Chương 36
Sau khi đi vào, mới phát hiện đây là một phòng ngủ bốn người, giường trên giường dưới, mỗi cái cũng chỉ to như giường gỗ trên xe lửa.
Quả nhiên là không gian chật hẹp, cần phải mau chóng đào thải người chơi không đủ xuất sắc.
“Hai người cùng phòng khác là ai?” Viên Thiển vừa kiểm tr.a bố trí phòng ngủ của mình, vừa hỏi.
“Không biết nữa. Hai người trước đó…tham gia hoạt động phản kháng Thiên Khuyết, cho nên…”
Như vậy hẳn là sẽ xếp học sinh chuyển trường hôm nay vào ở, ai cũng được, chỉ cần không phải cái tên Lương Ngạo Thiên kia thì ô kê.
Cửa mở, mặc dù không phải Lương Ngạo Thiên, nhưng mà cũng chẳng khá hơn Lương Ngạo Thiên là bao.
Là cái cậu Dạ Hàn trông cực kỳ cao ngạo lạnh lùng.
Viên Thiển và Lâm Tử nằm ở trên giường nhìn nhau, không hẹn mà cùng ngừng tán dóc.
Mặc dù ngoại hình của mọi người đều là thiếu niên khoảng mười tám tuổi, nhưng khí thế toàn thân Dạ Hàn cực kỳ mãnh liệt, trong số các bạn học nam cả lớp, khuôn mặt của hắn xem như nổi bần bật.
Gương mặt xuất sắc trong phim thần tượng.
Dạ Hàn hình như phát hiện bạn cùng phòng là Viên Thiển, lại càng chẳng cần phải nói hắn còn ngủ ở giường phía trên Viên Thiển, nở nụ cười nhạt.
Ý cười lạnh nhạt lại sâu xa.
Tên này rất cao, nhưng lại không phải kiểu thân hình thiếu niên mảnh khảnh. Khi hắn giẫm chân rướn người lên giường trên, sức mạnh đó, rất có tính uy hϊế͙p͙.
Bằng kinh nghiệm sống của Viên Thiển, tên Dạ Hàn này tuyệt đối còn khó đối phó hơn Lương Ngạo Thiên.
Tuy mọi người nằm trên giường, nhưng đều mở máy tính 3D lắp ở mỗi đầu giường, bắt đầu ôn tập chương trình học hôm nay.
Viên Thiển thấy hai chữ “Bài tập”, lập tức ấn mở.
Sau đó anh sững người, phần lớn bài tập ở đây đều không xuất hiện dưới dạng đề bài, mà là cảnh.
Ví dụ như đề vật lý, thí sinh đang ngồi trên một chiếc xe đứng im ngang mặt nước, toa xe không ngừng nghiêng dưới ảnh hưởng của máy thủy áp, ở tình huống góc độ bao nhiêu, xe sẽ lật.
Thí sinh khác nhau cân nặng khác nhau, như vậy góc độ này cũng khác nhau, đáp án cũng không cố định.
Viên Thiển thở ra một hơi, không ngừng tìm lại kiến thức vật lý cấp ba, làm từng đề một.
Đúng lúc đó, cửa phòng ngủ mở ra, là bạn cùng phòng cuối cùng đi vào.
Viên Thiển và Lâm Tử đều không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa, sau đó Viên Thiển ngẩn ra.
Bởi vì người kia chính là Cảnh Thanh.
Lâm Tử còn lộ ra vẻ mặt vui sướng, cười với đối phương: “Ê”.
Viên Thiển thì muốn suy sụp, tại sao lại là cái cậu Cảnh Thanh này?
Cậu ta làm Viên Thiển nhớ tới mấy thực tập sinh trông thì ngon mà không dùng được ở thế giới 3D, dạy thế nào cũng không dạy nổi, chỉ biết trơ mắt ra nhìn bạn nói: “Sư phụ ơi, vậy phải làm sao bây giờ ạ?”
Làm sao bây giờ cái gì?
Dạy các cô các cậu không nghe, nghe thì lại không làm, làm lại còn làm sai!
Tôi cũng chẳng biết làm sao bây giờ nữa.
Viên Thiển nghiêng người qua, làm bộ không nhìn thấy Cảnh Thanh.
