Chương 46

Hôm nay là ngày 3 tháng 3, đêm qua phát hiện nước ối bị vỡ nên cô được anh đưa vào bệnh viện. Tuy nước ối bị vỡ rồi nhưng suốt từ đêm qua tới giờ cô vẫn chưa đẻ được. Bác sĩ nói đây là hiện tượng rất bình thường nhưng mà anh vẫn hết sức lo lắng. Nếu có thể anh còn muốn là người sinh con cho cô nữa.


- Mở hai phân rồi thưa bác sĩ. Y tá chuyên theo dõi TT đột nhiên lên tiếng sau suốt một đêm.
- Tốt, mau đưa cô ấy vào phòng sinh.
- Dạ, nhận lời cô y tá rất nhanh đẩy giường của cô vào phòng sinh.
- Bác sĩ, bác sĩ tôi có thể vào không


Thấy cô sắp sinh mà dáng vẻ thật khổ sở, anh muốn vào xem, anh muốn ở bên cô.
- Tôi nghĩ anh nên ở bên ngoài, phụ nữ sinh con nếu để chồng nhìn thấy sẽ ám ảnh đó. Anh sẽ bị ám ảnh bởi dáng vẻ chật vật của cô ấy, có khi không cho cô ấy sinh thêm cũng nên.


- Không sao, tôi cũng không mong cô ấy đẻ nữa, ba đứa là đủ rồi.
-....
- Anh vào đi, nhớ thay đồ diệt khuẩn.
- Cảm ơn.


Nhận được sự đồng ý của bác sĩ anh rất mau thay đồ trở vào. Vừa vào anh đã rất hoảng loạn, chỉ kịp chạy lại nắm chặt lấy bàn tay trắng nhợt của cô. Qua tấm giác mạc của anh, nó đang khắc hoạ hình ảnh chật vật của cô. Khuôn mặt hồng hào mọi ngày bây giờ đã biến sắc, trắng trắng xanh xanh tái nhợt lại; mái tóc dài óng ả bây giờ đã bết lại dính cả lên mặt. Đáng sợ nhất là tiếng hét của cô, nó như xé từng miếng da miếng thịt trên cơ thể anh. Hô hấp của cô dồn dập, không đều, cả người như muốn lả đi, nhếch nhác vô cùng. Bàn tay nắm vào tay anh chặt đến nỗi anh khẽ đau, chắc là cô đau lắm. Ở bên cô, thấy cô đau như vậy mà anh không thể làm gì sao bất lực quá. Con à, mặc kệ con nghịch ngợm phá phách thế nào cũng nhanh nhanh chui ra đi, mẹ của con mệt lắm rồi.


1 tiếng sau...
Vẫn tiếng hét ấy nhưng hơi sức của cô đang dần yếu đi. Anh lo quá, sao mà lâu như vậy rồi vẫn còn chưa ra nữa. Mấy đứa quỷ sứ, đợi chúng ra đời rồi anh sẽ tét vào mông mỗi đứa mấy cái cho biết. Sao mà mãi không chịu chui ra chứ.


available on google playdownload on app store


Các y tá và bác sĩ cũng đang cố gắng hết sức. Đây là trường hợp sinh nhiều, hiếm thấy nên họ rất sốt ruột, cũng may đỡ đẻ nhiều nên ít ra họ còn bình tĩnh như người nhà bệnh nhân, trông anh ta đổ mồ hôi mà họ cũng nổi hết da gà vì sợ.
- Cố gắng lên, thấy đầu ra rồi.


Mắt thấy cái đầu nhú dần ra sau một quãng thời gian cũng là dài thì cả phòng sinh vô cùng hạnh phúc, cuối cùng cũng có một đứa chịu ra rồi.


Nghe thấy thông báo của bác sĩ, ai cũng phấn chấn hẳn lên. Nhất là cô, suốt 1 tiếng qua cô cứ như sắp ch.ết ấy. Đau không khóc nổi, xé ra ra thịt, mồ hôi vã ra như tắm. Tuy rất mừng vì cũng có đứa ló ra nhưng mà thực sự cô không còn sức nữa rồi. Cô rất mệt, chỉ muốn nhắm mắt lại thôi, mệt quá...


