Chương 106-1: Cái giá phải trả (1)
Bạch Thiên Hoan lén nấp một bên nhìn thấy tất cả, cũng nghe rõ mồn một lời của đối phương.
Lần nghe lén này càng khẳng định suy nghĩ trong lòng nàng.
Hạng Nguyên Hoán quả nhiên đang bán mạng cho Hoàng đế, giúp trừ khử những mối họa trong lòng của Hoàng đế, đây chắc là cái giá phải trả để Hoàng đế bỏ qua cho họ?
Lòng nàng đau nhói từng cơn.
Chờ người nọ đi rồi, Bạch Thiên Hoan nhanh chóng trở về phòng, vừa nằm xuống một lát thì Hạng Nguyên Hoán về, nàng vờ như mới tỉnh ngủ, dụi dụi đôi mắt nhập nhèm.
- Ta vừa tỉnh lại không thấy chàng, chàng đi đâu vậy?
Sắc mặt Hạng Nguyên Hoán như thường.
- Ta ra ngoài đi vệ sinh, trời còn sớm, chúng ta ngủ tiếp.
Hắn cởi giày leo lên giường, vén chăn chui vào, thuận tay kéo nàng vào lòng, động tác rất nhẹ nhàng, sợ làm bị thương đứa bé trong bụng nàng.
Mũi Bạch Thiên Hoan ngửi thấy trên người hắn thoang thoảng mùi khói, chắc là vừa nãy sau khi xem xong nội dung trên giấy, hắn đã đốt tờ giấy ấy.
- Ta còn tưởng chàng lại nhân lúc ta ngủ, lén chuồn đi nữa chứ.
Bạch Thiên Hoan trêu đùa, thoải mái gối đầu lên cánh tay hắn.
- Không đâu, nàng yên tâm, ta luôn ở đây, ngủ ngoan.
- Ừ.
Bạch Thiên Hoan ngoan ngoãn nhắm mắt lại, dường như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Sáng sớm hôm sau, Hạng Nguyên Hoán lấy cớ muốn ra ngoài một chuyến, buổi tối mới về, Bạch Thiên Hoan không hề hỏi lý do hắn ra ngoài.
Lúc sẩm tối hắn trở về, nàng phát hiện trên người hắn có thêm một vết thương rất sâu, là vết thương do bị lưỡi dao sắc bén gây ra, lúc nàng trị thương cho hắn, hắn chỉ nói là ra ngoài không cẩn thận bị dao người ta va quẹt.
Nhưng, Bạch Thiên Hoan biết vết thương kia do đâu mà có nên rất đau lòng cho Hạng Nguyên Hoán.
Hắn bị thương nói rõ rằng lần này nhất định vô cùng nguy hiểm, có lẽ về sau số lần nguy hiểm sẽ còn rất nhiều, nghĩ đến đây, Bạch Thiên Hoan cảm thấy cực kỳ khiếp đảm.
Nàng âm thầm đưa ra quyết định.
Sau bữa tối hôm đó, Bạch Thiên Hoan nhân lúc Hạng Nguyên Hoán không chú ý, lặng lẽ giao một phong thư cho Họa Mi, bảo Họa Mi đưa ra ngoài.
Họa Mi vừa đi, Bạch Thiên Hoan đang chuẩn bị về phòng thì Ngưu Quang đột nhiên cản đường nàng.
- Ngưu Quang, sao ngươi lại ở đây?
Nàng nhìn sắc trời:
- Lúc này không phải ngươi nên đến phủ Đại học sĩ đưa thuốc sao?
- Thuộc hạ tìm thế tử phi là muốn cầu xin thế tử phi một việc.
- Cầu xin ta?
Bạch Thiên Hoan nhướng mi cười:
- Cầu xin ta cái gì?
- Thế tử phi trực tiếp đưa đơn thuốc cho thuộc hạ đi, thuộc hạ đưa đơn thuốc đó qua, như vậy người của phủ học sĩ có thể dựa theo đấy mà hốt thuốc, không cần thuộc hạ ngày nào cũng đưa qua nữa, thuộc hạ có thể ở lại bảo vệ thế tử phi bất cứ lúc nào.