Cảnh Thanh đại khái cũng cảm thấy Viên Thiển không muốn để ý tới mình, thế là im lặng đi tới bên giường Lâm Tử, giẫm lên tấm ván muốn lên giường trên.
Nhưng mà tên nhóc này sức yếu, mãi mà không lên nổi, đung đưa bên mép giường như con búp bê, Viên Thiển nhìn mà muốn đạp cho cậu ta một phát.
Hôm sau còn phải tiếp tục lên lớp, Viên Thiển tắt màn hình 3D, đắp chăn muốn đi ngủ.
Lâm Tử bên cạnh đã bỏ học từ lâu, cũng ngáy o o.
Về phần Dạ Hàn ở giường trên Viên Thiển, chính là cấp bậc con nhà người ta, cũng tắt màn hình 3D.
Viên Thiển vốn định logout, bắt tàu điện ngầm ban đêm về nhà trọ ngủ, trái lại Cảnh Thanh vẫn mở 3D suốt, chốc thở dài, chốc xoay người, chốc lại sụt sịt mũi.
Viên Thiển nhìn đồng hồ, đã là mười hai giờ khuya.
Phải biết là tám giờ sáng bọn họ còn phải lên lớp, không ngủ ngon, còn lên lớp cái khỉ gì.
Làm việc nghĩa được cộng điểm thi tháng, giúp bạn học làm đề có được cộng điểm không?
Dựa vào tôn chỉ tích cực cày điểm thi tháng, nhanh chóng nhìn thấy Boss màn, Viên Thiển ngồi dậy, giẫm lên tấm ván thì thấy Cảnh Thanh mắt đỏ bừng tựa vào đầu giường.
Có đến mức đó không…cùng lắm thì game over logout thôi! Cũng chẳng phải sống còn thật!
“Rốt cuộc cậu muốn làm được mấy điểm?” Viên Thiển lạnh lùng hỏi.
“… Tiết, tiết học hôm nay em không hiểu… Xin lỗi, bây giờ em lập tức…”
Cảnh Thanh lau mắt, định tắt màn hình 3D.
Nhưng Viên Thiển lại nghĩ, chốc nữa Cảnh Thanh sẽ tiếp tục sụt sịt mũi ở đầu giường, cũng làm anh không ngủ được.
Viên Thiển ngoắc ngón tay với Cảnh Thanh: “Cậu cút xuống cho tôi”.
“Ơ?”
“Không hiểu chỗ nào, tôi giảng cho cậu nghe. Nếu cậu mà còn sụt sịt nữa, tôi sẽ quẳng cậu ra”
Trong nháy mắt đó, mắt Cảnh Thanh sáng rực lên, giống như là nai con tìm được mẹ.
Nhưng mà Viên Thiển chẳng muốn làm mẹ người ta tí nào.
Hai tên con trai chen chúc trên cái giường gỗ xe lửa.
Viên Thiển mở màn hình 3D, dựa vào đầu giường, hơn nửa người Cảnh Thanh đều ở bên ngoài giường, nhờ một chân miễn cưỡng giữ thăng bằng.
“Bài giảng hôm nay, không hiểu chỗ nào?”
Viên Thiển không nhường chỗ, nếu như anh tỏ ra thân mật quá, thì có thể mỗi lần Cảnh Thanh gặp phiền phức đều nghĩ đến việc tìm anh. Cho nên Viên Thiển kiềm chế tất cả biểu cảm của mình, cố gắng khiến cho mình trông lạnh nhạt.
“Đề này…” Cảnh Thanh nhút nhát nói, giọng nhỏ như muỗi kêu.
Ngón tay cậu xoắn một góc áo trong màu trắng, bộ dạng mắt rũ xuống giống như là bị sự lạnh nhạt của Viên Thiển làm tổn thương.
Nhưng rõ ràng, Cảnh Thanh lại chịu đựng, giống như Viên Thiển nói nhiều với cậu hơn một chữ đều tốt.
“Cậu nghe cho kỹ, đây là đề hình nón. Lập mà không giải và định lý Vi-ét là điểm kiểm tr.a của đề này. Cậu phải thành thạo trong việc xử lý min max”
Viên Thiển nghiêng mặt sang bên, lại phát hiện Cảnh Thanh dựa sát vào cạnh mình, nhỏ bé, giống như bất cứ lúc nào cũng muốn rúc vào trong lòng anh.
