Chương 102: Hạnh phúc à?
Thời gian cứ như vậy, tiếp diễn và êm đềm. Anh Huy thì cũng đã thực sự vượt qua và sống tốt "cho cả ba người"
Nhưng chuyện là Nhi đang giận tôi vì cách đây một tuần nàng nhắc tôi ngày này một năm trước là ngày tôi và em chính thức yêu nhau. Là kỉ niệm một năm yêu nhau đó. Nhưng tôi lại muốn khác, muốn một bất ngờ cho ngày quan trọng nên giả ngơ nên nàng giận tôi đến ngày hôm nay luôn.
Yêu nhau giận nhau thì mới có đủ hương vị tình yêu phải không? Nhưng đây là lần đầu giận nhau của chính tôi. Một năm yêu xa vẫn rất bình thường thoải mái. Nên lần đầu giận nhau cũng coi như gia tăng thêm chút hương vị.
Vừa rồi đã là thời gian cho tôi lên mọi kế hoạch.
Tất cả đã được dự tính.
Trong đó nhà thằng Q cũng có mở một khách sạn với một quán bar nên đã có nhân sự. Tôi dự là sẽ đến trước cổng trường em đợi tới khi em bước ra thì tôi đang ăn mặc lịch sự, ôm một bó hoa hồng và thêm một con gấu bông đến xin lỗi. Sau khi tôi tặng và xin lỗi xong thì quân bên thằng Q mỗi mạng cầm một bông hồng dần đi vào bao quanh chúng tôi.
Sau đó thì đến khách sạn nhà thằng Q (không đen tối nhá) nó sẽ chuẩn bị sẵn cho tôi một bàn trên sân thượng khách sạn. Có nến, có hoa, có rượu chắc là đủ lãng mạn. Ở đó tôi sẽ bên em mừng ngày quan trọng này, tôi sẽ đàn cho em nghe những bản tình ca.
Khi lên kế hoạch thì đã bị lộ bởi hai thằng mất dạy Q,H nên thêm ông Huy và ông L biết. Thế đéo nào việc của mình mà cứ đòi đi theo. Thế nên đã trốn đi từ sớm và giờ đây chỉ ta với t.....cả đám đấy. Éo thoát được.
Tôi đến Đà Lạt sớm hơn dự kiến nên tối hôm trước đã có mặt đấy rồi. Thế nên theo địa chỉ mà thằng Q cho mà tìm đến khách sạn nhà nó. Nhưng đếu như mơ, cả đám đó đã có mặt trước rồi.
- Chạy đâu cho thoát hả cậu em. Ông L
- Sao....?
- Thời buổi gì mà cậu còn đi xa như vậy bằng xe máy. Ông Huy
- Được rồi, mong mọi người đừng cản trở việc của em.
- Còn tuỳ vào thái độ.
Và thế là tôi phải chịu áp bức mà không dám kêu ai.
- Mày không dùng facebook phải không P?
- Không, sao hỏi vậy?
- Thảo nào.
- Mày nói cái đéo gì đấy?
- Không tao chưa chắc chắn chuyện gì hết.
-....
- Đến lúc tao sẽ nói.
Cũng không quan tâm đến chuyện nó vừa nói nữa, giờ ngủ để mai lấy sức chiến đấu đã.
Sáng dậy chuẩn bị xong thì xuống sảnh cả đám kia đã phục sẵn rồi.
- Dizz mịa, thường ngày nhìn ngu ngu xấu xấu mà nay bảnh dữ. Q
- Ờ, mọi ngày còn bựa bựa nữa. H
- Thằng em đạt chuẩn rồi. Ông Huy
- Bắt đầu chiến đấu. Ông L.
Chả là mặc sơ mi đen có sắn ông lên, quần tây đóng thùng, thêm đôi conv và vuốt lại tóc tai.
Nhưng đến lúc trường về còn khá dài nên còn thư thả ăn sáng rồi chuẩn bị lại mọi thứ.
10h24" có mặt tại "chiến" trường, vẫn còn 21" nữa nên ngồi vào hàng nước trước cổng trường.
- Về thăm trường cũ hay cô giáo cũ vậy? Bà bán nước bắt chuyện
- Con thăm người quen thôi ạ.
- Vậy là đến cua gái hả? Bảnh vậy thì chắc rồi.
- Không ạ, con thăm người yêu con.
- Vậy cậu từ đâu đến?
- Con ở HN.
- Đi xa vậy thăm người yêu hả? Con bé có phước đấy.
- Con mới có phước khi có cô ấy chứ ạ.
- Ừ vậy hai đứa cùng có phước.
- Dạ.
- Thôi, nước của cậu đây.
- Con xin.
