Chương 18: Quyết định khó khăn
Rose quay sang nhìn tôi:
-”Sao anh?”
-”Anh..” - Tôi ấp úng
-”Có gì nói đi chứ có gì mà ấp úng thế” - Rose cười tươi
- “Mình tập thôi”
Sau đó là một tràng cười của hai đứa chúng tôi, làm rôm rả ở một góc cánh đồng ngoại ô.
-”Xời, làm em cứ tưởng...”
Rose làm mặt trông thốn vô cùng làm tôi nhịn cười không nổi...
Xe khó lái hơn tôi tưởng, đâm vào mấy bụi rơm mấy lần. Rose bắt đầu hướng dẫn
-”Vô lăng này để điều khiển, đây là bàn đạp phanh nhằm điều khiển tốc độ..v.v, khi đi xe nhớ quan sát gương chiếu hậu nhé...”
-”Ok, khó quá em”
Tôi nói mếu như sắp khóc, Rose lại bật cười, không hiểu tại vì sao bên cô ấy tôi lại thấy thanh thản, ở Hạ Âu và Hoàng Vi tôi không tìm được cảm giác này.
- “Thôi mình về được rồi em, gần tối rồi, để ann chạy hết đường ngoại ô cho..”
-”OK anh hai...”
Thực sự tôi không nhớ đường, hỏi đến nỗi Rose bực cả mình, mặt giận vậy mà vẫn đánh yêu là sao...
-”Thôi để em lái về nốt, làm gì mà cứ hỏi, bộ đi không nhìn gì hết hả?”
Tôi gãi đầu cười trừ.
-”Thôi mà em, hồi nãy ngồi nói chuyện không để ý, em đừng giận nha..nha..”
Cuối cùng cô em gái cũng cười lại vì câu xin lỗi của tôi
-”No Problem...”
Cuối cùng cũng đến thành phố Paris chạy qua đường sắt, chỗ này đa số người đi bộ, đậu xe vào bãi, Rose kéo tay tôi đi đến một con đường, con đường thơ mộng hiện ra, cây xanh bao phủ, cây cỏ hoa lá, các ghế dài dài và khung cảnh hữu tình. Các đôi tình nhân say sưa trao nhau tình ái
-”Đây là đâu vậy em?”
Tôi hỏi khi đang nhìn cảnh vật ở đây, phải nói thực sự nó quá đẹp, vì đang là mùa thu nên lá chuyển qua màu đỏ, nắng chiều nhẹ nhàng, gió thổi nhẹ làm nên con đường mùa thu..
-”Đây là con đường tình yêu, nó có tên là Promenade Plantée”
Rose cũng nhắm mắt cảm nhận cảnh vật xung quanh
-”Lãn mạn quá em nhỉ”
Tôi kéo tay Rose xuống một ghế dài, nhìn ngắm hoàng hôn, những tia nắng cuối cùng. Nhìn qua Rose đang cảm nhận từng tia nắng, nắng chiếu lên mặt em làm tôi lại nhớ đến Hạ Âu. Đặt lên môi Rose một nụ hôn tình ái, chúng ta say sưa nụ hôn đến khi mặt trời lặn mới dứt, mãnh liệt, nhẹ nhàng.
-”Chúng ta về thôi em, tối mình còn học tiếng Pháp nữa, mai anh đi học rồi, tuần qua học chẳng hiểu gì anh chán quá”
-”Vâng”
Tôi xoa đầu con bé, “mãi là em gái bé bỏng của anh nhé”, tôi cười rồi cùng Rose dạo hết cuối con đường...
Đến tối về nhà, ông Micheal đã chờ sẵn phòng khách nhâm nhi tách trà...
-”Hai đứa đi đâu mà giờ mới về?”
Ông hỏi nhưng vẫn dán mắt vào tờ báo chính trị..
-”Con tập xe cho anh hai”
- “Ừ, vậy vào chuẩn bị đi mà ăn tối rồi”
Một phen hú vía, tưởng ông Micheal lấy roi điện ra xử chứ..
Phải nói là tôi bắt đầu thèm cơm, một tuần ròo ăn soup và đồ ăn thôi cũng phát ngán, dường như bụng tôi bắt đầu phình mỡ...
- “Anh tập xe có được không con?”
Ông “bố nuôi” hỏi khi mới ăn tối
- “Dạ anh toàn đâm vào bụi rơm..haha..hihi”
Sau đó là tràng cười của hai bố con họ..
-0P, tí vào phòng ba nói chuyện chút nhé...”
- “Dạ”
Nói chuyện gì đây, nói chuyện Rose à, hay sao, tôi lại lo lắng...
Trong căn phòng tối, hai người đàn ông ngồi đối diện nhau..
- “Mai theo ba đổi quốc tịch và họ tên, sau này con và Rose sẽ thừa hưởng toàn bộ tài sản của ta...” - Ông nói rất nghiêm túc.
-”Sao vậy ạ, ba với con gặp nhau chưa được một tháng, ba không sợ con là một kẻ lừa đảo sao?”
- “Ta tin tưởng con, ta chưa nhìn lầm người bao giờ, suy nghĩ kĩ đi chiều mai ta và con sẽ lên trụ sở thành phố.”
Lại lo nghĩ nữa rồi, nếu tôi đồng ý chẳng khác nào là một thằng tham lam, tài sản của dòng họ rất lớn, ông chỉ là một nhánh trong dòng họ mà được tận 1000 tỷ USD rồi đấy..
-”À còn một điều nữa..”
-”Là gì vậy ba...”
Ông trầm ngâm rồi kể cho tôi nghe...
- “Con rất giống một người phụ nụ ta yêu lúc còn trẻ... Lúc ấy ta là một người du khách tại Việt Nam, ta đến Việt Nam tìm hiểu ẩm thực, ta đã yêu một phụ nữ bán bún ở vỉa hè”
- “Rồi sao nữa ba? - Tôi tò mò
- “Nhưng người phụ nữ đó lại yêu một chàng trai bán hàng rong, cô ấy không ham vinh hoa phú quý, một mực từ chối ba. Sau đó ba về Việt Nam rồi cưới mẹ Rose...”
- “Vậy ạ...”
- “Đúng vậy, ta về việt Nam để tìm lại cô ấy đấy, nhưng khu đó giải toả rồi. Còn chuyện hồi nãy con nghĩ kĩ đi.”
- “Vâng ạ, con xin phép...”
Ông gật đầu cười hiền hậu chào tôi
Tôi đang định về phòng, trước mặt tôi là một bức hình cỡ lớn treo trên tường, rất giống Rose nhưng người này ngoài 20...