Chương 132
Triệu Khương Lan lạnh lùng cười nhạo một tiếng: “Ha, bổn cung không có nửa phần hứng thú với chuyện tình yêu giữa hai người, chỉ là muốn. nhắc nhở ngươi, đồ của bổn cung không dễ lấy như vậy.
Hoặc là người giữ cho kỹ đừng để nó nhìn thấy mặt trời, hoặc là…đừng mong giữ lại mặt mũi nữa, dù sao da mặt người nào đó dày như tường thành, mất cũng không đáng tiếc: “Ngươi, ngươi!”
Thẩm Hị Nguyệt tức đến che lông ngực. Triệu Khương Lan mắng sảng khoái, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, khinh miệt nhìn nàng ta, thoải mái rời đi. Nàng náo loạn một phen, Mộ Dung Bắc Uyên ngược lại không đến gây phiền phức.
Có lẽ hắn cảm thấy nàng hung hăng độc đoán, không muốn để ý. Như vậy cũng tốt, Triệu Khương Lan lạnh lùng nghĩ, ai cũng đừng trêu chọc đến ai nữa. Mộ Dung Bắc Uyên không đến trêu chọc nàng, ngược lại Mộ Dung Bắc Tộ cố ý đến từ vương phủ một chuyến tim nàng. Lúc Chu Khiết đưa Mộ Dung Bắc Tô đến, Triệu Khương Lan sửng sốt: “Lão lục, sao để lại đến đây?”
“Đệ đến xin giúp đỡ, tứ tẩu. Lần này tựu nhất định phải giúp đệ.”
Hắn nói đến đáng thương, Triệu Khương Lan mờ mịt: “Ta có thể giúp gì cho đệ?”
“Gần đây Hồng Vân cô nương ở kinh thành, đệ hay đến tim nàng ấy, nhưng nàng ấy lại thích nhạc khúc nhất, đệ đây chẳng phải là muốn tìm đề tài chung sao. Cho nên đệ tự viết một khúc, nhưng cứ cảm thấy không hay, muốn nhờ tẩu giúp đỡ chỉ điểm một chút”
Trong đầu Triệu Khương Lan lập tức hiện ra dung nhan tuyệt mỹ như thiên tiên của Hồng Vân cô nương ngày hôm đó, cười nhạo một tiếng: “Đệ quan tâm người ta như vậy à”.
“Đúng vậy” Mộ Dung Bắc Tô xấu hổ thấp giọng nói: “Không giấu tứ tẩu, đệ rất thích nàng ấy, thậm chỉ muốn cưới nàng ấy”
“A Chuyện này không dễ đâu” Triệu Khương Lan sẽ không xem thường thân phận của Hồng Vân, chỉ là dù sao nàng ấy cũng xuất thân chốn phong trần.
Mộ Dung Bắc Tô là hoàng tử, đừng nói đến việc để Hồng Vân làm chính phi, ngay cả trắc phi cũng rất khó. “Đúng vậy, nên để thấy rất phiền. Có điều trước đừng để ý nhiều như vậy, trước mắt quan trọng nhất là dỗ giai nhân vui vẻ. Mau giúp đệ xem thử”
Triệu Khương Lan bảo người lấy đàn ra, vừa đàn tấu nguyên khúc do hắn viết, vừa chuyên tâm chỉnh sửa, không lâu sau một khúc nhạc tuyệt diệu đã được viết xong. Mộ Dung Bắc Tô khen không dứt lời, quả thật cung phụng Triệu Khương Lan như tiên nữ.
Có điều hắn thấy Triệu Khương Lan dáng vẻ xinh đẹp, y phục trang sức trên người lại vô cùng giản dị, có chút khó hiểu. Tử tẩu, bộ trang sức đá huyết ngọc tử ca cố ý đặt làm tẩu hẳn đã nhận được rồi phải không, sao không thấy tẩu đeo.
Tuy nói dáng vẻ đơn giản của tẩu cũng rất đẹp, nhưng dệt hoa trên gấm chẳng phải càng tuyệt hơn sao” Bàn tay đánh đàn của Triệu Khương Lan khẽ khựng lại, không dám tin ngẩng đầu: “Đệ nói gì?”
“Đệ nói tuy tẩu vốn xinh đẹp, nhưng nên đeo thêm trang sức để hiện rõ vẻ thanh lệ”
“Không, cầu trước đó.”
Mộ Dung Bắc Tô kỳ quái nhìn nàng: “Bộ đá huyết ngọc tử ca cố ý đặt làm cho tẩu?”
“Đệ nói tử ca của đệ cố ý đặt làm trang sức, là để tặng ta sao? Đệ nhầm rồi, huynh ấy đưa cho Thẩm Hi Nguyệt”
“Làm sao có thể!”
Mộ Dung Bắc Tô vội vàng xua tay. “Tẩu nhầm mới phải, hôm đó huynh ấy nói phụ hoàng thưởng đá huyết ngọc cho tẩu, huynh ấy hỏi ý kiến của đệ, đệ bèn đưa huynh ấy đến Niệm Di phường.
Chính là nơi nổi tiếng nhất trong kinh, tẩu từng nghe rồi phải không, bọn đệ cố ý dặn dò ông chủ làm xong đưa đến tử vương phủ, tính toán ngày tháng hẳn đã đến rồi chứ, sao còn chưa đưa tới?”
Triệu Khương Lan ngơ ngác nhìn hắn: “Thật sao? Đệ xác định huynh ấy nói tặng ta, Triệu Khương Lan, mà không phải trắc phi?”
Mộ Dung Bắc Tô không hiểu ra sao, còn mờ ám chớp mắt với nàng.
“Đương nhiên sẽ không nhớ nhầm, đệ còn cố ý hỏi, là tặng cho vị tẩu tẩu nào. Tử ca trả lời đệ rất rõ ràng, là tặng vương phi tứ vương phi này, chẳng phải là tẩu sao!”