Ngồi đấy nhâm nhi mãi cũng đến giờ đẹp trống trường đã vang lên. Chỉnh trang lại rồi vào vị trí chiến đấu(vẫn ở trong hàng nước nhưng quay lại nhìn thôi). Mà thằng Q chui ở đâu ra chạy ngay lại khu mình. Kệ mịa nó đã
Học sinh bắt đầu ùa ra.
Và rồi em bước ra, tôi vui lắm ý, thực sự vui chảy nước mắt khi thấy em.....đang khoác tay một thằng khác, rồi em để cho nó hôn má trước mặt mọi người mà không phản ứng gì. Tôi thực sự như nghẹt thở. Nhưng hết sức bình tĩnh lại. Lấy điện thoại ra gọi em.
- Nghe nè. Nghe nè ư?
- Anh xin lỗi vì mọi chuyện.
- Giờ mới biết lỗi hả?
- Ngày hôm nay là ngày quan trọng mà.
- Ùm.
- Anh thực sự yêu em lắm.
- Dạ em cũng vậy.
- Đã từng.
- Sao.....
- Anh muốn tặng em một món quà nhân ngày này.
- Quà gì ạ? Sao nay ck lạ vậy ạ?
Tôi từ từ ôm đồ và đứng dậy, từ từ đi ra phía gần đường.
- Bên kia đường đó, em nhìn qua đi.
Em nhìn thấy tôi, khựng lại. Tôi vẫn đứng vậy, ít nhất là mong một lời giải thích hay chút biểu cảm gì đó nơi em. Nhưng không, có lẽ tôi đã sai lầm, thêm một lần nữa.
- Anh tặng em đó, có muốn gì nữa không. Ngày vui mà.
-.....
- Chúc em hạnh phúc.....
Tôi để ngay ngắn bó hoa với con gấu xuống, cởi chiếc sơ mi ra để lộ cái áo đôi mà em tặng tôi. Xong dùng hết lực xé đôi bó ra vứt xuống đất ngay bên đống đồ đó. Cái dây chuyền, chiếc vòng tay tôi vứt lại hết.
- Và trả lại em mọi thứ.....
Tôi quay đi, thấy thằng Q,H ông L và H đang chuẩn bị lên thì tôi cản lại.
- Chuyện riêng em mà. Em chấp nhận rồi.
- Nhưng....
- Về bar với em đi.
Đi được một đoạn thì có tiếng.
- Đm mấy thằng kia đứng lại. Đến đây thể hiện xong đi à?
Tôi bỏ ngoài tai đi tiếp nhưng nó lại tiếp tục.
- SỢ HẢ MẤY CON CHÓ CHẾT NHÁT.
Câu này thì tôi không cản được bên tôi lại, bốn mạng cùng quay lại chơi luôn. Tôi quay lại, thì ra là thằng ban nãy ôm Nhi cùng với khoảng hơn chục mạng nữa. Và....Nhi đang ngồi thờ người nhìn đống đồ. Tôi không quan tâm gì nữa quay đi. Nói với lại
- Lát xong qua bar nhớ.
Chắc lúc đó là duy nhất còn lại mà tôi tỉnh táo. Mọi chuyện về sau mọi người nghe qua thằng Q nhớ.
Mình thực sự hơi ngỡ ngàng trước thái độ của thằng P, nếu như bình thường thì chắc nó sẽ như thằng điên mà chơi hết đám kia, đàng này.
Sau khi nó đi khỏi thì bên mình cũng nhào vào dm toàn bọn rr mà cũng ra to họng. Mấy ông mà chuẩn bị để ôm hoa cũng định vào nhưng mình cản lại. Chắc mỗi thằng cũng được mấy hit là lằm hết cmnr. Thằng nào gục thì thôi chứ riêng tml mà nhỏ Nhi kia thì tôi xúc nhiệt tình, mà mỗi tôi đéo đâu cả bốn mạng bâu vào cu đấy nó cũng nát bươm rồi.
Vẫn đang hăng thì nhỏ Nhi vào can, cũng còn chút gọi là tình cảm bạn bè hay anh em nên chúng tôi cũng ngừng tay. Xong lùi về quán.
Chả khó để tìm thấy thằng P đang ngồi nốc rượu ở góc quầy. Hoá ra nó cũng vẫn vậy, tỏ ra vẻ thôi chứ vẫn còn yếu đuối. Nó ngồi nốc rượu chúng tôi cũng không cản, ngồi cả vào cùng nó. Tôi bảo quản lý cho đóng cửa sớm, dồn hết khách về.
- Tao tồi đến mức đấy à? Mới giận nhau một tuần mà đã tay trong tay với thằng khác.
-....
- Khi trước nói bao điều, đừng nghe bố con thằng nào hết.
-...
- Tao buông tay, không níu kéo làm gì phải không?
Xong nó cười, cười như điên. Cười chán nó lại uống. Đang ngồi thì thấy có đám làm loạn ở cửa.
