Chương 27: Ai thắng ai thua
Hắn tìm một vòng trong cung nhưng không tìm được Đinh Viễn Sơn, còn bị Hoàng đế gọi vào Ngự thư phòng uống ly trà, qua lời Hoàng đế hắn biết Đinh Viễn Sơn vừa mới về phủ, e rằng bọn họ đi khác đường nên không gặp nhau.
Cuối cùng cũng ra khỏi Ngự thư phòng, Hạng Nguyên Hoán chuẩn bị xuất cung.
Vừa rẽ qua hành lang trước Ngự thư phòng, hắn lại gặp phải một người.
Khi thấy rõ mặt của đối phương, Hạng Nguyên Hoán đã quen quần là áo lượt chỉ nói một câu ‘chào Nghi quý phi’ rồi chuẩn bị đi vòng qua bà, nhưng Nghi quý phi lại cố ý cản đường hắn.
Nghi quý phi Trương Giai Nghi, mẹ của lục hoàng tử, tuy đã hơn bốn mươi tuổi nhưng vẫn rất được Hoàng đế sủng ái, đương nhiên là có cách thức của bà ta, cô cô của Hạng Nguyên Hoán là Tuệ quý phi sinh tam hoàng tử, Tuệ quý phi và Nghi quý phi trước nay luôn bất hòa, Hạng Nguyên Hoán cũng lười giao hảo với bà ta.
- Nguyên Hoán, bổn cung nghe nói hơn nửa tháng trước con từng hạ một lệnh truy nã, phải không?
Nghi quý phi chạm nhẹ tay vào trán, dáng vẻ đoan trang, tuy đã hơn bốn mươi tuổi nhưng vẫn có phong thái và sự quyến rũ của người phụ nữ đứng tuổi, hơi lộ ra vết tô trên đuôi chân mày mắt phượng.
- Đa tạ Nghi quý phi quan tâm.
Hạng Nguyên Hoán không kiên nhẫn đáp lời, cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc khay trong tay Nghi quý phi, trên đó có một chén canh, hương thơm canh gà từ đó bay ra:
- Nghi quý phi là tới đưa canh cho Hoàng thượng à, Nguyên Hoán không quấy rầy nữa.
Nghi quý phi vẫn không tránh đường:
- Không biết tên trộm bảo bối kia của con có bắt được chưa?
Hạng Nguyên Hoán nhíu mày, gãi gãi lưng không hề có chút hình tượng nào, ánh mắt liếc nhìn xung quanh.
- Dạo này trộm đều rất khôn khéo, đâu dễ tìm như vậy?
Không biết có phải ảo giác hay không, hắn dường như nghe được Nghi quý phi thở phào nhẹ nhõm:
- Được rồi, bổn cung phải đưa canh gà cho Hoàng thượng, nguội sẽ không tốt.
Dứt lời, Nghi quý phi liền bưng canh gà vòng qua người Hạng Nguyên Hoán làm hắn không hiểu ra sao.
Kỳ quái, Nghi quý phi đột nhiên chặn đường hắn, hỏi chuyện lệnh truy nã làm gì?
Hạng Nguyên Hoán trong lòng còn đang nghĩ về việc tìm Đinh Viễn Sơn nên không nghĩ nhiều nữa mà nhanh chóng rời đi.
***
Đinh đại tướng quân phủ.
Vương Toàn lái xe đến trước cửa sau của Đinh đại tướng quân phủ, xe còn chưa dừng hẳn, Hạng Nguyên Hoán đã nhảy từ trên xe xuống đất.
Vương Toàn đổ mồ hôi với hành động của hắn:
- Ngài từ từ thôi, tiểu tổ tông của tôi ơi!
Hạng Nguyên Hoán đang định gõ cửa thì cửa sau đóng chặt bỗng nhiên mở ra.
Đinh Viễn Sơn mặc thường phục chuẩn bị ra ngoài, định lặng lẽ chạy từ cửa sau chính là muốn tránh Hạng Nguyên Hoán, nhưng kết quả là vừa mở cửa sau thì đụng phải hắn.
Ngay tức khắc Đinh Viễn Sơn muốn đóng cửa lại, nhưng động tác của Hạng Nguyên Hoán còn nhanh hơn, một cước đá văng cửa ra.
- Đinh tướng quân của ta, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi rồi.
Hạng Nguyên Hoán cười như thợ săn bắt được con mồi.
Đinh Viễn Sơn lùi về sau hai bước:
- Cái đó, ta vừa từ chiến trường trở về, dọc đường bôn ba cực khổ, bây giờ ta mệt lắm, có chuyện gì chờ ta tỉnh ngủ rồi hẵng nói.
- Chờ ngươi giúp xong chuyện của ta rồi ngươi muốn ngủ bao lâu, ta cũng không quấy rầy.
Dứt lời, Hạng Nguyên Hoán không nói gì nữa mà kéo Đinh Viễn Sơn ra ngoài.
Bạch Thiên Hoan, hai ta ai thắng ai thua vẫn chưa chắc đâu!