Khi cậu gật đầu khẽ đáp, hơi thở lướt qua cổ Viên Thiển, dè dặt như sợi lông vũ, tựa như bản thân cậu.
Không hiểu sao lòng ngứa ngáy.
Vừa nghĩ tới Cảnh Thanh có thể là người chơi nữ, tim Viên Thiển lỡ mất một nhịp.
Bình tĩnh nào Viên Thiển, cũng đừng để bị lừa.
Nhiều khi, người chơi nữ còn đáng sợ hơn cả đối thủ như thần.
Viên Thiển khụ một tiếng, bắt đầu cẩn thận giảng đề này. Đại khái là bởi quá khuya, đám bạn cùng phòng lại ngủ, giọng Viên Thiển cũng không cứng rắn như trước mà nhẹ nhàng rất nhiều.
Sau khi giảng xong, anh liền hỏi: “Hiểu chưa?”
“Ừm, hiểu rồi. Anh giỏi thật đấy”. Cảnh Thanh ngước mắt lên, nhìn vào Viên Thiển.
Rõ ràng chỉ có ánh sáng của màn hình 3D, trong đôi mắt ấy lại như chứa đựng nước hồ, đó là một sự sùng bái thật lòng.
Viên Thiển không khỏi nhớ tới ở màn trước, lúc anh bàn hợp đồng qua điện thoại, Lâm Thâm cũng nhìn anh như thế, chuyên chú, mang theo một chút xíu không muốn rời xa, còn có sùng bái.
Vội vàng gạt phăng tên quỷ đó đi, vất vả lắm mới thoát khỏi hắn, không thể gặp lại nữa!
“Còn gì không hiểu nữa?”
“Còn cái này…”
Cảnh Thanh lại mở một đề, Viên Thiển nhíu mày, mới nghĩ ở trong lòng sao mà không hiểu nhiều thế, vậy thì từ bỏ màn phụ, thành thành thật thật cày màn khác đi không được hả?
Cảnh Thanh dường như cảm thấy Viên Thiển không vui, thở hắt một hơi rất nhỏ.
“Thật sự xin lỗi…”
“Tôi giảng mà cậu nghe lọt được, vậy thì không tính là ‘thật sự xin lỗi’ tôi”
“Em có mà!” Cảnh Thanh vô thức túm tay áo Viên Thiển, nhưng lập tức buông ra, “Mỗi một chữ anh nói, em đều nghe vào…”
Viên Thiển thở dài, sắp xếp dòng suy nghĩ: “Với đề này, cậu cứ tưởng tượng điều kiện cần và đủ để hai đường thẳng vuông góc, còn có công thức diện tích tam giác, rồi kết hợp hàm số và phương trình”.
Có lẽ nửa người Cảnh Thanh đều ở bên ngoài giường rất khó chịu, nhịn không được nhích lại gần vào lòng Viên Thiển
Lưng Viên Thiển dính sát vào mặt tường phòng ngủ, Cảnh Thanh rất ấm, cũng rất gầy yếu. Viên Thiển nhường ra một chút, cậu liền vui vẻ, miệng không nhịn được nhoẻn cười.
Thật giống như khi còn bé ăn kẹo, vị ngọt hòa với hương sữa trong miệng tràn giữa răng môi…
Rất ngọt…răng lại bắt đầu đau.
“Không được cười”. Viên Thiển nói bằng giọng lạnh lùng.
Mặt Cảnh Thanh tức khắc xị xuống.
“Còn gì không hiểu không?” Giọng Viên Thiển giảm một quãng tám.
“Không có…không có”
Cảnh Thanh cúi đầu, nhìn cái chính là vẫn còn thứ không hiểu.
Nhưng Viên Thiển rất hi vọng cậu nhanh đi về, ngủ sớm một chút.
Cảnh Thanh định đứng dậy, đúng lúc Viên Thiển nằm nghiêng cũng rất khó chịu, anh hơi động đậy, liền đụng Cảnh Thanh một cái, mắt thấy Cảnh Thanh sắp cắm mặt xuống.
