nhịp.


- Vương quản gia, chuẩn bị xe ngựa, ta muốn đến Hương Minh Lâu một chuyến.


Vương quản gia nghe Sở Lưu Liên nói thì kinh ngạc nhưng đại tiểu thư đã nói thì hắn cũng không dám có ý kiến nên nhanh chóng lên tiếng:


- Vâng, nô tài đi chuẩn bị xe ngựa ngay.


Vương Thường lui ra ngoài, trong phòng lại yên tĩnh, Thủy Tiên và Thược Dược đến trước mặt Sở Lưu Liên. Cả hai đều khó hiểu, không biết sao tiểu thư lại muốn đến Hương Minh Lâu? Túc thế tử bắt nhị tiểu thư đến Minh Hương Lâu so tài với hoa khôi Tiêu Tiêu là muốn làm khó nhị tiểu thư, tiểu thư đến đó làm gì? Hơn nữa tổn thương trên mặt tiểu thư còn chưa hồi phục nữa.


Thủy Tiên nhịn không được mở miệng hỏi:


- Tiểu thư, người muốn thấy nhị tiểu thư bị chê cười sao?


Sở Lưu Liên sững sờ, nàng chỉ một lòng muốn đến gặp Túc Diệp chứ đâu có liên quan đến Sở Lưu Nguyệt, nhưng nghĩ lại bây giờ nàng không nên nói lý do như vậy. Sắc mặt Sở Lưu Liên xám đi, gật gật đầu chấp nhận lý do Thủy Tiên nói:


- Đúng, ta muốn xem đường đường là đích nữ phủ Quốc Công sẽ thua hoa khôi thanh lâu như thế nào.


Sở Lưu Liên nghĩđến đâu trong lòng chợt vui vẻ, bắt đầu ra lệnh cho Thủy Tiên và Thược Dược chỉnh sửa cách ăn mặc giúp mình rồi đeo khăn che mặt lên. Sở Lưu Liên có danh kinh thành đệ nhất mỹ nữ, mặc dù bị thương ở mặt nhưng dường như không hề ảnh hưởng đến khí chất cùng sự hấp dẫn vốn có. Sở Lưu Liên đeo khăn che mặt lên, trên người mặc một bộ váy dài thêu hoa sen trắng càng khiến nàng có vẻ cao quý, giống như tiên nữ.


- Thật là đẹp quá!


Thủy Tiên và Thược Dược khen không ngớt miệng, Sở Lưu Liên đưa tay điều chỉnh khăn che mặt, khóe môi vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng, tâm trạng vô cùng tốt. Nhưng vừa nghĩđến vết thương trên mặt thì ánh mắt ngay lập tức trở nên lạnh lẽo.


Vết thương này rốt cuộc là do ai gây ra? Sở Lưu Liên suy đoán, trước đây nàng nghi ngờ Sở Lưu Nguyệt nhưng Sở Lưu Nguyệt là người như thế nào nàng cũng biết, Sở Lưu Nguyệt làm sao có được độc dược được? Nàng ta suốt ngày chỉ ở trong phủ không ló mặt ra đến ngoài, hơn nữa đêm đó Túc Vương cũng kiểm tr.a tay Sở Lưu Nguyệt rồi. Nếu Sở Lưu Nguyệt chạm vào Tuyết Sơn Xích Long Quả thì Túc Diệp sẽ chẳng có lý do gì mà không che giấu hộ nàng ta.


Nhưng nếu không phải Sở Lưu Nguyệt thì còn có người nào? Sở Lưu Liên ngẫm nghĩ thì nhớđến những người trong phủ. Nàng lớn lên xinh đẹp lại được Tĩnh Vương ưa thích nên người ghen ghét nàng trong phủ rất nhiều, không chừng có kẻ đứng sau âm thầm hạ độc nàng. Bất cứ ai nếu để nàng điều tr.a ra thì nàng tuyệt đối sẽ không tha cho người này.


Sở Lưu Liên cười lạnh rồi dẫn hai tỳ nữ ra khỏi phòng, ra khỏi Sở Phủ tiến thẳng đến Hương Minh Lâu.






Truyện liên quan