Chương 56: Xu Xu - Khánh Duy
Tôi là Xu Xu tiểu Hân, bạn của Tuyết. Tôi là quản lý nhân sự của hãng hàng không MMM. Hôm ấy Tuyết đến gặp tôi nhờ xem chuyến bay của chồng cô ấy và để lừa anh ta trở về bên cô. Không may gặp chuyện nên tôi phải đưa vợ chồng họ tới bệnh viện. Ở đó tôi đã gặp người con trai ấy, người mà tôi hoàn toàn không biết rằng sau này lại trở thành chồng của mình.
Thật ra ban đầu tôi không để lắm, trời sinh tôi rất ghét đàn ông, nhất là bọn trăng hoa. Không biết sao lại vớ phải anh ta, điển hình của một kẻ thích tán gái.
Anh ta làm phiền và luôn xuất hiện trước mặt tôi mọi lúc mọi nơi. Điều đó khiến tôi rất mệt mỏi, nhất là khi tôi đánh, tôi đá, tôi bày trò hãm hại, tôi làm xấu mặt anh ta rất nhiều lần nhưng đổi lại vẫn là nụ cười đểu giả của anh ta. Tôi tìm em rể méc lẻo nhưng cậu ta lại trốn đi du lịch với Tuyết, cặp đôi ấy à rõ ngứa mắt suốt ngày đi chơi không à.
Tôi chán quá nên lên máy bay sang Anh cùng đoàn khách và ở lại mấy ngày, đen đủi anh ta cũng đi công tác ở đó. Tình cờ gặp nhau trong khách sạn, tôi giả vờ không quen trốn đi nhưng vẫn bị anh ta nhìn thấy. Anh ta còn cợt nhả rằng tôi nhớ anh ta nên theo dõi anh. Xấc, chị đây mới không thèm. Đường đường là đầu gấu một thời sinh viên lại phải đi theo dõi tên tự kỉ đó chắc. Tôi chẳng thèm nói lại mà về phòng, ăn tối rồi đi ngủ. Sáng dậy đi ra biển tắm, tình cờ thấy anh ta đang bôi kem chống nắng cho một cô gái tóc vàng. Đúng là lũ bệnh, sáng sớm trong trẻo thế này nắng ở đâu ra mà bày đặt sức kem.
Tôi thản nhiên đi qua, dạo trên cát ngắm cảnh.
- Oa, thật trong lành.
- Úi
Tự dưng anh ta xuất hiện sau lưng làm giật mình.
- Sao vậy em!!!
- Em cái gì, anh là ma chắc làm giật cả mình.
- Ừ ma đẹp trai.
-...
Đó, anh ta lại tự kỉ giai đoạn cuối rồi. Không thèm chấp, chị đây rất phóng khoáng. Tôi về phòng thu dọn đồ về nhà, phải về nhà mình mới an toàn.
Nhưng mà hình như tôi đã lầm, về nhà cũng thấy bản mặt đáng ghét của anh ta. Quá lắm, thì ra anh ta là hàng xóm nhà tôi trong bao năm tôi đến Anh học tập cùng Tuyết. Chỉ là tôi học có 4 năm thôi rồi về ở căn hộ công ti cấp cho. Hôm nay mới rảnh rang về nhà một lần sao lại gặp phải yêu quái thế chứ.
Càng khốn hơn là hôm ấy vào ngày liên hoan xóm, cả xóm quây quần bên nhau ca hát uống rượu nhảy múa tưng bừng. Đó sẽ là kỉ niệm nếu như tôi và hắn ta không say. Đêm đó tôi với hắn lại có thể lăn lộn trên giường, Ôi đời con gái trong trắng của tôi.
Hắn ta nói sẽ chịu trách nghiệm nhưng tôi không cần. Tôi - nữ cường của thế kỉ 21, không muốn bị trói buộc, hơn nữa lại là với lạ.
Sau đó tôi trở về thành phố, có lẽ lúc chia tay tôi có hơi nặng lời nên anh ta đã không còn quấy rầy tôi như trước nữa. Quãng thời gian sau đó dường như trở lại những ngày tháng trước kia. Tôi nên mừng mới phải nhưng dường như tôi lại thấy thiếu vắng điều gì đó. Nhưng tôi cũng không nghĩ nhiều vậy chỉ chuyên tâm làm việc.
