Chương 35

- Lão đại tôi sai rồi, xin người tha cho
-...
- Lão đại, xin người...
- Sao, làm ra cái việc đó mày sung sướng lắm mà. Mày giỏi như vậy thì cũng nên biết có ngày sẽ như thế chứ.
- Em biết em sai rồi.
- Sai, nói nghe mày sai ở đâu.
- Dạ em không nên bắt cóc cô ta.
- À
- Không nên mổ bụng cô ta.


- Rồi
- Không nên nhận tiền để giết cô ấy.
Chát...Không thể chịu nổi con chó này nói thêm cái gì nữa.
- Mày lấy anh cái khăn tay, bẩn ch.ết.


Ngước cặp mắt đáng sợ lên nhìn kẻ đang ra sức lau tay kia hắn phẫn hận. Cặp mắt hắn trợn lên long sòng sọc gằn từng tơ máu, hắn đang nén đau đớn, đôi tay vốn lành lặn của hắn bị thằng rang con kia đánh gãy mất rồi, nếu không nhanh tới bệnh viện bó thạch cao không sớm thì muộn cũng tàn phế. Vậy mà hắn còn bị thằng chó trước mắt sai lũ cẩu lúc nào cũng dạ dạ vâng vâng nghe lời hành hạ. Chúng coi lão như súc vật vậy, không để lão nghỉ lúc nào khắp người lão giờ không có chỗ nào không tím tím xanh xanh. Nhìn không nhận ra hình người luôn, nếu tiếp tục có khi lão sớm về chầu ông bà mất. Mẹ kiếp lão làm ăn kiếm tiền đả động gì tới thằng Phong này đâu mà hắn hành hạ lão thế này.


- Mày biết mày sai ở đâu chưa.
- Dạ em không biết.
- Đánh nó
- Dạ thôi em biết rồi
- Nói, cô ấy là bồ đại cả ạ
- Đánh ch.ết nó cho tao
- Đừng mà đại ca
-...


- Đại ca em ch.ết cũng được nhưng em muốn biết lí do được không ạ. Hắn phải tìm cách kéo dài thời gian mới được, mẹ kiếp lão đau quá, đau đến mất tri giác rồi.


- Ok. Nghe cho rõ từng lời tao nói đây. Cô ấy là chị dâu tao, là vợ của anh trai tao, là người anh tao yêu nhất. Mày đã phạm phải một sai lầm quá lớn đó là bắt cóc chị ấy. Mày rơi vào tay tao là còn nhẹ đấy, mày mà rơi vào tay anh tao chắc mày sớm lên bàn thờ rồi, à không tao chỉ sợ người ta không biết mày ch.ết rồi để thắp hương ý chứ.


available on google playdownload on app store


Rùng mình, lão có nghe nhầm không. Trông thằng đó thư sinh như vậy có thể làm gì chứ. Ngược lại lão sắp đau đến ch.ết thật rồi đây, lão muốn gặp bác sĩ ngay bây giờ.
- Biết ngay mày không tin. Thằng Tân lấy anh cái ghế, ngồi đây anh kể tiểu sử của anh trai anh cho mà nghe.


- Vâng nhưng mà có một chuyện em rất thắc mắc.
- Sao
- Dạ anh có anh trai bao giờ vậy ạ.
Cốc. " Ngu, anh kết nghĩa gọi là anh trai có được không".
Ôm đầu đau đớn, tự dưng hắn thấy mình ngu thật, hỏi đại ca làm chi rồi bị ăn cốc, cái này phải sưng mấy ngày mất.
- Được ạ, em đi lấy ghế ạ
- Tốt


Lúc sau, bạn nhỏ Tân ôm một chồng ghế lớn đi vào, đại ca Phong cũng phải trố mắt nhìn, bảo nó lấy có một cái, vác vào liền một đống.
- Mày lấy chi nhiều thế.
- Dạ đại ca nói kể tiểu sử của anh trai. Chúng em lấy cả ghế cho mình để nghe cho nó rõ ạ, tránh lúc đứng lâu mỏi ạ.


