Chương 70: Hết cách cứu chữa
Tin tức Bạch Thiên Hoan bị thương, Hạng Nguyên Hoán nổi giận giết ch.ết cửu hoàng tử trước mặt mọi người rất nhanh đã truyền khắp cả Sơn Thành và cũng truyền đến kinh thành.
Tuy cửu hoàng tử không được sủng ái nhưng hành vi của Hạng Nguyên Hoán không thể nghi ngờ là khiêu chiến quyền uy của hoàng thất, khiến Hoàng đế giận dữ, phái người lập tức truy nã Hạng Nguyên Hoán về kinh thẩm vấn.
Sau hội đấu thú, Ngụy Tử Phong vội vã rời khỏi Sơn Thành để tránh bị kéo vào trận phân tranh này.
Hạ Ất Thần định nhân cơ hội cho Hạng Nguyên Hoán một đòn trí mạng nhưng khi hắn tìm thái tử Hạ Ất Hiên thì phát hiện Hạ Ất Hiên đã rời đi, hắn đấm vào không khí.
Chưởng quỹ giao cho Hạ Ất Thần một hộp gỗ mun, nói là thái tử trước khi đi bảo chưởng quỹ giao cho hắn.
Mở hộp ra, trong hộp là thuốc bổ định kỳ mấy năm nay hắn cho thái tử dùng, trong đó có trộn lẫn độc dược mãn tính.
Đúng lúc này, một thủ hạ vội vã chạy tới, lo lắng bẩm báo với Hạ Ất Thần:
- Lục hoàng tử, mấy nơi cứ điểm tử sĩ khác của chúng ta bị thái tử điện hạ sai người niêm phong, may mà ngài ra lệnh rút lui kịp thời!
Nhìn cái hộp trong tay, sắc mặt Hạ Ất Thần chợt thay đổi, nhất định là Hạ Ất Hiên đã biết được gì rồi.
Tên phế vật Hạ Ất Hiên này cũng dám đấu với hắn.
Nếu hắn ta muốn đấu với mình thì ắt sẽ cứu Hạng Nguyên Hoán.
Hắn lật tay ném cái hộp trong tay xuống đất, một tiếng “phịch” vang lên, những viên thuốc đen thui trong hộp văng rải rác trên mặt đất, dọa tên thuộc hạ phía sau lui hai bước.
Gương mặt Hạ Ất Thần méo mó vì giận, xoay người đi ra ngoài khách điếm:
- Đi, về kinh!
Bạch Thiên Hoan bị thương vô cùng nghiêm trọng, vì mất máu quá nhiều nên không thể di chuyển quá xa, dưới nỗ lực thuyết phục của Lưu Khải, nàng được sắp xếp ở biệt viện Lưu gia phía sau sân đấu thú.
Hai vị đại phu y thuật cao minh ở Sơn Thành đều được mời tới.
Một chậu máu loãng từ trong phòng được bưng ra ngoài, Hạng Nguyên Hoán không giúp được gì đi qua đi lại trong phòng.
Vương Toàn thấy vết thương trên người Hạng Nguyên Hoán, lo lắng khuyên nhủ.
- Thế tử gia, trên người ngài có vết thương, ngài nên đi bôi thuốc trước đi!
Sắc mặt Bạch Thiên Hoan trên giường vô cùng tái nhợt, thoạt nhìn không hề có chút sức sống, nhìn dáng vẻ hôn mê bất tỉnh của nàng, Hạng Nguyên Hoán không kiên nhẫn quở trách:
- Vết thương của ta không có gì đáng ngại, ra ngoài!
- Nhưng ~~
- Ra ngoài!!!
Con ngươi Hạng Nguyên Hoán chợt nheo chặt, ngữ điệu cứng rắn không cho phép cự tuyệt.
- Dạ!
Vương Toàn đành phải ngoan ngoãn lui ra ngoài.
Mãi đến chạng vạng, hai đại phu rốt cục cũng đứng dậy, vẻ mặt cực kỳ khó xử, không dám nhìn mặt Hạng Nguyên Hoán.
- Thế nào? Hoan muội muội có phải không sao rồi không?
Hai đại phu nhìn nhau, một đại phu trong đó cung kính chắp tay nói:
- Vị cô nương này bị thương quá nặng, đã hết cách cứu chữa rồi!
Hết cách cứu chữa!
Vừa nghe bốn chữ này, Hạng Nguyên Hoán còn tưởng mình nghe lầm.
- Ngươi........vừa nói gì?
- Vị cô nương này bị thương quá nặng, lục phủ ngũ tạng đều bị tổn hại, đã hết cách cứu chữa rồi!
Đại phu kia đầy trách nhiệm lặp lại một lần!