Một tháng sau, có một cô bạn của tôi được phát thiệp mời đám cưới. Ba ấy bị bệnh cô ấy không thể đi được, mà cô dâu chú rể lại là đối tác làm ăn của cô ấy nên cô ấy nhờ tôi tới đưa hộ tiền mừng và nói lời xin lỗi. Tôi hôm ấy cũng rảnh nên nhận lời, chỉ đưa quà rồi về thôi mà. Nhưng chả biết số phận thế nào, nửa đường thì xe bị xịt lốp. Đang loay hoay thì gặp anh ta, anh ta nói mấy câu dụ dỗ thế nào tôi lại nghe vừa tai nên trèo lên xe anh ta tới đám cưới. Tới đám cưới tôi mới biết thì ra anh ta cũng là khách mời. Tôi mà biết thì đã nhờ đưa hộ đồ rồi. Xuống xe gặp cô dâu chú rể chưa kịp truyền đạt lại lời của cô bạn thì anh ta đã giới thiệu tôi là bạn gái của anh ta. Ông bà anh, tôi là bạn gái anh sao bản thân tôi cũng không biết vậy. Muốn nói lời phản bác thì cô dâu và chú rể hỏi dồn dập cái gì đó mà tôi không hiểu, lúc sau đã bị anh ta kéo vào bàn tiệc rồi. Hay rồi, việc cần làm còn chưa xong đã mang tiếng xấu rồi. Bất ngờ là gặp cả Tuyết và em rể, thì ra em rể là bạn của chú rể và cô dâu. Nghe Tuyết kể thì chuyện của họ còn nhiều chuyện lắm...Họ đến thì cô dâu chú rể cũng tới, mấy người đó lại nói những chuyện tôi không hiểu nên đành tán dóc với Tuyết. Mãi lúc ra về tôi mới hoàn thành nhiệm vụ. Lúc ấy tôi muốn nhờ Tuyết đưa tôi về nhưng chẳng hiểu sao lại bị anh ta kéo về xe anh ta.
Tự dưng giờ chỉ có tôi với anh ta ngồi trong im lặng tôi lại thất mất tự nhiên. Tôi, đại cao thủ tự dưng thấy xấu hổ kinh khủng. Trời ơi thật quá mất mặt. Kẻ lắm mồm như anh ta hôm nay cũng rất im lặng. Không nói gì mà chở tôi về nhà. Đến cửa nhà tôi theo phép lịch sự hỏi anh ta có muốn lên nhà uống cốc nước không? Thế mà anh ta lên thật, tôi lại phải đun nước mời anh ta rồi. Lên nhà tôi anh ta liền hiện nguyên hình, rất tự nhiên đi thăm thú khắp nơi, vào phòng tắm, vào phòng ngủ, vào phòng sách rồi mới ra phòng khách. Ra tới nới anh ta phán.
- Không khí rất được. Mai anh sẽ chuyển vào ở.
- Cái gì. Anh nói gì cơ!!!
- Anh nói anh sẽ vào đây ở.
- Anh điên à. Đây là nhà tôi.
- Anh biết nhưng anh đã nói sẽ chịu trách nhiệm với em. Anh cho em 1 tháng bình tĩnh đón nhận anh rồi. Bây giờ anh sẽ thực hiện lời hứa của mình.
- Tôi cũng nói tôi không cần.
- Em không cần nhưng anh cần. Nếu em từ chối anh sẽ về nói với bác Hứa là em ngủ với anh rồi mà không chịu trách nhiệm.
- Anh...
- Đẹp trai!!!
- Vô sỉ!!!
Đó, vậy là tôi không thể làm gì hơn ngoài việc để anh ta vào sống trong nhà mình. Tuy có thêm anh ta nhưng tôi lại thấy rất tốt. Anh ta chăm sóc tôi, giúp đỡ tôi, làm rất nhiều việc cho tôi đằng sau những lần tôi với anh đấu võ mồm. Dần dần tôi phát hiện tôi thích anh ta. Nhưng mà nhưng mà tôi sĩ diện tôi cứ tỏ vẻ với anh ta suốt.
Một lần tình cờ thấy anh ta đi với một cô gái, tôi lại tức giận. Tôi không thể lí giải nổi, tôi rất bức bối khó chịu. Tôi đi uống rượu, bình thường Tuyết sẽ đi an ủi tôi nhưng mà cô ấy đang mang thai không uống rượu được. Tôi tự kỉ ở bàn ăn, uống rồi uống đến say mèm. Sáng dậy đầu đau như búa bổ nhưng kí ức mang máng nói với tôi là tôi say ở quán rượu. Thế quái nào bây giờ lại ở nhà, hơn nữa nằm bên cạnh lại là anh ta. Anh ta tỉnh dậy nhìn tôi cười cười mờ ám. Và chuyện đáng hổ thẹn nhất đời này của Xu Xu đã xảy ra vào sáng ngày hôm đó. Anh ta nói tôi đã tỏ tình với anh ta.
Tôi sợ quá, trốn biền biệt sang Anh, chui vào nhà bạn ở. Tôi tắt điện thoại, cắt đứt mọi liên lạc. Tôi tự thấy bản thân thật nực cười thích một người mà không dám nhận. Con người oai phong mà tôi luôn tự hào thì ra lại có lúc hèn nhát như vậy, không chấp nhận sự thật.
