Chương 12
Ba giờ sau. Chu Tử Hằng đã đứng dưới cửa căn hộ của Hướng Văn Hạo .
Lúc này, từ phía chân trời đằng xa đã có chút ánh sáng bình minh le lói.
Chu Tử Hằng ngồi trong ôtô mờ mịt, châm một điếu thuốc. Hắn lấy ra cây súng được cất trong túi áo, chuyên chú nhìn vào cánh cửa căn nhà.
Thời gian tích tắc xói mòn.
Buổi sáng sáu giờ, cánh cửa cao ốc bị mở ra, một người đàn ông từ bên trong bước ra.
Người đàn ông kia là Hướng Văn Hạo.
Nhưng Chu Tử Hằng lại không nhìn thấy Chu Tử Mặc đi ra cùng y.
Sắc mặt Hướng Văn Hạo có chút tái nhợt. Y bê theo một chiếc thùng giấy không nhỏ hướng về phía chiếc xe của y đang đậu gần đó, sau đó mở cửa xe, đặt thùng giấy lên ghế tay lái phụ.
Tiếp đó Hướng Văn Hạo cũng ngồi vào trong ôtô, khởi động xe lái đi.
Chu Tử Hằng dúi tàn thuốc vào gạt tàn bên cạnh tay lái, cũng khởi động xe đi theo.
*
*
*
Phía trước cách khoảng 50m một chiếc ôtô Mazda 6.0 màu đỏ đang chạy với một vận tốc đều đều trên đường cái.
Chu Tử Hằng đuổi theo nó, lái vào đường cao tốc, xuyên qua rất nhiều thành thị khác nhau, chạy về phía ngoại thành.
Hoàng hôn kéo xuống, bốn phía xe cộ dần dần thưa thớt.
Khi xe của Hướng Văn Hạo chạy vào vùng ngoại thành hoang vu, Chu Tử Hằng tắt đèn pha, đeo vào một chiếc kính hồng ngoại nhìn đêm đặc chủng.
Ôtô của Chu Tử Hằng là một chiếc Volvo màu đen kiểu dáng bình thường, nó cùng với chiếc Mazda màu đỏ bắt mắt của Hướng Văn Hạo luôn bảo trì một khoảng cách ước chừng 200m. Từ xa xa nhìn lại, dường như cùng bóng đêm dung vào làm một thể.
Xe Hướng Văn Hạo chậm rãi dừng lại.
Chu Tử Hằng mở ra chức năng viễn vọng của chiếc kính mình đang đeo.
Hắn nhìn thấy Hướng Văn Hạo cố gắng chuyển chiếc thùng giấy cùng xẻng xuống đường cái, sau đó đi vào sâu trong vùng cỏ dại bên đường.
Chu Tử Hằng cứ thế yên lặng ngồi chờ trong ôtô đầy hắc ám, hắn lại châm lên một điếu thuốc.
Ánh sáng màu đỏ của lửa trong bóng đêm chợt sáng chợt diệt, mang đến một xúc cảm dị thường quỷ dị.
Nửa giờ sau đó, Hướng Văn Hạo đi ra bê theo thùng giấy cùng xẻng bỏ vào ôtô.
Chiếc xe phía trước tiếp tực khởi động động cơ.
…
Lần cuối cùng khi ôtô Hướng Văn Hạo dừng lại trời cũng đã gần sáng.
Y lại một lần nữa chuyển thùng giấy vào vùng cỏ dại hoang vu rậm rạp ven đường.
Nhưng lần này, Chu Tử Hằng nhìn thấy đằng xa bốc lên một đống lửa lập lòe. Thùng giấy bị ném vào trong lửa, xì xèo vài tiếng rồi trở thành tàn tro.
Chu Tử Hằng lái xe vào sâu trong nơi đó. Hắn nhìn thấy Hướng Văn Hạo quay đầu xe, trở về đường cũ rời đi.
Ôtô Hướng Văn Hạo càng chạy càng nhanh, càng lúc càng xa.
Chỉ chốc lát sau, liền biến mất.
*
*
*
Chu Tử Hằng trở lại nơi lần đầu Hướng Văn Hạo đỗ xe lại.
Hắn từ trong cốp xe đằng sau, lấy ra một chiếc xẻng nhỏ trong hộp đồ đi câu, đi xuống đường cái, vào sâu bên trong vùng cỏ dại hoang vu bên đường.
Trước mặt hắn có một đống bùn đất mới được đào lên. Chu Tử Hằng ngồi xổm xuống, cẩn thận từng ly từng tí mà men theo dấu vết đào lên.
Ước chừng khoảng một mét sau đó, chiếc xẻng đụng phải một vật cứng.
Đào thêm một chút phát hiện ra một túi nilon lấm lem bùn đất.
Bên trong túi nilon là một khuôn mặt giống hắn như đúc, chỉ là trên đó máu me nhầy nhụa, vết thương đan xen, lộ cả xương trắng.
*
*
*
Chu Tử Hằng một lần nữa đem chiếc đầu kia chôn về chỗ cũ.
Hắn trở lại ôtô từ trong túi áo lấy ra khẩu súng lục, vứt vào ghế sau.
── Người cũng đã chết, như vậy súng không còn cần tới nữa.