Ngưu Quang nghiêm túc giải thích.
Hóa ra là không muốn đi đưa thuốc.
Bạch Thiên Hoan cười híp mắt lắc đầu.
- Không được, ta đã hứa với Lưu tiểu thư là ngày nào cũng đưa qua cho nàng ấy, không thể nuốt lời!
Ngưu Quang cau mày.
- Thế tử phi, hay là thế này, người bốc thuốc hết trong một lần rồi thuộc hạ đem tất cả qua đó!
Ngưu Quang đề nghị.
- Không được, trong thuốc mà ta kê có hai vị phải dùng thuốc mới, qua một ngày thì công hiệu sẽ thay đổi!
Dù sao thì Bạch Thiên Hoan cũng không đồng ý.
Ngưu Quang nghẹn họng, không nói gì được.
- Ngươi mau đi đưa thuốc đi, đưa muộn sợ là sẽ làm lỡ dở bệnh của nàng ấy.
Bạch Thiên Hoan ra vẻ không kiên nhẫn giục hắn.
- Dạ!
Ngưu Quang lĩnh mệnh xoay người rời đi.
Bạch Thiên Hoan cười đắc ý trở về phòng, lúc quay đầu nàng phát hiện Hạng Nguyên Hoán đang đứng phía sau.
- Chàng đang bị thương mà? Sao không ở trong nhà nghỉ ngơi đàng hoàng?
Bạch Thiên Hoan lo lắng chạy đến bên cạnh hắn, đỡ hắn vào trong phòng.
Hạng Nguyên Hoán buồn cười nhìn nàng.
- Ta chỉ bị thương ở cánh tay thôi, không có gì đáng ngại, đâu cần hở tí là lo như thế?
- Không được, mau vào đi, hồi đó lúc ta bị thương, chàng đã dặn dò ta thế nào, chàng quên rồi à?
Hạng Nguyên Hoán hết cách, đành mặc cho nàng đẩy hắn về phòng.
- Nàng muốn tác hợp cho Ngưu Quang và Lưu San San à?
Sau khi ngồi xuống, hắn nói.
Chân mày Bạch Thiên Hoan nhướng lên.
- Chàng nhìn ra à?
- Nàng làm rõ ràng như vậy, người sáng mắt đều có thể nhìn ra!
Bạch Thiên Hoan le lưỡi:
- Nhưng mà, hình như Ngưu Quang vẫn chưa phát hiện.
- Hắn tuy ngay thẳng nhưng sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện!
Hạng Nguyên Hoán khẽ thở dài:
- Hơn nữa…..
- Hơn nữa cái gì? Biểu cảm của chàng dường như cảm thấy ta làm việc không thỏa đáng?
Bạch Thiên Hoan nheo mắt.
- Ta không hề thấy hai người họ khả quan.
Hạng Nguyên Hoán chỉ ra chỗ quan trọng:
- Thứ nhất, xuất thân của họ khác nhau, Đại học sĩ sẽ là người đầu tiên không đồng ý.
- Ta cho rằng đây không phải vấn đề lớn, có mấy ai vừa ra đời đã đại phú đại quý, chỉ cần hai người họ thật lòng yêu nhau……..
Hạng Nguyên Hoán lại lắc đầu.
- Hoan muội muội, xuất thân khác biệt chỉ là thứ yếu, điều quan trọng nhất là, Lưu San San xuất thân danh môn, từ nhỏ tới lớn đều là cơm tới há mồm, áo tới đưa tay, nếu nàng ấy gả cho Ngưu Quang, nàng cảm thấy kết quả sẽ ra sao?
Không đợi Bạch Thiên Hoan đáp lời, Hạng Nguyên Hoán đã nói tiếp:
- Nếu để Ngưu Quang đi ở rể, với tính cách của hắn, ắt sẽ không phục tùng, dù ban đầu hai người yêu thương nhau nhưng chung sống lâu dài, những vấn đề trong đó sẽ dần dần lộ ra!
Hạng Nguyên Hoán nói vậy, Bạch Thiên Hoan không cho là đúng.
- Chuyện không phức tạp như chàng nghĩ đâu, ta có trực giác là hai người họ nhất định sẽ ở bên nhau!
