Chương 12

Vốn dĩ Triệu Khương Lan chỉ suy đoán, nhưng thấy bộ dáng kia thì liền xác nhận.


Ánh mắt nàng lạnh lẽo đến mức làm người ta sợ hãi: “Đừng cho rằng bổn cung không biết ngươi muốn làm gì? Nếu phụ thân cho ngươi tới đây, bổn cung nhất định không đưa ngươi đi, nếu có lần sau…cẩn thận ngươi không mở miệng được”


Bích Liễu oán hận nhìn chằm chằm nàng, Triệu khinh đang nắm cằm nàng ta: “Bổn cung phong bế huyệt vị của ngươi, ngươi cứ ở đây quỳ đi, không chịu chút khổ, sợ là không nhớ lâu”


Trong thư phòng, Mộ Dung Bắc Uyên không biểu hiện gì nhìn hai người Giang Dương, lạnh nhạt mở miệng: “Chuyện Vương phi, ngươi thấy thế nào?”
Giang Dương nhận Triệu Khương Lan một tiếng “Sư phụ”, không chịu được mà vì “Đồ đệ”


nói chuyện: “Theo thuộc hạ thấy, hành động của Vương phi chưa chắc là ý Triệu gia. Nha hoàn mà Triệu An Lan đem tới, chắc chắn là người Di Đình quận chúa, sẽ không bao lâu nữa Triệu An Lan trở thành Ngũ Vương phi, Triệu Đồng lại là ngưởi nịnh hót, sợ là sớm quy thuận Ngũ vương gia.”


“Ngươi đang nhắc nhở bổn vương không cần nhằm vào Vương phi?”


available on google playdownload on app store


Giang Dương vò đầu cười: “Thuộc hạ cảm thấy Vương phi không phải là nữ nhân bại hoại, nàng không để ý thân phận giúp lão nhân kia xem bệnh, còn khiến người kia hồi phục dần, y thuật rất cao mình, thứ hai, y giả nhân tâm, người cứu người sẽ không hại người.”


Mộ Dung Bắc Uyên không dao động, hừ lạnh một tiếng: “Vậy thì sao, chỉ bằng việc lúc trước dùng thủ đoạn ép bổn vương cưới nàng, thì vĩnh viễn đừng mong bổn vương ưu ái gì nàng”


“Thứ thuộc hạ nói thắng, cứ cho là Vương phi không gả vào phủ, theo gia thế của Trắc phi cũng không thể làm chính phi, không phải Triệu gia thì cũng sẽ là người khác. Vương gia hà tất đem tức giận trút lên người Vương phi, nàng ta cũng chỉ yêu ngài thôi.”


“Giang thận!” Mộ Dung Bắc Uyên khí tức hạ xuống: “Ngươi quá phận”
Giang Dương đổ mồ hôi lạnh, thâm tự mắng bản thân lắm miệng.
Trước mặt Vương gia Thẩm trắc phi chính là một tờ giấy trắng, không ai được nói không tốt.


Nhưng không hiểu sai, điều Giang Dương nói lại lọt tai Mộ Dung Bắc Uyên, làm Mộ Dung Bắc Uyên vẫn không thoải mái.
Trong đầu hẳn hiện lên nhưng thay đổi của Triệu Khương Lan, trong lòng vô vùng bực bội.
Không được, nhất định phải xem nàng ta tột cùng như thế nào!


Đông Diêu gõ cửa đi vào: “Vương gia, vừa tới canh giờ, vẫn đến chõ Trắc phi dùng bữa chứ”
Mộ Dung Bắc Uyên nghe vậy đứng lên: “Đến Tịnh Chiếu các”
Vừa nghe ba chữ Tịnh Chiếu các, Đông Diêu há miệng to như trứng gà.