- Mẹ trẻ cố lên, không được nhắm mắt. Nhắm mắt là hết đẻ luôn đấy.
- Tôi...mệt...
- Cố lên một chút thôi. Hít thở đi... Y tá Ngọc đếm nhịp thở cho cô ấy
- Vâng
- Em à, cố gắng lên. Vì con, em cố gắng lên...
- Hức...Aaaaaa
-....
****


- Ra rồi, ra rồi. Con cả là con trai. Y tá Mai, bế cháu rồi đeo vòng số cho cháu. Nhớ nha nó là cả.
- Dạ, chị Kim.
- Một đứa rồi, mẹ trẻ cố lên. Cha cháu có thể ra trông con, để chúng tôi làm cũng được.
- Không cần, tôi phải xem cô ấy. Bác
sĩ mau mau xem, sắp hai tiếng rồi sao mới có một đứa vậy.


- Tôi biết rồi. Ấy mẹ trẻ đừng ngủ, mau mau dặn ra đi. Cô mệt nhưng mấy bé chắc cũng khó chịu lắm rồi. Chỉ cần mẹ nó cố gắng thì nó cũng sẽ cố gắng, chúng nhất định sẽ chui ra nhanh thôi.
- Vâng...tôi sẽ cố...gắng
Aaaaaaaa...
Ưuuuuuuuu.....
- Tốt lắm, cố nữa lên.


Phải, dặn mạnh lên. Cô là người phụ nữ kiên cường, sắp được rồi.
- Mẹ trẻ, hít thở đi. Hít vào thở ra...đúng rồi hít vào thở ra...
Aaaaa...
- Tốt lắm....Được rồi.
Mau... ra rồi, ra nữa rồi. Một bé trai, cắt rốn đi. Mai Mai, bế cháu đi, đeo vòng, bé số 2 đó.
- Dạ dạ...


- Còn một đứa nữa thôi. Hít vào thở ra hít vào thở ra...
Ra rồi, ra rồi. Ôi, tưởng thằng cu hoá ra lại là một tiểu công chúa. Là một công chúa đó, chúc mừng anh chị cả trai lẫn gái đông đủ.
- Ôi ôi bác sĩ, cô ấy ngất rồi. Huyết áp đang tụt nghiêm trọng...
- Sao....Mai đón lấy, nó là út.


Ngọc, đeo ống thở. Tiêm thuốc tăng huyết áp cho cô ấy.
- Dạ..
- Bác sĩ, cô ấy sao vậy.
Đột nhiên cô lại ngất đi, bảng theo dõi lại kêu cấp cứu. Anh lo quá, các con ra rồi sao cô lại ngủ vậy.


- Y tá Mai, bế các cháu cho người nhà tắm rửa. Y tá Ngọc mời chồng cô ấy ra ngoài, mau gọi thêm cô Loan vào đây cho tôi.
- Dạ bác sĩ. Anh Dương, mời anh ra ngoài cho.
- Không, tôi muốn...
- Mời anh ra cho.


Đột nhiên bị đẩy ra ngoài, thần trí anh hiện tại đang rất hoảng. Ba mẹ đã đi coi mấy đứa nhỏ, chỉ có anh ở đây. Rốt cuộc sao vậy chứ, cô đừng có mà bỏ anh đấy, nếu không anh sẽ không tha thứ cho cô đâu...
- Bác sĩ Liên, bệnh nhân này sao vậy!!!


- Bác sĩ Loan, cô ấy mới sinh xong. Bị tụt huyết áp nghiêm trọng và thiếu máu gấp.
- Đã hiểu, Ngọc mau lấy máu truyền cho cô ấy.
- Vâng
- Chị đã tiêm cho cô ấy chưa.
- Rồi, bây giờ cô tiêm thêm một mũi nữa đi. Tiêm thêm thuốc dưỡng chất, cô ấy cần bổ sung chất dinh dưỡng.
- Biết.


- Bác sĩ, huyết áp đang dần ổn định rồi ạ.
- Được rồi, không còn chuyện gì nữa rồi. Cô Ngọc ra thông báo với người nhà đi. Bác sĩ Loan hết bịch máu này thì truyền thêm bịch nữa.
- Đã biết, để tôi trông cho. Hai người đi nghỉ trước đi.
- Cảm ơn!!!


Tình trạng cô ấy đã ổn rồi nên các bác sĩ cũng đi ra. Vẫn còn nhiều bệnh nhân cần cấp cứu lắm nên họ không thể để quá nhiều người trong cùng một phòng được.


