Chương 38
Quả nhiên vẫn là vô ích.
Cát Vi Dân co quắp trên chiếc giường của nhà trọ y hệt con cá ch.ết, ngay cả sức lực để trợn mắt cũng chẳng còn, nhìn gói bao cao su vẫn còn bao bì hoàn chỉnh ở đầu giường mà trong lòng thở dài một hơi bất đắc dĩ. Cái tên đầu sỏ khiến cậu phát hỏa lại không chút tự giác, từ phía sau đem cậu kéo hẳn vào trong ngực mình, những nụ hôn thuần khiết như có như không hạ trên sườn cổ, hõm vai cậu. Đây là khoảnh khắc Cát Vi Dân cảm thấy hưởng thụ nhất, mỗi một tấc da thị trần trụi đều thân mật dán sát vào nhau, nụ hôn rơi trên người không mang hương vị ***, như trấn an, lại như làm nũng, nhu tình giấu ở đáy lòng như thủy triều mùa xuân tràn ra. Cát Vi Dân thoải mái đến từng lỗ chân lông trên người đều mở ra, cơn tức giận trong lòng về chuyện kia đã sớm tan thành mây khói.
Đáng tiếc Cao Tân vĩnh viễn vẫn là cao thủ phá hoại không khí, sự cảm động cậu ta cho cậu vĩnh viễn không kéo dài được bao lâu, Cát Vi Dân đang mãn nguyện mắt nửa nhắm nửa mở, chợt nghe Cao Tân nói bên tai.
“Tiểu Cát, tớ muốn nói với cậu một chuyện.”
“Cái gì?” Cát Vi Dân có dự cảm không ổn mà mở mắt ra.
“Tớ đã đăng kí Imagine Cup rồi, hơn nữa cũng ghi tên cậu vào luôn.”
Cát Vi Dân nhíu mày, “Imagine Cup là cái quỷ gì?” Hơn nữa—
“Cậu tại sao lại không hỏi qua tớ hả?”
Đến lúc Cát Vi Dân biết rõ cái gì là Imagine Cup thì vị trí của Cao Tân cũng từ trên giường biến thành dưới đất. Cậu ta ủy khuất xoa xoa chân nhìn Cát Vi Dân.
“Tiểu Cát, cậu lại đá tớ!”
Cát Vi Dân hừ mũi một tiếng, “Đá cậu là còn nhẹ đó!” Nếu không phải là cậu bị cậu ta tr.a tấn đến cả người run lẩy bẩy không còn một tia khí lực nào, Cát Vi Dân đã sớm tẩn cậu ta một trận.
Cái gọi là Imagine Cup, nói ngắn gọn, chính là một cuộc thi dành cho tất cả học sinh do nhà trường tổ chức nhằm cổ vũ việc tự gầy dựng sự nghiệp. Những học sinh có bản kế hoạch nộp lên được thông qua sẽ nhận được một khoản vốn nho nhỏ, trong vòng một tháng, người dự thi sử dụng số vốn này để thực hiện kế hoạch của mình, sau một tháng người nào thu lời nhiều nhất và gian hàng nổi tiếng nhất thì sẽ là xuất sắc nhất, có thể nhận được phần thưởng vô cùng xa xỉ.
Tên nghe rất kiêu. Trên thực tế thì chỉ là trường học mở một chợ bán đồ cũ miến phí để sinh viên thi đấu kinh doanh này nọ. Ngoại trừ hồi trung học có tham gia bán hàng từ thiện của trường một lần, Cát Vi Dân chưa từng có kinh nghiệm rao hàng bán đồ gì cả, cũng cho là mình không có khả năng ở phương diện này.
Cát Vi Dân đau đầu mà đỡ lấy trán.
“Mấy chuyện này cậu tham gia một mình là được rồi, lôi tớ theo cậu vào trò đùa giỡn ngớ ngẩn này làm gì?”
“Không phải là đùa giỡn ngớ ngẩn, là gầy dựng sự nghiệp. Ngoài phần lợi nhuận thu được từ việc kinh doanh của bản thân, người xuất sắc còn nhận được tiền thưởng, rất nhiều đó.”
Cát Vi Dân nhớ lại lúc học trung học từng bị cậu ta cứng đầu kéo đi tham gia hội diễn văn nghệ, càng thêm đau đầu.
“Cậu nhất định là bỏ qua tiền thưởng thì không chịu nổi sao?”
Tên này căn bản rõ ràng là không thiếu tiền, vậy mà mỗi lần nghe thấy hai chữ “tiền thưởng” thì hai mắt lại sáng bừng. Cát Vi Dân ngồi trên giường cùng Cao Tân ngồi dưới đất bốn mắt nhìn nhau, giống mấy cao thủ võ lâm trong phim kiếm hiệp, muốn dùng khí thế trong mắt khiến đối phương bại trận.
“Tớ không làm.”
“Tớ đã thay cậu ghi danh.”
“Tớ để ý cậu chắc, dù sao đi nữa tớ cũng không làm.”
“Đi mà. Tớ đã nghĩ cả rồi, cậu viết bản kế hoạch là được.”
“Không làm, muốn gây sức ép cậu đi mà tìm người khác đi.”
“Không phải cậu thì còn ý nghĩa gì chứ.”
“…”
“Đi mà. Chúng ta cùng đem tiền thưởng về.”
“… Thật sự chỉ cần tớ viết bản kế hoạch?”
“Vậy là đồng ý rồi nha. Yeah!”
Yeah cái đầu cậu! Cát Vi Dân vô cùng buồn bực, giống như chữ “Không” của cậu cho đến bây giờ vẫn chẳng có chút giá trị nào với Cao Tân, cuối cùng luôn phải khuất phục dưới sự bá đạo của cậu ta. Ngẫm lại chính mình cư nhiên lại ngu ngốc ngồi trần truồng trên giường bị gió lạnh thổi cả nửa ngày mà phân cao thấp với Cao Tân, Cát Vi Dân bỗng nhiên sát khí bùng lên, cậu nham hiểm mà xót xa nhìn Cao Tân.
“Nếu không thắng cuộc thi lần này, từ nay về sau cậu cứ ngủ dưới đất.”
“A, Tiểu Cát, ra là cậu không thích làm trên giường sao?”
“Cậu, đi, ch.ết, đi!”
~*~*~*~