Chương 3
Tới cuối tuần thứ ba, Cát Vi Dân cuối cùng quyết định vứt bỏ sự bình tĩnh giả vờ phong độ kia, trực tiếp nói tiền bạc với Cao Tân. Buổi sáng thứ hai, ăn xong điểm tâm Cao Tân lấy cho mình, Cát Vi Dân nhìn sang tên đối diện đầu còn chôn trong cà men húp cháo, vừa định chờ cậu ta ngẩng đầu lên là sẽ nói chuyện trả lại tiền ngay, Cao Tân cứ như tâm linh cảm ứng mà ngẩng đầu khỏi cà men.
Cát Vi Dân nhìn hai hàng mày kiếm của cậu ta chậm rãi giãn ra, ánh mắt từng chút từng chút sáng lên, biểu tình cứ như là đột nhiên nhớ lại chuyện gì đó mà từ trong mê muội thanh tỉnh lại, không khỏi cảm thán trong lòng một chút, người này dù lúc không hoạt bát sôi nổi thì diện mạo vẫn là rất ưa nhìn. Dường như là để không phụ lòng Cát Vi Dân đã đánh giá cao mình thêm vài phần, Cao Tân nói ra một câu là nỗi khổ suốt hai tuần của Cát Vi Dân.
“Tớ hình như còn thiếu cậu 30 đồng phải không?”
Cát Vi Dân vội gật đầu không ngừng.
“Vậy cậu có 20 đồng không?”
Cát Vi Dân lại gật gật đầu, mở ví rút ra hai tờ mười đồng đưa sang.
Cát Vi Dân nhìn Cao Tân mở ví mình ra, nhét hai tờ tiền giấy kia vào, đang chuẩn bị chờ Cao Tân rút ra tờ 50 đồng của mình từ trong đó, lại thấy Cao Tân vô cùng thản nhiên mà đóng ví lại, bỏ vào trong túi quần, vừa nói.
“Cậu cho tớ mượn thêm 20, vừa vặn chẵn 50, lần sau trả cậu hết luôn nhé.”
Một khắc đó Cát Vi Dân thật muốn hộc máu.
~*~*~*~
Con chim cánh cụt học bay. Dù nó bay được thì nó vẫn là con chim cánh cụt. Có thể nó sẽ là tấm gương của sự kiên trì bền bỉ không bỏ cuộc, nhưng cũng có thể nó sẽ là đối tượng xoi mói cho dòng họ nhà chim, rằng cánh cụt mà đòi làm phượng hoàng.
Ôi con người~ 8->