Chuyện này…mặt trời mọc đẳng tây sao, Vương gia lại muốn đến chỗ Vương phí?
Bóng đêm buông xuống, Bích Liễu quỳ trong sân càng mất kiên nhẫn, khuôn mặt béo phệ tức giận đến vặn vẹo, thậm chí hơi dữ tợn.
Mộ Dung Bắc Uyên thính lực rất tốt, vừa vào.


cửa liền nghe nha hoàn nhỏ giọng mắng: “Đồ tiện nhân, đúng là phế vật!”
Hắn lạnh lung nhíu mày, lại cảm thấy tức giận.
Bích Liễu thấy hắn thì lập tức kính cẩn, ủy khuất kêu một tiếng: “Nô tỳ thỉnh an Vương gia”


Mộ Dung Bắc Uyên dù viết vẫn cố hỏi: “Ngươi là nha hoàn của Vương phi, sao lại bị quỳ ở đây?”
“Nô tỳ không rõ bản thân phạm vào lỗi gì, nhưng Vương phi tâm tình không tốt, có lẽ lấy nô tỳ trút giận.”
Hừ, nàng ta không tin Triệu Khương Lan dám nói thật trước mặt Tứ vương gia.


“Ý ngươi là, Vương phi điêu ngoa ngoan độc, tùy ý trừng phạt hạ nhân vô lý?”
Ngoài miệng Bích Liễu nói “Nô tỳ không dám”, nhưng trên mặt biểu tình rõ rnagf là đồng ý.
Mộ Dung Bắc Uyên cười lạnh, người Triệu gia đưa tới thật sự không có quy củ.


Hắn nhìn Đông Diêu liếc mắt: “Bất kình với chủ tử, vả miệng”
Không quan tâm âm thanh kêu khóc, Mộ Dung Bắc Uyên vào phòng nghe được từng đượt tiếng cười.
A Sở đang kể những chuyện khi còn nhỏ, Triệu Khương Lan cảm thấy mới lạ, nghe đến say mê, lộ ra vể tươi cười thật lòng.


Ánh nến đong đưa, mái tóc dài của Triệu Khương Lan tùy ý xõa ra.
Ánh mắt xinh đẹp ánh lên ánh sáng của nến vô cùng sáng ngời, phảng phất như kỳ trân quý báu, nhìn khuôn mặt nàng lại có chút động lòng người.
Nhưng tươi cười của nàng nhanh chóng cứng lại.


Khi thấy Mộ Dung Bắc Uyên đi vào, Triệu Khương Lan như con nhím, thu lại ý cười, trở nên xa cách nhạy bén.
“Đúng là khách quý, không biết Vương gia đột nhiên tới Tịnh Chiếu các có chuyện gì?”
Nghe ngữ khí này, rõ ràng muốn chặn hẳn từ ngoài cửa.


Vẫn là gương mặt ngại phiền, Mộ Dung Bắc Uyên suy nghĩ.
Hắn lạnh lung mở miệng: “Sao vậy, trong phủ này bổn vương có nơi nào không thể đi, hôm nay muốn đến dùng bữa, chẳng lẽ còn phải thông báo trước cho ngươi?”


“Đương nhiên” Triệu Khương Lan nói: “Ngày thường ta chỉ chuẩn bị đồ ăn cho một người, ngươi tới chính là hai người, nếu chuẩn bị nhiều sẽ lãng phí”
“Xem ra Vương phi không chào đón bổn vương.”
Nàng nhún vai tỏ ra đương nhiên, không hề phủ nhận!
Nữ nhân thực sự nghĩ vậy!


Hắn ngồi xuống, rồi nhìn kỹ nàng.
Nếu là lúc trước, chỉ cần hắn tới gần nửa bước, Triệu Khương Lan kích động hai mắt sáng ngời.
Nhưng hôm nay hẳn nói ở lại dùng bữa, nữ nhân này không có chút kinh hỉ nào, thậm chỉ có chút không kiên nhãn.


Bộ dáng này với bộ dáng hoa sỉ lúc trước, căn bản là hai người Một hồi lâu, Mộ Dung Bắc Uyên nhìn chằm chằm nàng nói: “Ngươi không phải Triệu Khương Lan.






Truyện liên quan