“Ế ——” Viên Thiển vô thức kéo cậu, ai mà ngờ Cảnh Thanh đã ôm lấy cánh tay anh trước.
“Cảm…cảm ơn…”
Giọng nói nhẹ nhàng, mang theo sự dè dặt sợ bị từ chối.
Cậu ôm Viên Thiển rất dùng sức, tựa như ôm cọng cỏ cứu mạng.
“Không có gì”
Viên Thiển lập tức xoay người sang chỗ khác logout, cũng không muốn nhìn bộ dáng Cảnh Thanh mãi mà không trèo lên được giường.
Sáng sớm hôm sau, lúc Viên Thiển thức dậy, Lâm Tử đối diện ngủ như heo, Cảnh Thanh ở giường trên chắc là ngủ muộn quá, giờ cũng không có động tĩnh, vẫn chưa login, chỉ có một cánh tay mảnh vắt ở ngoài mép giường.
Bọn họ chưa dậy cũng tốt, đỡ giành nhà vệ sinh.
Viên Thiển đi tới nhà vệ sinh đầy đủ công năng cũng chỉ có kích thước như bồn tắm, trông thấy Dạ Hàn mặc áo thun trắng đang rửa mặt.
Hắn lau mặt, sau đó nghiêng người liếc nhìn Viên Thiển đứng ở cửa.
“Hóa ra anh rất thông minh”
Một cái chớp mắt đó, Dạ Hàn áp sát về phía Viên Thiển, nói khẽ.
Viên Thiển khựng lại, anh dường như nhìn thấy khóe miệng Dạ Hàn mang theo nụ cười nghiền ngẫm.
Nhưng rất nhanh đã không thấy tăm hơi, thay vào đó là biểu cảm lạnh lùng quen thuộc.
Hẳn là đêm qua lúc Viên Thiển dạy Cảnh Thanh, bị Dạ Hàn nghe thấy. Tên này nằm ở giường trên lâu thế, Viên Thiển còn tưởng hắn không online cơ! Thế mà có kiên nhẫn nằm trên giường nghe góc tường như vậy?
Nghe thì nghe đi, thế thì làm sao?
Cho dù Dạ Hàn lôi kéo đám Lương Ngạo Thiên đối phó với anh, thì lại làm sao?
Viên Thiển rửa mặt xong đi ra, đứng bên giường Lâm Tử, thấy Lâm Tử run lông mi, hẳn là login, thế là dùng chân đạp bụng cậu ta một cái.
“Ối! má ơi! Ai đấy!”
“Cậu còn hỏi ai? Tôi là ông Viên của cậu đây! Không dậy là muộn đấy, muốn bị trừ điểm thi tháng hả”
“Ối! Ông trời ơi!”
Lâm Tử đứng dậy, vội vàng vào toilet.
Hai người Viên Thiển và Dạ Hàn đều đang thu dọn giường của mình, không ai có ý định đánh thức Cảnh Thanh.
Mãi đến khi Lâm Tử ra khỏi toilet, chắc là cậu ta cảm thấy đối xử với bạn cùng phòng như vậy không hay, thế là kéo cánh tay Cảnh Thanh, xác định Cảnh Thanh có online không.
Cảnh Thanh rốt cuộc dụi mắt ngồi dậy, người đầu tiên tìm kiếm chính là Viên Thiển.
Viên Thiển quay người lại, vừa vặn đối mặt với cậu, Cảnh Thanh lại muốn cười với anh, Viên Thiển trực tiếp lạnh lùng rời đi.
Anh hoài nghi, vẻ tươi cười của Cảnh Thanh chính là vũ khí qua màn của cậu. Chỉ cần cười một cái với những người chơi điểm cao kia, một khi người chơi bị hạ bởi viên đạn bọc đường của cậu, sẽ dẫn cậu theo cùng cày điểm thi tháng.
Cái này khá giống chơi game đụng phải người chơi nữ gà kinh khủng, người chơi nữ không ngừng nũng nịu “Anh ơi, anh mang em theo nha”. Mười thằng con trai thì chín kẻ không tìm thấy bắc nam, còn một người bình tĩnh chắc chắn là gay —— đến từ lý luận của ông bạn tốt Lục Chân của Viên Thiển.