Bạch Thiên Hoan tự tin nói.
Hạng Nguyên Hoán còn muốn khuyên nàng nhưng thấy nàng tự tin như vậy thì không nói gì nữa.
- Tùy nàng.
- Đúng rồi, Nguyên Hoán, ngày mai ta có việc phải ra ngoài một chuyến!
Mắt Bạch Thiên Hoan chớp chớp, đôi mắt đen trắng rõ ràng trong veo.
- Ừ, chuyện gì?
Hạng Nguyên Hoán hỏi mà không ngẩng đầu, bưng chén trà lên uống.
- Là chuyện trong tiệm thuốc của ta, ta phải đích thân đi một chuyến.
- Ta đi với nàng.
- Không cần đâu, chàng dị ứng với dược thảo mà, lần trước sau khi chàng đi, lúc về nổi sởi khắp người!
Bạch Thiên Hoan chế nhạo hắn.
Lần đó hắn theo nàng đi tiệm thuốc, kết quả là lúc về nổi sởi đầy người, hắn nhớ tới mà lòng còn kinh hãi.
- Bằng không ta ở bên ngoài đợi nàng.
- Chỉ là đi tiệm thuốc thôi, không có gì đâu, chàng cứ bận chuyện của chàng đi, hơn nữa, mấy chuyện sổ sách này nọ trong tiệm thuốc cũng không thể lo xong chốc lát được!
Suy nghĩ một chốc, Hạng Nguyên Hoán gật đầu:
- Được, vậy sáng mai ta đưa nàng tới tiệm thuốc, buổi trưa ta lại đi đón nàng.
- Được!
Bạch Thiên Hoan vui vẻ đồng ý.
Sáng hôm sau, sau bữa sáng, Hạng Nguyên Hoán đích thân đưa nàng đến cửa tiệm thuốc, Họa Mi chăm sóc nàng, Ngưu Quang, Bạch Thiên và Hắc Ảnh trông chừng ngoài đại sảnh.
Bạch Thiên Hoan cười vẫy tay với Hạng Nguyên Hoán, đưa mắt nhìn hắn rời đi, nàng mới vào trong tiệm thuốc.
Sau khi vào trong tiệm, nàng trực tiếp căn dặn chưởng quỹ tiệm mở cơ quan lối đi dưới đất, qua lối đi bí mật ấy, nàng đi tới cửa sau của viện bên cạnh.
- Đại tiểu thư, người thực sự muốn đi gặp lục hoàng tử sao?
- Ừ, xe ngựa ta bảo ngươi chuẩn bị đã chuẩn bị xong chưa?
- Chuẩn bị xong hết rồi!
Họa Mi chỉ vào một chiếc xe ngựa dừng cách đó không xa:
- Chính là nó!
- Tốt, ta đi ngay đây.
- Đại tiểu thư, nô tỳ đi với người!
Họa Mi nhanh bước theo sau Bạch Thiên Hoan.
Bạch Thiên Hoan lập tức quay đầu lại ngăn cản:
- Họa Mi, ngươi không thể đi cùng ta, có ngươi ở đây thì bọn Ngưu Quang mới không nghi ngờ ta không có trong tiệm thuốc.
- Nhưng…..
Họa Mi lo lắng nhìn bụng Bạch Thiên Hoan.
- Yên tâm đi, ta không sao, lục hoàng tử không dám làm gì ta đâu!
Nàng tự tin nhướng mày.
- Đại tiểu thư, nô tỳ vẫn không yên tâm.
Bạch Thiên Hoan tức giận sa sầm mặt.
- Sao hả, ngươi muốn kháng lệnh ta à?
Họa Mi kinh hãi, vội vàng cúi đầu.
- Nô tỳ không dám!
- Vậy ngươi trở vào đi!
Sắc mặt Bạch Thiên Hoan dịu lại.
- Dạ, đại tiểu thư!
Họa Mi chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Thiên Hoan lên xe ngựa rời đi, bóng xe ngựa xa dần trong tầm mắt, cuối cùng, nàng cắn răng vội vã quay vào tiệm thuốc.