Cái đám kia, giờ thêm cũng khoảng 20 mạng nữa. Tôi thì cũng không quan tâm số lượng lắm, tìm thằng khi nãy. Hai thằng đang cốc hai bên nách thằng bé, nhìn đến tội.
- Cho bọn nó vào. Tôi nói vọng ra.
- Hoá ra toàn bọn lắm tiền tới đây gậy chuyện hả? Thằng chắc cầm đầu bên kia nói.
- Có chuyện gì?
- Bọn mày đánh em tao.
- Ừ.
- Thế thì mày tới số rồi.
- Ai hả? Ông Huy lên tiếng.
Và khi nó nhận ra câu nói vừa rồi phát ra từ đâu thì trông mặt biến sắc hẳn. Lắp bắp
- Anh...anh Huy mới đến chơi ạ?
- Không dám, tao đến chung vui với thằng em thôi.
- Em không biết, mà thằng em em nhỏ dại mong anh bỏ qua.
- Nể mày tao bỏ qua, nhưng còn mấy cậu em đây thì tao chịu.
- Anh phải vậy à? Thằng kia nói rồi nhào lên túm cái vỏ chai đập ngay đầu thằng P.
Tôi cũng hơi hoảng, thằng P nó điên lâu nay, giờ được dịp hiền đột xuất vậy rồi mà thằng ngu này còn động vào.
Thằng P ngồi đó, một dòng máu đỏ chảy dọc dài xuống. Tưởng sẽ có chuyện xảy ra nhưng nó lại thản nhiên đưa chai lên uống bình thường, nó tu một hơi sâu, đặt cái vỏ chai xuống rồi bóp nát cả phần cổ chai, giờ thêm máu từ tay nó.
- Mày thắng mà. Thắng làm vua thua làm giặc.
Nó vừa nói đấy ư? Thực sự giờ bọn tôi lại lo hơn về nó.
- Mày gan nhỉ? Thằng kia nói rồi định bồi thêm chai nữa thì ông L túm tay nó lại rồi đập thẳng cái chai nó đang cầm vào đầu nó.
- Đừng bao giờ thử động vào em tao, dù chỉ là một cọng lông. Ông L nói mà mình nghe cũng lạnh gáy.
- Đóng cửa lại, không cho ai ra ngoài, bên ngoài vào thêm thì thoải mái. Thằng P trở lại với câu nói quen thuộc ngày trước.
- Tao đếm đến ba. Nó
- Q theo nó đi. Ông Huy
Và tôi hô đám nhân viên đóng cửa lại.
- Anh Huy mong anh tha cho. Thằng cầm đầu bên kia.
- Tao có thể tha, nhưng nó là em tao.
Giờ đây cả đám kia như chuột trong giọ. Nhưng chắc chỉ có mỗi thằng cầm đầu kia biết sự nguy hiểm từ mấy "chàng trai" kia.
- Mày đéo xứng làm đại ca bọn tao. Một thằng bên kia nói rồi gạt thẳng thằng cầm đầu khi nãy ra.
- Giờ anh em bọn nó có 5 thằng thôi, bên mình đông hơn nhiều mà. Thằng đó.
- Mọi người ngồi đấy. Thằng P đứng dậy gạt mấy anh em lại.
- Sao? Xin thua hả mày. Ha ha......
Thằng P cho ngay một đấm vào cổ họng thằng kia. Đám còn lại lao lên, cứ thế tứng thằng một lên rồi gục. Thằng P nay ra đòn lần nào hiểm đòn đấy, thực sự mình nhìn mà cũng kinh.
Đánh xong nó quay lại bên thằng bên nhỏ Nhi.
- Mày cũng đéo đáng, nhưng Nhi mà buồn thì nhớ lại ngày hôm nay nhớ. Xong nó cho một đạp vào mạn sườn thằng kia.
Đúng lúc đó Nhi chạy vào, chứng kiến cảnh đó luôn.
- Anh cũng chỉ như vậy thôi sao? Nhỏ Nhi nói với thằng P.
- Tôi chỉ nói chuyện với những người xứng đáng. Tạm à nhầm vĩnh biệt.
- Anh không thể nghe một lời giải thích từ em sao?
- Thấy tôi cần nghe giải thích à?
- Anh tồi lắm.
- Giờ cô mớ biết sao?
Nhỏ Nhi không mói nên lời nữa, gục mặt xuống khóc.
- Mày cũng đéo xứng với cô ấy. Thằng kia đã đéo đưng dậy nổi vẫn cố nói với theo.
- Vậy nên tao không giữ.... Nó nói xong đi thẳng.
Mình cũng chả ham hố gì nữa. Bỏ đi theo thằng P luôn. Nhưng khi ra nó đã phóng biệt tích rồi.