Lúc ăn sáng, Viên Thiển vẫn cùng một chỗ với Lâm Tử, Dạ Hàn đi với F4 của hắn, à không đúng, phải là F3.
Cảnh Thanh bưng khay đồ ăn, rất muốn ngồi chung với Viên Thiển và Lâm Tử, nhưng Trần Trấn cách đó không xa lại hô lên: “Người đẹp ơi, anh Ngạo Thiên của cậu ở đây này”.
Tất cả mọi người cúi đầu ăn cơm, giả vờ không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Mà Viên Thiển tí nữa phọt một miếng cơm ra ngoài.
“Anh Ngạo Thiên” là cái khỉ gì thế!
Lương Ngạo Thiên nhếch miệng, cười đến là đắc ý.
Mà Dạ Hàn lại như không nhìn thấy gì, im lặng ăn sáng.
Viên Thiển tưởng Cảnh Thanh sẽ tới chỗ bọn anh, nhưng cậu chỉ cúi đầu, bưng khay đi tới một bàn trống khác.
Này chắc là cậu không muốn liên lụy Viên Thiển và Lâm Tử, Viên Thiển cảm thấy vô cùng hài lòng với sự tự giác của cậu.
Lương Ngạo Thiên từ xa trông thấy Cảnh Thanh vậy mà không đi qua, lông mày không vui nhướn lên.
Viên Thiển thở dài, Cảnh Thanh không cho Lương Ngạo Thiên mặt mũi như này, chỉ sợ phải chịu khổ.
Quả nhiên, tiết cuối sắp vào lớp rồi, Cảnh Thanh đi toilet vẫn chưa về.
Viên Thiển quay đầu nhìn chỗ ngồi của Lương Ngạo Thiên, hắn cũng vắng mặt.
Viên Thiển mở tổng điểm thi tháng của mình, thấp đến ghê hồn, quanh quẩn ngay ở ranh giới bị đào thải.
Anh suy xét, có nên tranh thủ “làm việc nghĩa” thêm ít điểm thi tháng nữa không.
“Lâm Tử, bụng tôi hơi khó chịu, đi toilet phát”
Dù sao tiết cuối cùng là môn toán, Viên Thiển khá là giỏi.
“Ờ, anh đi đi”. Lâm Tử khẽ gật đầu.
Viên Thiển đút tay vào túi, đi tới cửa nhà vệ sinh, sắp lên lớp, vẫn còn mấy người đang xếp hàng.
Nếu Lương Ngạo Thiên muốn chỉnh Cảnh Thanh thật, cũng sẽ không chọn nơi này, quá không có đẳng cấp sĩ diện.
Vậy hắn sẽ chọn chỗ nào?
Viên Thiển đi tiếp về phía trước, nhìn ra còn có mấy phòng học trống, qua cửa sổ thủy tinh hình vuông, từng bàn nhỏ tách ra, giống phòng thí nghiệm hóa học.
Viên Thiển đẩy một cái, cửa phòng thí nghiệm tự động cảm ứng thông tin nhận dạng của anh, nhẹ nhàng “Cành cạch” mở ra.
Viên Thiển đi một vòng, bên trong không có ai.
Anh lại đi tiếp về phía trước.
Lại đẩy mấy cánh cửa, vẫn không thấy ai.
Xem ra phòng thí nghiệm này công khai, tất cả học sinh đều có thể sử dụng, không thiết lập kiểm soát truy cập.
Chạy tới phòng thí nghiệm cuối cùng, là một phòng dành riêng cho thí nghiệm nguy hiểm, chỉ lớn bằng phòng ngủ của họ.
Viên Thiển áp sát vào cửa, quả nhiên nghe được có hai người đang nói chuyện.
“Cậu vẫn còn giãy giụa? Có ích gì? Nếu không phải trông cậu đẹp, ông đây chả thèm để ý đến cậu đâu!” Đây là giọng Lương Ngạo Thiên.
“Nếu không muốn bị đánh thì thành thật chút, bọn tôi bảo cậu làm gì thì cứ làm cái đó!”
Tay sai Trần Trấn của Lương Ngạo Thiên cũng có mặt.