- Ra vậy, chúng mày cũng nhiều chuyện nhỉ. Ngồi nghe cho rõ cơ.
- Tất nhiên
Choáng, quả nhiên anh chiều bọn này quá hoá hư. Chúng nào giống xã hội đen ngoài bộ quần áo đen toàn tập, chúng giống mấy bà bán hàng ngoài chợ hơn kìa.


- Thôi đừng có mà vớ vẩn, trói lão vào cái cột kia, vác ghế tới đó. Anh kể cho nghe, huy hoàng lắm.
*** Không phải anh chiều lũ đàn em đâu, chúng bắt chước anh đấy, khoản nhiều chuyện ý mà***


#tiểu sử anh trai lão đại ( Đây là cuốn sổ ghi chép siêu việt của cậu bạn Tân, luôn ghi chép những sự kiện rất đặc biệt. Hôm nay ngồi viết tiếp, tiểu sử anh trai lão đại)
Chuyện thế này...
Sự kiện 1: Hoàn cảnh gặp gỡ


Anh và lão đại quen nhau từ 10 năm trước. Khi ấy anh 20 và lão đại 19. Trong một sự kiện hết sức đặc biệt lão đại và anh đã quen nhau, rồi trở thành anh em tốt của nhau.
Sự kiện 2: Cuộc đời của anh trai lão đại.


~~~ Vốn sở hữu một khuôn mặt khá điển trai, anh được phái nữ rất yêu mến. Có một lần anh đang uống rượi có một cô gái phải nói là đẹp bốc lửa tiến tới tán tỉnh. Trước sự quyến rũ như vậy ai mà nỡ chối từ, anh rất ga lăng uống rượu cùng cô ta. Nhưng có một sự thật rất đau đớn, sau khi cô ta say mèm anh liền vứt ả cho thằng Kim - ôsin cao cấp của anh ấy đánh chén. Hôm sau, ả tỉnh dậy đã khóc thét lên rồi chạy mất khỏi cái đất nước này.


- Sao cô ta lại khóc thét vậy đại ca.
- Vì thằng Kim đó xấu ngang Thị Nở trong truyền thuyết.
- Hahaha...
- Chuyện xảy khi anh ấy tròn 20 tuổi.~~~
~~~ Năm 21 tuổi, anh ấy sang Pháp du học.


- Vốn là ma mới hay bị bắt nạt. Anh bị một thằng học dốt nhất lớp xem thường. Nó thường nghĩ nhiều cách làm anh mất mặt, anh nhịn. Nhưng lúc không chịu được nữa anh đã phản ứng lại. Anh ấy biết thằng đó sợ gián, một lần tình cờ anh bắt được một con đang bay, anh cho vào cái hộp, nghiền nát phần thân, phần đầu để lại. Hôm gặp thằng đó trên lớp, anh đã nhân lúc mọi người không chú ý, nhân lúc thằng đó đang ăn bánh há cái mồm như lợn thả con gián đặc biệt được anh chế biến vào. Thằng đó ăn phải nhưng nhanh chóng nhổ ra, phát hiện là gián đã tăng xông mà ngất nhập viện khoảng ba ngày hồi sức, hai tháng để điều trị tâm lí.


- Ôi, không biết có vị gì nhỉ
- Mày ăn thử rồi biết
- Thôi, chắc ghê lắm, sao mà anh ấy ác thế
- Thế đã là gì, nghe tiếp.
Lại một lần khác cũng có một kẻ ngang nhiên chặn đường về của anh ấy. Một mình anh ấy đấu tay đôi với


năm thằng, còn thằng cầm đầu bị anh ấy treo lên cột điện suýt ch.ết vì bị điện giật...
Hôm sau thằng đó kêu thêm người đến trả thù, anh ấy liền nộp đơn lên trường. Thằng đó bị trường đuổi học, không một trường nào thèm nhận nữa...