- anh Dương, chị nhà đã ổn định rồi. Một tiếng nữa người nhà có thể vào thăm. Trông anh có vẻ không ổn lắm, nhân lúc cô ấy chưa tỉnh thì anh nên sửa sang lại một chút đi. Anh cũng nên đi thăm con một chút, theo tôi thấy có vẻ con nó bị anh bơ rồi.
- Vâng. Cảm ơn bác sĩ.


May quá, không có sao. Cô làm anh sợ hết hồn. Mới có mấy tiếng đồng hồ mà không biết anh biến thành cái dạng gì rồi, bác sĩ bảo 1 tiếng nữa cô mới tỉnh lại vậy anh về qua nhà tắm cái đã. Rồi thăm mấy đứa nhỏ, dù sao trẻ con mới sinh kị vi khuẩn anh tắm sạch sẽ gặp chúng cũng là nên. Hồi nãy mải xem cô không để ý mấy đứa nhỏ chắc chúng giận anh lắm đây!!!


Trở lại bệnh viện nhanh nhất có thể, hiện chưa được vào thăm cô nên anh chuyển hướng đến thăm các con. Tuy là coi cô không dời mắt nhưng anh vẫn nghe rõ là 2 trai 1 gái. May mắn thật, ít ra còn có một công chúa nếu để cô lôi ra ba thằng con trai chắc anh sẽ buồn bực mà ch.ết quá. Phải biết suốt ngày tháng qua anh mua toàn quần áo bé gái, anh thích con gái lắm, dễ thương như cô vậy. Con gái để còn nâng niu chiều chuộng nữa còn con trai mong chúng lớn không phá của đã là mừng rồi. Tuy cô sinh ra tận 2 thằng nhưng mà dẫu sao vẫn vớt vát được cô út. Vợ anh đúng là số 1, ngày trước khi đi kiểm tr.a nhất quyết không xem giới tính đúng là chuẩn mà. Như vậy mới bất ngờ...


Chưa có tới phòng mà anh đã nghe tiếng khóc chu chéo phát ra rồi. Trẻ con mới sinh ra đều khóc dữ dội như vậy sao ta...
- Ba mẹ Dương, ba mẹ Trần...


Hai cặp ông bà vừa thấy mặt con trai ló ra thì mừng như điên. Ôi trời ơi tắm táp sạch sẽ mặc quần áo cho chúng nó xong mà như thần giao cách cảm cả ba đứa khóc toáng lên, dỗ mãi không được, cũng may thuê phòng tư nếu không ảnh hưởng tới mấy cô gái vừa sinh xong chả như vả cho phát vào mặt. Cháu mình mà cũng dỗ không xong.


- A Thần, mau bế nó, khóc quá trời à...
- Sao lại như vậy
- Chắc đói rồi, bế một đứa để mẹ đi xin sữa.
- Nhưng mà con không biết bế, nó bé thế kia nhỡ lọt rơi xuống thì sao
- Không biết thì học, ra đây ra đây.
Chìa hai tay ra... Sau đó mẹ Dương khẽ đặt một nhóc xuống.
- Ôi ôi thế nào nữa...


Hahaha...
Nhìn dáng vẻ chật vật bế con của Dương Thần một đời oai phong mà ai cũng không thể nhịn cười. Ngày thường việc gì cũng biết làm ấy thế mà bế con của chính mình cũng không xong.
- Ổn thôi, siết hai tay chặt vào. Giữ chắc nó trong lòng con. Đúng đúng cứ để yên thế là bế rồi đó thằng ngốc ạ!!!


Mặc kệ lời châm biếm của mẹ anh dần dần ôm chặt nó vào lòng, ôi cái cảm giác bế con của vào lòng thì ra lại hạnh phúc đến như vậy. Không gì có thể diễn tả được cảm giác này, chỉ có một lời duy nhất anh muốn nói: " Vợ à, cảm ơn em ".


- Con giỏi đó Thần, nó nín luôn kìa. Còn thao láo thao láo mở mắt nhìn con nữa. Chộ ôi dễ thương quá... Sao lại dễ thương như vậy được chứ...
Mau mau đưa nó đây, bế tiếp cậu hai nào...
- Rồi rồi bế tiểu công chúa đi, xinh nhất cái đất nước này mất.
-...


Đúng là cha con nhà giặc mà, ông bà cưng các con như vậy mà cứ khóc hoài, ba bế có xíu à cười không thấy Tổ quốc...haiz
Lời than thở của toàn thể tập đoàn đi đưa đẻ.






Truyện liên quan