“Các cậu…nếu các cậu đánh tôi, sẽ vi phạm kỷ luật ——sẽ bị trừ điểm thi tháng!”
Giọng Cảnh Thanh truyền đến, rụt rè, nhưng lại mang theo sự quật cường.
Trái tim Viên Thiển run lên, anh không thích làm bạn với người hèn yếu, nhưng mà luôn dễ mềm lòng với những người đứng trước cường quyền không chịu cúi đầu.
“Trừ điểm thi tháng? Trừ thì trừ đi. Cậu cũng không nhìn điểm thi tháng của bọn tôi so với những người khác, khác nhau một trời một vực”. Trần Trấn giống như nghe được lời nói mắc cười nào đó.
Tiếng cười của Lương Ngạo Thiên vang lên khe khẽ.
Chân mày Viên Thiển chau lại, anh nhớ tới hồi mình học cấp ba, bởi vì vóc người khá nhỏ con, thường xuyên bị đầu gấu trường bắt nạt.
Bọn chúng chẳng những chép bài tập của anh, còn nhốt anh trong nhà kho không cho ra.
Lúc ấy Viên Thiển nói mình sẽ báo với giáo viên, bọn đầu gấu lại bảo báo thì báo đi, lần này nhốt anh trong nhà kho, lần sau ném sách bài tập của anh vào bồn cầu.
Viên Thiển chịu đựng rất lâu, đặc biệt dẫn bọn đầu gấu tới chỗ có camera, cự tuyệt làm việc cho chúng, Viên Thiển bị đánh rất thảm.
Anh mang theo một cơ thể đầy thương tích, không tìm giáo viên, mà tới thẳng bệnh viện, khám nghiệm vết thương báo cảnh sát.
Bố của đầu gấu tới tìm Viên Thiển, Viên Thiển chỉ nói một chữ “Biến”.
Thế nhưng sau này ra ngoài xã hội, Viên Thiển lại không còn dũng khí như thế nữa. Khi phòng vay, lương cao trong mắt người khác, thực tế cuộc sống phụng dưỡng cha mẹ, xung đột với khát vọng lý tưởng, khi anh cho rằng Khôi Khoát Thiên Hạ dần dần trở thành sự vây hãm, anh lại không thể nói “Biến” như lúc còn trẻ nữa.
Giờ nhìn lại Cảnh Thanh, trong lòng Viên Thiển có chút đau buồn.
Cảnh Thanh bị Trần Trấn tóm lấy cổ tay, ấn trên bàn thí nghiệm.
Mà Lương Ngạo Thiên bóp cổ Cảnh Thanh, vỗ vỗ mặt cậu.
“Ở đây, chỉ có điểm thi tháng mới là công bằng chính nghĩa. Tôi cũng chẳng muốn mạng cậu, đánh cậu một cái thì trừ một điểm! Cậu có giỏi thì dùng tí điểm thi tháng kia của cậu, gọi quan chấp hành tới đi!”
Tại hệ thống kiểm soát cấp ba của Thiên Khuyết, một khi nảy sinh tranh chấp cần phán quyết, nhất định phải dùng điểm thi tháng của mình mời quan chấp hành.
Nói cách khác, chỉ cần không xảy ra vết thương trí mạng, học sinh điểm thi tháng thấp có khả năng sẽ luôn bị người điểm cao ức hϊế͙p͙.
Viên Thiển ngẩn ra, anh thật sự không ngờ một kẻ nếu xấu xa, lại có thể xấu tới tình trạng này.
Thật đúng là đả thương người trong game không phạm pháp, thì có thể dùng sức đến thế ư?
Đây là một cái bug lớn, Viên Thiển nhất định phải ghi lại để phản hồi.
Cảnh Thanh giãy giụa rất kịch liệt, lúc cậu nghiêng mặt qua thì thấy Viên Thiển. Mới đầu trong đôi mắt ấy tràn đầy cầu cứu, nhưng chỉ trong nháy mắt, chân mày cậu nhíu lại, không ngừng lắc đầu đá đạp Lương Ngạo Thiên.
Lương Ngạo Thiên cười ha hả.
Giờ phút này, trái tim Viên Thiển giống như nhói một cái, anh hiểu Cảnh Thanh lắc đầu là không hy vọng anh qua.