- Sau lần ấy cuộc sống của anh ở xứ lạ rất bình yên trôi qua. Lúc tốt nghiệp đại học anh đã 25 tuổi rồi. Anh ấy học nghề quản trị kinh doanh, được rất nhiều công ti bên đó giữ lại làm việc. Nhưng anh ấy từ chối, cũng không về nước. Biết anh ấy ở bên đó làm gì không
- Làm gì ạ


- Đi làm ở quán ba.
- Ôi trời, làm trai ý ạ.
Bốp, anh tao mà đi làm trai à.
- Dạ, thế làm gì ở đấy vậy anh.
- Chơi
- Chơi sao


- Phải, tao cũng không rõ chi tiết lắm chỉ nghe anh ấy quen một thằng gì mà nổi tiếng lắm, anh đến đấy chơi với thằng đó, được thằng đó dạy cho cách pha chế rượu, chế tạo vũ khí và bom nguyên tử, cả thuốc độc nữa...
- Ôi trời, anh ấy học mấy thứ đó làm gì..


- Anh ấy nói học cho biết, mà chế thử bom xem thằng nào đáng ghét áp dụng thuốc này xem có nổ thành cái dạng gì... Hình như cũng có mấy người được thử rồi, ch.ết mất xác luôn. Có người uống phải độc của anh ấy còn bị đứt mạch máu ch.ết trong vòng vào giây....


Dứt câu ai ai cũng vuốt mồ hôi hột. Triệu chứng của bệnh rảnh.
- Vậy anh ấy chắc đang làm trong quân đội ạ, biết lắm súng còn lắp bom nữa mà...
- Không, anh ấy làm thầy giáo
- Thầy giáo, người ý mà cũng có thể trở thành thầy giáo sao ạ.


- Ừ, cái này tao cũng thắc mắc. Anh ấy học cái này cái nọ nhưng sao lại làm giáo viên nhỉ... Đúng là lưu manh giả danh tri thức. Không biết chị dâu có biết một mặt này của anh tao không nhỉ
- Chắc không đâu
- Sao chúng mày biết
- Thì anh xem, thằng cha Vẹo kia tắc thở rồi.
- ch.ết rồi.


- Vâng, lão về chầu trời rồi.
- Đúng là yếu vía. Tao chỉ chém gió thôi mà. Mang lão đi chôn đi, gọn gàng vào.
- Dạ, vậy từ nãy tới giờ đại ca chém gió sao.
- Đúng đó chứ mày nghĩ anh tao sao.


Lần này thì rét run luôn, lão đại của của bọn họ thật kinh tởm, chỉ kể chuyện thôi mà cũng có thể giết người... Thế mà " mày rơi vào tay tao là còn nhẹ đấy", nhẹ thật ch.ết vì bệnh tim thôi mà.
~~~ Alo, anh- thằng kia ch.ết rồi. Em xin lỗi anh một lần nữa, là tại em quản đàn em không tốt.


- Không sao. Chị mày ổn rồi, anh cũng phải cảm ơn mày đã giúp anh.
- Không có gì, nhưng có vẻ chuyện này còn kẻ đằng sau. Bởi vì theo em biết thằng này nhận tiền làm việc. Anh nên cẩn thận, em sẽ điều tr.a xem kẻ đằng sau là ai.
- Ok. Giúp anh
- Hôm nào gặp.
- Ừ, kêu cả hai tên kia nữa.
- Ok.~~~


Cúp điện thoại, xem ra sự việc này không đơn giản. Rất cuộc ai lại ác độc muốn giết vợ anh cơ chứ. Bất luận là kẻ nào, hắn cũng đừng mong động vào vợ anh lần nào nữa. Đây là lời cam đoan, là sự tự tôn của anh.






Truyện liên quan