Chương 8
Cho dù sau này nghĩ lại thì chuyến đi đến nhà hàng cơm Tây đó quả là một lần trải nghiệm vui sướng hiếm có đi nữa, Cát Vi Dân từ đó về sau vẫn cố gắng tránh đi đến những nơi cao cấp đó với Cao Tân. Cậu lời lẽ chính nghĩa nói rằng.
“Tớ là thanh nhiên lương thiện trí thức của chế độ xã hội chủ nghĩa, không thể khoan nhượng trước lối sống sa đọa hủ hóa này của tư bản.”
Cao Tân nhếch một bên khóe miệng cười đến gian ác, trước sau như một mà phun ra một câu đâm đúng điểm yếu.
“Cậu căn bản là nghèo kiết hủ lậu, ở những nơi đó cảm thấy mình ngu ngơ đến mất tự nhiên chứ gì.”
Cát Vi Dân bị nói trúng thẹn quá hóa giận, một cước đá cậu ta, vừa đoán được trước được mà cảnh cáo.
“Không được phát ra cái loại tiếng kêu trong phim xxx đó nữa!”
“Loại nào cơ? Cha mẹ ơi? Á đánh? Ưm ư…”
“…”
…
Một phút sau, Cát Vi Dân bạo phát.
“Con bà nó! Cậu lại lấy gối của lão tử làm tấm chắn! Dấu giày rất khó giặt đó!!!!!!!!! ch.ết tiệt!”
“A? Cậu chỉ nói là tớ không được phát ra tiếng động thôi a, không nói cái này nha.”
Chiều hoàng hôn gió lạnh thổi nhẹ, nam sinh trong kí túc xá khoanh tay nhàn nhã đứng bên cửa sổ hóng mát, vừa nhìn hai bóng người huyên náo gà bay chó sủa bên kia vừa sợ thiên hạ chưa đủ loạn mà còn hùa vào.
“Tiểu Cát cố lên! Đánh đi! Đánh đi!”
“Tiểu cát, đấm móc bên trái!”
“Tiểu Cát, đá xoay bên phải!”
Tóm lại, lúc Cao Tân nhắc lại đề nghị muốn hai người đi ra ngoài cọ sát một chút để cải thiện bữa ăn, Cát Vi Dân liền đánh đòn phủ đầu mà tỏ ý muốn đi đến quán ăn lớn ở một nhà trước trường 400m quẹo trái.
Cao Tân lần kế tiếp đề nghị phải đi ra ngoài làm một bữa tiệc đồ lòng để ăn mừng hoàn thành bài kiểm tr.a toán, Cát Vi Dân lại ngay lập tức kéo cậu ta tới quán mì ở ngõ tắt nhỏ phía cổng sau trường.
Trong hai tháng ngắn ngủi, hai người đã ăn hết các quán ăn vặt trong phạm vi 1km xung quanh trường. Cát Vi Dân vốn ít nhiều vẫn mang chút hả hê mà chờ xem Cao Tân ăn không quen, tuy rằng rất không hợp với tính cách thoải mái của cậu ta, bản thân cũng chẳng muốn khen ngợi, nhưng nói cho cùng Cao Tân vẫn là cậu ấm hàng thật giá thật, vô luận là lúc cậu ta lấy ra tấm chi phiếu vàng rực để tính tiền trong nhà hàng cơm Tây, hay ngoại trừ cái áo Ultraman thì quần áo giày dép khác đều là hàng hiệu xa xỉ, tất cả đều thể hiện rằng gia thế cậu phải hơn hẳn nhà Cát Vi Dân vài bậc.
Nhưng hiển nhiên Cát Vi Dân lại đánh giá thấp Cao Tân. Nếu như nói biểu hiện của Cao Tân ở nhà hàng cơm Tây là cưỡi xe nhẹ đi đường quen, thì ở những quán ăn vặt bên đường cậu ta chính là như cá gặp nước. Bất kể là Mao huyết vượng máu chảy ròng ròng hay món chao khiến người khác phải bịt mũi, cậu ta đều ăn rất ngon lành, ngay cả rìa bánh nướng bị cháy khét cậu ta đều có thể khoái trá mà cạp hết, dáng vẻ như vô cùng ngon lành kia khiến người ta hoài nghi không biết cậu ta có thần kinh vị giác không nữa. Cát Vi Dân nhớ lại lúc ở kí túc xá cậu ta ôm tô mì ăn liền 2 đồng một gói mà ăn đến sung sướng, cuối cùng cũng phải thừa nhận thất sách của mình.
Lúc ở trong tiệm lẩu sau trường với nồi thịt dê rau cải, Cát Vi Dân cùng cao tân hai người đũa tới đũa lui vớt thịt dê bận rộn đến ch.ết đi, Cát Vi Dân nhìn đôi mắt hữu thần của Cao Tân đang trừng như trứng gà, vừa cười trộm nói.
“Này, cậu không phải cũng thích ăn quán ven đường đó thôi! Lúc trước sao cứ phải mời tớ đi ăn cơm Tây, khoe của à?”
Cao Tân vớt một miếng cải trắng bỏ vào chén Cát Vi Dân, ánh mắt vẫn chằm chằm cái nồi, nói.
“Không phải là vì muốn tỏ thành ý mời khách đi ăn cơm thôi sao, hơn nữa…”
“Hơn nữa sao?”
“Nhà hàng cơm Tây có thể quẹt thẻ, quán ăn ven đường thì không thể a, hôm đó tớ trả cậu 100 đồng xong là không còn tiền mặt nữa, tớ lại lười rút.”
“…” Tớ không phải đã thối lại cậu 50 đồng sao, Cát Vi Dân đen mặt.
“Chuyện kia, tớ hôm nay lại không mang theo tiền mặt rồi…”
“…”
“A, sao lần này cậu lại không động thủ vậy, tớ đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi.”
“Cậu muốn tớ động thủ?” Cát Vi Dân trừng cậu ta.
“Không có không có.”
“… Lần này tớ mời cậu, nhưng lần tới cậu đừng mời tớ đi tới mấy chỗ đốt tiền đó ăn cơm nữa.”
Cát Vi Dân nhìn Cao Tân cười đến khóe miệng rộng tới mang tai, đem thịt dê nhúng chín bỏ một đống vào chén Cát Vi Dân.
“Tiểu Cát a, chúng ta thật là tâm đầu ý hợp.”
Cát Vi Dân qua làn hơi nước nhìn thấy đôi mắt cười đến híp lại của cậu ta, không biết tại sao lại cảm thấy hôm nay sao nóng quá.
~*~*~*~