Chương 114
Vốn dĩ theo luật là đáng chém, nhưng Mộ Dung Bác Uyên nói với Chiêu Vũ để răng phía sau chuyện này có ẩn tình khác, có thể có khả năng liên luỵ đến những đại thân khác trong triều.
Cộng thêm Hà Lâm giết Tào Diệp Vinh là ngoài đạo nghĩa, ông ta cũng không phải là kẻ có tội ác tày trời Chiêu Vũ để liền khai ấn đáp ứng để cho ông ta toàn thấy, cho một chén rượu độc.
Ngày ban ch.ết, là từ Mộ Dung Bắc Uyên tự mình giảm hình, đương nhiên rượu cũng bị trộm đổi thành rượu bình thường.
Triệu Khương Lan thì tính canh giờ, vụng trộm bày tế đàn trong phòng, vận hành linh lực, bắt đầu làm phép.
Đã lâu rồi nàng không dùng loại phương pháp nghịch thiên mà đi này, cộng thêm cơ thể yếu ớt, tiêu tốn rất nhiều công sức. “Linh lực trời đất, đi cùng với ta. Nhật nguyệt qua lại, sao trời cùng sáng. Hồn dẫn đường này, đón trăng mà đến!”
“Hà Lâm, ra!”
Trong lao ngục, Mộ Dung Bắc Uyên nhìn chăm chăm tình huống của Hà Lâm.
Chờ ông ta uống xong chén rượu này, chén rượu bỗng nhiên trượt xuống từ trong lòng bàn tay, giống như là đột nhiên biến thành người giấy, dấu hiệu sinh mệnh gì đó cũng đều biến mất.
Ngồ tác chờ đợi bên cạnh lập tức tiến lên, kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Trời a, ch.ết nhanh thật
Người nhà họ Tào lập tức đi lên: “Xác nhận đã ch.ết rồi?”
“Hoàn toàn ch.ết rồi, rượu độc này thật lợi hại!”
Mộ Dung Bắc Uyên chậm rãi thở ra một hơi, mới trong nháy mắt đó, lòng bàn tay của hắn đều là mồ hôi lạnh.
Gọi hồn phách của Hà Lâm ra rồi, Triệu Khương Lan cũng đầm đĩa mồ hôi, mệt mỏi ngôi biệt trên mặt đất.
Cũng may “thi thể” của Hà Làm đã lừa được cả người kiểm nghiệm tử thi và người nhà họ Tào. Con trai cả của Tào Diệp Vĩnh còn muốn dùng kiếm đâm thân thể này mấy lần, nhưng mà bị Mộ Dung Bắc Uyên tàn nhân ngăn cán.
Như thế mới miễn cưỡng bảo vệ thân thể của ông ta không có bị tổn hại
Dựa theo lệ cũ, thi thể bị bạn ch.ết sẽ được đưa đến núi Vô Uyên, nơi đó có một chỗ là Đình Xuân Hưng.
Thị thế ném đến đó, không lâu sau sẽ bị dã thú kền kền ăn hết, bình thường sẽ không có người đến xem xét.
Kế hoạch của bọn họ là, chờ quan giám sát ném người vào trong khe núi rồi rời đi, sẽ lập tức cho Hà Lâm hồi hồn.
Nhưng mà hồi hồn phức tạp hơn chiêu hồn một chút, hồn phách rời khỏi cơ thể sẽ không có quá nhiều ý thức.
Đình Xuân Hưng có quá nhiều thi thể, vì để đề phòng Hà Lâm tiến vào trong cơ thể khác, Triệu Khương Lan phải tự mình đi theo, Đêm đó, Mộ Dung Bắc Uyên liền dẫn Triệu Khương Lan đi, đợi mấy tên thuộc hạ vận chuyển thi thể đi rồi, bọn họ lập tức xuống dưới tìm người.
Triệu Khương Lan dán một tấm phủ chủ dùng máu của nàng để vẽ lên trên người Hà Lâm, mặc niệm khẩu quyết.
Tiếp tục đợi khoảng nửa nên hương, cuối cùng Hà Lâm mới chậm rãi mở mắt.
Cho dù đã biết sẽ xảy ra cái gì, nhưng khi tận mắt nhìn thấy một màn này, Mộ Dung Bắc Uyên vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Càng cảm thấy kinh hãi, hắn càng biết rõ ràng, nhất định không thể để cho trong biết cung được loại chuyện này, nếu không sợ là Triệu Khương Lan sẽ dữ nhiều lành ít.
Trải qua một màn này, Triệu Khương Lan dùng quá nhiều lĩnh lực, đã không đứng lên nổi
Nhưng mà tình huống khẩn cấp không thể chậm trễ, Mộ Dung Bắc Uyên liền bế nàng lên.
Lại nhét Hà Lâm vào trong xe ngựa, chuẩn bị tự mình đưa ông ta ra khỏi thành.
Bọn họ lại là không biết, tất cả những việc này đã sớm bị một người khác phát hiện ra.