Đắc tội Lương Ngạo Thiên, về sau sẽ rất khó sống ở lớp học.
Viên Thiển đặt ngón tay trên môi, ra hiệu Cảnh Thanh đừng kinh động Lương Ngạo Thiên.
Lúc tới anh đã nghiên cứu bảng điều khiển của từng phòng thí nghiệm.
Trừ phi phòng thí nghiệm xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hệ thống sẽ tự động dập lửa hoặc là hấp thụ vật chất có hại bên ngoài, còn trang bị bình chữa cháy.
Anh hạ thấp người, mở cửa, khom lưng nhẹ nhàng lấy bình chữa cháy sau cửa.
Không hổ là bình chữa cháy năm 2080! Thể tích nhỏ, chất lượng tốt, sương trắng phun ra ngoài chưa đầy ba giây đã ngập cả phòng thí nghiệm!
“Gì thế? Xảy ra chuyện gì vậy?!”
“Bà mẹ nó! Là ai! Ai làm!”
Viên Thiển cầm bình chữa cháy vọt vào, nhìn đúng vị trí, phát đầu tiên đập mạnh lên đầu Trần Trấn.
“Á ——” Trần Trấn hét thảm một tiếng, dẫn tới sự cảnh giác của Lương Ngạo Thiên.
Lúc Viên Thiển đang định cho Lương Ngạo Thiên một phát, lại bị đối phương giữ lấy cổ tay.
“Lá gan lớn quá nhỉ, dám tính kế bố mày à?”
Sức của Lương Ngạo Thiên rất lớn, Viên Thiển không dự liệu được, bị Lương Ngạo Thiên quăng xuống đất.
“Đánh ch.ết mày!”
Lương Ngạo Thiên nhào tới, mắt thấy sương mù sắp tan đi, Viên Thiển lại ấn tiếp, trực tiếp phun đầy mặt Lương Ngạo Thiên.
“Á ——”
Tiếp đó, Viên Thiển vung mạnh bình chữa cháy lên trên, đúng lúc nện trúng cằm Lương Ngạo Thiên.
Nhân lúc này, Viên Thiển kéo Cảnh Thanh đang ho lụ khụ trên bàn thí nghiệm, xông ra khỏi phòng.
Cổ tay cậu này nhỏ quá, túm một cái là biết không nhầm.
Viên Thiển kéo Cảnh Thanh chạy ra ngoài, xoay người vẫn không quên đóng cửa phòng thí nghiệm. Anh đang định cởi đồng phục của mình buộc tay nắm cửa lại, nhưng Cảnh Thanh đã cởi ra đưa cho Viên Thiển.
“Em không sao…dù gì bọn họ cũng biết là em”
Cảnh Thanh lúc này, lại lộ vẻ quả quyết hơn thường ngày.
Viên Thiển không do dự, cấp tốc dùng áo khoác đồng phục của Cảnh Thanh buộc hai bên tay nắm cửa.
Mặc cho Lương Ngạo Thiên và Trần Trấn đẩy cửa cũng không ra được.
“Mẹ kiếp —— đừng để tao phát hiện là ai!”
“Cái đồ đê tiện nhà mày Cảnh Thanh! Chờ bố mày ra chơi ch.ết mày!”
Viên Thiển chẳng quan tâm nhiều thế, kéo Cảnh Thanh chạy tiếp.
Khi bọn họ chạy qua ngã rẽ, Viên Thiển lại nhìn thấy Dạ Hàn.
Lúc này đã vào lớp, tại sao Dạ Hàn lại ở bên ngoài phòng học?
Và… Dạ Hàn nhìn thấy Viên Thiển, như vậy hắn chắc chắn sẽ nói cho đám Lương Ngạo Thiên.
Cảnh Thanh lập tức hất tay Viên Thiển ra, sợ bị Dạ Hàn nhìn thấy, nhưng đã muộn.
Dạ Hàn nở nụ cười nhạt, cũng không nói gì, đi theo phía sau Viên Thiển và Cảnh Thanh, vào lớp.
Tiết vật lý lúc này sắp kết thúc, Lương Ngạo Thiên và Trần Trấn vẻ mặt hung ác đi vào phòng học.
