Chương 25: Nhớ
Lúc tôi thức dậy trời vẫn còn tối, giai đoạn thời tiết có lẽ gần sang mùa đông. Tôi nhớ lại những ngày còn học ở Việt Nam, trên xe đạp rỉ rét lúc nào cũng kêu cót cét, áo khoác mõng tanh và cái áo mưa rách vài lổ đi đến trường, “lạnh thấu xương“.
Tôi cúu xuống hôn lên trán con bé, chiếc chuông gió vẫn kêu “leeng keeng” nhẹ nhàng trong cơn gió buổi sáng.
Tôi nhẹ nhàng rón rén đi về phòng, lục bao thuốc ra..
Tôi hút thuốc kể từ khi lên lớp 9, tôi sầu não u buồn, chỉ có thuốc làm bạn. Bởi vì tôi nghe nói thả hồn theo làn khói sẽ làm ta thoải mái hơn, hãy để những u buồn theo nó. Lúc mới hút phải nó là cực hình, ho sặc sụa, chóng mặt buồn nôn nhưng giờ cũng quen.
Hôm đi chơi với Washi tôi xin nó gói xì gà. Tôi lấy trong tủ ra bật lửa châm lên. Rít một hơi
”Ặc.. Họ..họ..”
-”Khét vãi~~~”
Tôi lại ngồi vào giường suy nghĩ bao thứ chuyện. Trên bức bức tường kia là những chuyện tôi không thể lý giải, viết lên bức tường kia là sắc màu tôi không thể thay đổi dù đã để trái tim rộng mở nhưng tôi vẫn thấy trống trải và nó vẫn nằm yên trong chiếc lồng. Có lẽ tôi si tình, tôi yêu Hạ Âu quá mức hay là luỵ tình. Những điều đó có ngồi cả ngàn lần tôi vẫn không thể lý giải được.
Nhìn ra bầu trời hửng đông, tôi mỉm cười. Hạ Âu em sống có tốt không? Em vẫn cười hằng ngày chứ?
Tôi nhấc chiếc điện thoại lên
Call “+0084...”
-”Alo chị Hoàng”
-”Ai vậy?” – Dọng ngái ngủ..
-”Em P đây, chị khoẻ không?”
-”P hả “- Dọng bất ngờ
-”Bây giờ em đang ở đâu sao chị tìm không thấy?” - Chị tiếp lời
-”Dạ em đang ở Pháp”
-”Ở Pháp? Ai đưa em qua?”
-”Bố nuôi em, mà chị vẫn dạy cô chủ đó chứ?”
-”Ừ chị vẫn dạy, mà chị nói này...”
Tôi nghe chị kể hết về chuyện gia đình bà chủ, bà chủ đã bầu tròn 8 tháng, bất ngờ hơn là từ khi tôi đi cô chủ đâm ra tự kỉ buồn bực, chuyện tình hai người họ chẳng đi đến đâu. Chẳng lẽ cô chủ yêu tôi hơn, thôi, đừng tự sướng sau trèo cao té đau. Có lẽ tôi sẽ về Việt Nam một chuyến
-”Chị Hoàng giữ sức khoẻ nhé, nếu chị muốn qua đây thì khi nào rảnh em đón qua chơi..hihi”
-”Thật hả?”
Tôi dập máy, Rose đã đứng ngoài cửa từ lúc nào, bước đến gần chỗ tôi
-”Em không biết là anh có hút thuốc đấy?” – Vẫn nhìn tôi bằng đôi mắt buồn thương
-”Ừ, anh bỏ cũng lâu rồi...” - Tôi thở dài
-”Anh có chuyện gì buồn? “
-”Mai anh sẽ về Việt Nam một chuyến”
-”Em đi nữa nha anh...”
Tôi quyết định một lần về Việt Nam xem sao. Ông Micheal đã đồng ý khi tôi hỏi xin ông, chỉ dặn cẩn thận rồi đi
Chiều hôm đó hai đứa có mặt tại Sân bay Paris-Charles-de-Gaulle, ông bố nuôi bận việc nên không tiễn chỉ có chị Hoa chở ra
-”Về cẩn thận nhé em, nhớ mua quà đấy.. – Chị Hoa chào tạm biệt tôi và Rose
-”Vâng ạ, mà tết chị về với em nhé” – Tôi cười tít mắt vẫy tay chào dẫn Rose lên trên
Từ Pháp bay về Sài Gòn cũng hơn 10 tiếng chứ không ít, chúng tôi ngồi ghế đôi. Hai vợ chồng trẻ ở cùng dãy đang bế đứa con chơi đùa vui vẻ..
-”Sau em sinh cho anh mấy đứa nhé - Tôi quay sang chọ Rose
Ai lấy anh đâu mà sinh cho anh, cô bé nủng nịu rồi hỏi tôi
-”Sau này anh tính sẽ có bao nhiêu con”
Tôi nhớ đã từ đọc một câu chuyện và tôi từng ước như họ, tôi trả lời
-”Bảy đứa”
-”Làm gì lắm thế, em không sinh hết đâu – Cô bé bịt môi như vừa nói hớ
-”Há há” – Tôi bật cười thành tiếng, làm đôi vợ chồng trẻ cười theo. Chúng tôi trò chuyện đến khi Rose ngủ tựa bên cánh vai tôi, tôi cảm giác như Rose rất nhỏ bé, cô đơn, nếu không ở bên chăm sóc không biết cô bé sẽ ra sao
Tôi nhìn ra đám mây qua cửa sôt, tôi từ ước tôi sau này sẽ làm Superman hoặc những con chim bay lượn trên bầu trời thám hiểm các vùng đất hứa
Đáp xuống sân bay Tân Sân Nhất, khí nóng Sài Gòn lan toả nóng nực khó chịu. Rose cũng nhăn mặt cái khí hậu ở đây
-”TAXI”