Chương 2: Mất bảo bối
Sau khi Bạch Thiên Hoan rời đi nửa canh giờ, nam nhân nằm trên giường từ từ tỉnh lại, lúc này, đường chân trời ở phương Đông đã nổi lên một luồngsáng bạc, ánh mặt trời xuyên qua lớp sương thật mỏng phía trên kinhthành chiếu vào trong phòng khách điếm.
Vuốt vuốt đôi mắtcòn nhập nhèm, Hạng Nguyên Hoán vỗ vỗ đầu ngồi dậy, đôi mắt lười mở ra,kéo kéo đồ ngủ lỏng lẻo trên người, dáng vẻ mệt mỏi.
- Vương Toàn!
Cửa phòng bị đẩy ra, một nam tử nhỏ gầy mặc y phục hạ nhân từ ngoài cửa chạy vội vào.
- Thế tử gia, ngài tỉnh rồi sao?
Vương Toàn cung kính đứng ở một bên, líu lưỡi với đống hỗn độn trên mặt đất, có thể đoán được sự điên cuồng tối qua.
Gương mặt như điêu khắc của Hạng Nguyên Hoán hơi nhướng lên, mắt ưng dưới mày kiếm khẽ mở, đôi môi mỏng dưới sống mũi cao cao nhếch một vòng cung đẹp mắt, mái tóc rối xõa nghiêng một bên càng làm tăng thêm vài phần cảmgiác yêu nghiệt lười biếng.
Vương Toàn không dám nhìn tiếpnữa, bởi vì trên tuấn dung đẹp mắt của Hạng Nguyên Hoán không có mộtchút biểu cảm, bình tĩnh khiến trong lòng người ta ngứa ngáy.
Ông nuốt nước miếng, bầu không khí……..rất quỷ dị.
Hạng Nguyên Hoán lười nhác ngồi đó, ngón trỏ hướng về phía Vương Toàn ngoắc ngoắc.
Vương Toàn khẩn trương bước tới, vừa đến trước giường, Hạng Nguyên Hoán thình lình một tay ôm cổ Vương Toàn, kéo đầu ông xuống thấp, chóp mũi ông gần như chạm vào hắn.
- Đinh Viễn Sơn đâu?
Ngữ điệu của hắn nhẹ nhàng nhưng mang theo ý chất vấn nồng đậm.
- Đinh tướng quân tối qua đã về tướng quân phủ rồi!
Chạy thật là nhanh!
- Ngươi đúng là nô tài trung thành hộ chủ, lại giúp thằng nhãi họ Đinh kia hãm hại gia ta!
Hạng Nguyên Hoán nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm ông, mặt đã đen đến có thể cạo xuống một lớp mực.
Đinh Viễn Sơn tên khốn kiếp này, thân là đồng đảng kiêm hảo bằng hữu của hắn mà dám gài bẫy, bỏ thuốc cho hắn.
Thằng nhãi này thích nhất là thu thập cổ kiếm, hắn phải phái người đi trộmtoàn bộ cổ kiếm của hắn ta ném vào lò luyện, sau khi chúng hóa thành một vũng nước thép mới đem trả cho hắn ta.
Vương Toàn đầu đầy mồ hôi lạnh, đôi mắt sắc liếc về phía thỏi bạc trên tủ đầu giường.
- Gia, đó là bạc của ngài sao?
Vương Toàn vội vàng thay đổi đề tài.
Bạc?
Con ngươi Hạng Nguyên Hoán bỗng dưng nhíu chặt, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm thỏi bạc trên tủ đầu giường.
Là của nữ nhân kia để lại!
Bất thình lình, khóe môi hắn nhếch lên một vòng cung âm hiểm:
- Gia mất một bảo bối, lập tức truy nã toàn thành, đặc trưng của phạm nhân là: một nữ nhân ____ngực có bớt hình trái tim!
***
Bạch Thiên Hoan từ cửa sau chuồn vào Thượng thư phủ, lúc nàng về đến Thượng thư phủ đã là canh năm, trời còn chưa sáng rõ.
Không biết hạ nhân trong Phong Viên có phát hiện nàng cả đêm không về hay không.
Vừa tới Phong Viên mình đang ở, nàng nhạy cảm nghe được ở một góc có tiếngnói chuyện được cố ý hạ thấp giọng, nàng không khỏi nhíu chặt con ngươi, từ từ cất bước đi về phía tiếng nói.
- Bạch đại phu nhânmuốn chúng ta giết đại tiểu thư, nhưng Bạch đại tiểu thư này cả đêmkhông về, Bạch đại phu nhân không phải là cố ý đùa giỡn chúng ta chứ?
- Hừ, tiền đã tới tay rồi, Bạch đại tiểu thư không ở đây cũng không thể trách hai huynh đệ chúng ta được.
Bạch Thiên Hoan trốn ở một bên nghe được toàn bộ đoạn đối thoại của hai người họ.
Người trong viện này phát hiện nàng cả đêm không về lại là hai gã sát thủ, thật buồn cười.
Đại phu nhân hám của, đã ngấp nghé đồ cưới ngự tứ của nàng từ lâu, lần nàykhông tiếc ra tay độc ác, thuê sát thủ tới giết nàng, triệu chứng củalòng tham quả nhiên đã đến mức nguy kịch, phải trị cho tốt mới được.
Khi hai gã sát thủ chuẩn bị rời đi, Bạch Thiên Hoan không chút hoang mang cản trở đường đi của hai người.
Nàng cười tươi như hoa:
- Nhị vị, sao nhanh như thế đã vội đi rồi?