Chương 44
Leo một lúc anh cũng trên vị trên sân thượng, vợ anh với mấy người bạn đang làm gì thì anh hoàn toàn không thể lí giải nổi. Vợ anh thì ngồi trên ghế mà mặt toàn đít nồi đen xì, bên cạnh còn có thùng nước đã hết hơn phân nửa. Mấy người kia cũng không hơn không kém. Mấy chị kia thì nằm ưỡn mãi ra vỗ phành phạch cái bụng, mấy thằng nhóc kia thì đứa đầu đủ màu tóc sặc sỡ, đứa hít đất, đứa lại nhảy nhót như kẻ điên, đứa thì hát chua loen loét.... Có ai trả lời hộ anh chuyện gì đang diễn ra vậy, nhà này mới chuyển thành bệnh viện thần kinh sao trời.
- Em à....chuyện gì thế này.
- A anh lên rồi à, ra đây chơi với em, càng đông càng vui phải không mấy you.
- Right...
- Im đi, em đang làm gì đấy.
- Chơi đó, trò câu hỏi và phần thưởng.
- Là chơi thế nào.
- Đây là cái chai đã hết, em sẽ quay nó nếu cái đầu nó chĩa về người nào thì người đó phải bốc thăm để trả lời câu hỏi, câu hỏi thì rất đa dạng đủ ngành nghề tạp chủng...vv và vv
Trả lời đúng thì có thể yêu cầu việc mình muốn làm ngay bây giờ với tất cả mọi người.
Phần thưởng rất hời...
Tuy nhiên ai trả lời sai thì tiếp tục bốc thăm sang hộp màu đen này, bốc ba phiếu và làm tất cả mọi yêu cầu trong đó. Cụ thể trong đó viết cái gì thì phải tuỳ vào vận số của người bốc.
Đó, anh chơi không vui lắm.
- Trời ơi, còn có cả cái trò này nữa. Em xem có con rồi mà còn như con nít. Chơi gì mà mặt đen như than, thiếu chút anh cũng không nhận ra. Còn mấy người nữa, lại còn tí tởn theo cô ấy chơi cái trò gì đâu mà. Leo tới tận đây, em leo lên tận đây kiểu gì vậy.
- Có người khiêng mà.
- Khiêng, khiêng kiểu gì chứ. Em bự vậy mà.
- A, anh dám chê em béo.
- Không phải, nhưng mà ai khiêng em chứ, sao dám để cho họ khiêng em chứ.
Hất hất cái đầu nghiêng về phía góc sân. Theo cái ngoéo đầu của cô anh quay về phía sau, có một cái võng vác.
- Võng vác sao.
- Ừ, cái này mẹ cho em đây. Rất chắc chắn. Mọi người vác em lên đây chơi đấy, có cái này trọng lượng giảm đi nhiều lắm, chị Cầu với chị Bảy còn khiêng được em nữa mà. Cả Này 8 cũng nằm thử rồi để cho Này 4 với Này 2 vác nữa. Vui lắm cứ như ngồi kiệu hoàng thượng thời phong kiến ý, mọi người nhờ.
- Phải đó ông chủ, Tiểu Tuyết nằm cái này rất an toàn. Mang ra vườn đặt cho cô ấy hóng mát cũng rất thoải mái.
- Phải, bà chủ Trần cũng kêu tôi nằm thử võng rất thích, đung đa đung đưa chỉ muốn ngủ.
- Thôi. Mấy người hay thật, ở với cô ấy có mấy tháng mà tính nết sao giống cô ấy quá vậy. Đi làm việc đi, nhà cửa không trông trốn hết lên đây, nhỡ trộm vào thì sao. Xuống nhà tắm rửa hết đi, chả giống mấy nhóc tôi nuôi nữa rồi.
- Dạ. All
- Đi, xuống nhà chơi tiếp
- Em...
- Hì hì đùa thôi. Đi tắm đi tắm...
- Ông chủ, có cần vác cô ấy xuống không ạ.
- Mấy người vác nhau đi, tôi bế cô ấy xuống.
- Em nặng lắm đấy...
Phốc, chỉ là tập thể dục buổi trưa thôi.
Bế cô về phòng, đang định giúp cô tắm thì cô lại giở giọng bà chủ.
- Ra ngoài
- Anh giúp em tắm
- Không cần
- Ngoan nào, ngại gì chứ. Có phải chưa thấy bao giờ đâu.
- Anh... Nhưng mà em vẫn ngại. Anh không ra em không tắm đâu.
- Có tắm không
- Không
- Có không
- Không
- Thôi thôi được rồi, vợ là tất cả.
- Thế chứ, anh yêu.
- Nhưng mà phải bù đắp cơ.
Chụt
- Chưa cân đâu.
Chụt chụt chụt
- Hừm, tốt lắm. Xong nhớ gọi anh.
- OK
***
Trở xuống xuyên qua phòng khách, đi tới phòng bếp. Tự vắn ống tay áo nấu cơm. Nhà này riết rồi cũng loạn, ai đâu người anh thuê bằng tiền thật giá thật lại ham chơi quên không nấu cơm. Mấy thằng anh bảo chăm chị dâu chúng lại trốn việc đi chơi nốt. Đúng là chiều quá hoá hư, tí nữa phải dạy dỗ một trận mới được.
###
Mấy bạn có thể không cần đọc đoạn này
((((( Phỏng vấn n một chút)))))
- Anh từng có ý định sẽ làm xã hội đen sao.Tina
- Không đâu, lũ ranh kia nói vớ vẩn đấy
- Vậy sao anh lại có nhiều đàn em đến vậy.
- À, ngày xưa lỡ đấm thằng Phong mấy cái. Chúng hâm mộ nên bám riết đuổi cũng không đi nên mang về nuôi, dù sao chúng nó cũng toàn trẻ mồ côi.
- Nhưng khi ấy anh mới có 20 tuổi, vậy đàn em của anh ngày ấy bao nhiêu mùa xuân mà đã đi xem đánh nhau rồi.
- Tôi cũng thắc mắc, chúng toàn mới
17, 18 thế mà chuyên đi cổ vũ bạo lực.
- Tuổi trẻ manh động tuổi trẻ manh động, cảm ơn anh đã thu nhận họ.
- Sao cô lại cảm ơn giống chúng vậy
- Thì đó, nếu anh không thu nhận chúng thì bây giờ cảnh sát chả thay nhau đi truy nã chúng còn gì?
- Ra vậy.