Tất cả bạn học không hẹn mà cùng đưa mắt lên nhìn, trông thấy trên trán Trần Trấn có cục u to bự, mà sắc mặt Lương Ngạo Thiên cũng đen xì.
Trên tay Lương Ngạo Thiên còn cầm một chiếc áo đồng phục trắng xanh.
Đón lấy ánh mắt của mọi người nhìn về phía Cảnh Thanh.
Cả lớp chỉ có cậu mặc áo thun trắng.
Viên Thiển làm như không thấy gì, tập trung nhìn bài giảng 3D trước mắt.
Anh có thể tưởng tượng ra, sau khi tan học chắc chắn sẽ là gió tanh mưa máu.
Được rồi, màn này cực khổ quá, tuổi đã cao còn phải làm toán lý hóa, Viên Thiển tình nguyện game over, không cày cái màn phụ này.
Sau giờ học, Lương Ngạo Thiên và Trần Trấn khí thế hùng hổ đi tới trước mặt Cảnh Thanh.
Lần này, Cảnh Thanh không lộ ra biểu cảm nhu nhược, cậu ngước mắt lên, nhìn thẳng Lương Ngạo Thiên.
Rõ ràng rất gầy yếu, lại giống như một gốc bạch dương trong mưa gió, quật cường không chịu khuất phục.
Lương Ngạo Thiên ngẩn người, vỗ vỗ mặt Cảnh Thanh: “Ồ, có người làm chỗ dựa cho mày, lá gan lập tức phì ra nhỉ!”
Trên mặt Cảnh Thanh không có bất cứ biểu cảm nào, không nhúc nhích.
Trong đầu Viên Thiển chỉ nghĩ đến một câu ——thấy ch.ết không sờn.
“Không có ai làm chỗ dựa cho tôi hết”
Cảnh Thanh vẫn luôn nói năng nhỏ nhẹ, lần này giọng tuy không lớn, nhưng mỗi câu mỗi chữ rõ ràng, âm vang hùng hồn.
Tim Viên Thiển mọc thịt, lần này không xúc động cũng khó.
“Không ai làm chỗ dựa cho mày?”
Lương Ngạo Thiên bật cười, đi tới trước mặt Viên Thiển, tay giơ lên định tát mặt anh, lại bị Viên Thiển giữ lại.
“Móng của mày có sạch không? Chưa rửa sạch thì đừng tùy tiện chạm vào mặt người khác”. Viên Thiển lạnh lùng nhìn Lương Ngạo Thiên.
“Ồ? Học sinh lưu ban như mày nhìn không ra cũng cứng phết nhỉ? Nhưng mà nếu có khí phách thật, lớp mười hai khóa trước phản kháng máy chủ Thiên Khuyết, sao mày không đuổi theo? Nói trắng ra, thì là cái đồ nhát cáy hèn yếu. Tao vừa hỏi qua, tiết này mày đến rất muộn đúng không?”
Viên Thiển thản nhiên nhìn Lương Ngạo Thiên, nghĩ thầm người chơi này là thằng trẻ trâu từ đâu tới đây.
Chắc vẫn là học sinh, thành tích trong hiện thực rất tốt, cho nên suốt ngày không coi ai ra gì, vào thế giới 2D, còn muốn làm Bá Vương.
“Đúng đấy, tao chính là kẻ nhát gan. Mày dám phản kháng Thiên Khuyết không? Chẳng phải mày cũng đang cố gắng cầu sinh dưới quy tắc Thiên Khuyết đặt ra sao? Mày cao thượng hơn tao được nhiêu?” Ngữ điệu của Viên Thiển bình tĩnh hỏi lại.
“Mày ——” Lương Ngạo Thiên đỏ mắt, túm cổ áo Viên Thiển, định nện một đấm.
“Nửa tiết anh ta tới muộn kia, đi cùng tôi”. Giọng nói lạnh buốt của Dạ Hàn truyền đến.
Cực kỳ có lực xuyên thấu.
Toàn bộ phòng học lặng ngắt như tờ.
"Alice: Cái màn này đã trúng lời nguyền của vị thần khoa học tự nhiên rồi. Ai đó làm ơn cứu vớt cái não đáng thương của tui với T^T"