Tôi cứ trốn như vậy, lúc bình thường lại thì cũng là lúc tôi phải trở về công ti làm việc. Tôi xin nghỉ 3 tuần rồi, không đi làm không bị đuổi mới lạ. Tôi trở về, tôi biết nhất định sẽ gặp lại nhưng tôi nói với chính mình nếu có thể lần này tôi sẽ theo trái tim.
Nhưng sự thật phũ phàng trở về tôi thấy anh ta nằm lì trên giường bệnh. Mọi người nói là tìm tôi nên anh ta
không may bị tai nạn. Tôi hối hận thật rồi, rất hối hận.
Nhưng mẹ nó hoá ra anh lừa tôi, tất cả mọi người lừa tôi. Anh ta biết tin tôi sắp về nên cố tình dựng chuyện để lừa tôi, để ép tôi đồng ý ở bên anh ta. Tôi tức giận, thực sự biết mình bị lừa tôi rất giận. Tôi là cô gái có lòng tự trọng cao ngất ngưởng, bị lừa bị trêu đùa tôi rất khó chịu. Đôi khi lòng tự trọng của tôi có thể giết ch.ết một người không cần đến dao. Nhưng tôi cũng không có làm gì quá đáng cả chỉ là đối với anh ta thờ ơ, lạnh nhạt. Ít ra phải cho anh ta nếm vị đau khổ chứ, cũng là để thử lòng anh ta lần cuối. Nếu như tôi lạnh nhạt mà anh ta vẫn quan tâm, vẫn chăm sóc và xin lỗi tôi, muốn tôi làm nửa kia của anh ta. Tôi sẽ đồng ý. Ngược lại thấy mất hi vọng ở tôi, tìm đến ai khác thì tôi sẽ từ bỏ anh ta. Đau khổ cũng từ bỏ vì nếu anh ta thực yêu tôi thì anh ta sẽ không làm vậy?
Và tôi đã tìm được câu trả lời cho tương lai của mình.
Anh ấy đã tỏ tình với tôi, ngỏ ý muốn lấy tôi. Lúc đó là vào tiệc đầy tháng của mấy nhóc họ Dương. Tôi là mẹ nuôi của chúng nên đã thay mặt ba mẹ chúng lên làm MC. ANh ấy đã tỏ tình với tôi ở trên sân khấu đó. Lúc anh ấy ôm tôi, hôn tôi, đeo chiếc nhẫn ấy lên tay tôi, tôi đã rất xúc động. Đầu tiên là kinh ngạc ngại ngùng, ngỡ ngàng, xấu hổ và hạnh phúc. Tôi khi ấy rất hạnh phúc, nhưng tôi lại thích trêu anh ấy. Thế mà anh ấy lại dở trò trêu ngược lại tôi. Tôi cũng chẳng để ý, tôi mải ngắm cái nhẫn lấp lánh trên tay mình. Thì ra được người mình yêu đeo nhẫn lên tay lại có nhiều cung bậc cảm xúc đến vậy!!! Giờ tôi mới biết, yêu cũng là một trải nhiệm đầy phép màu của cuộc sống này.
Sau hôm ấy, anh ấy cư nhiên lôi tôi đi chụp ảnh cưới, mua đồ đôi, dọn hết quần áo của tôi vào nhà anh ấy. Chưa đến một tuần tôi lại trở thành cô dâu đang tiến vào lễ đường. Chỉ trong vòng 1 tuần cuộc sống thay đổi ngoạn mục, tôi không còn là cô gái hoàng kim nữa mà giờ tôi đã có chồng, là hoa đã có chủ. Thật ngoạn mục, bản thân tôi cũng không thể tin nổi. Anh ấy nói nếu không nhanh mang tôi về sợ tôi lại trốn mất. Hì, lần này sẽ không trốn đâu.
Một năm sau, chúng tôi có con. Là một cô gái kháu khỉnh. Cô bé giống ba nó rất tinh ranh và lẻo mép. Trai trong lớp nó ai cũng mong nó trở thành bạn gái, mặc dù chúng mới có 4 tuổi thôi.
Tôi gọi cô bé là Sam, tên thật là Du Khánh Ngọc. Lấy tên đệm của anh ấy ghép với tên đệm của tôi. Rất ý nghĩa. Cô bé là kết tinh tình yêu vĩnh cửu của chúng tôi. Tôi rất yêu bé và anh ấy. Gia đình tôi sống hạnh phúc bên nhau. Tuy tương lai vô định không biết trước điều gì nhưng với tôi con và chồng là món quà thật quý giá. Tôi yêu họ rất nhiều!!!