Chương 42
Lúc Cát Vi Dân mở mắt dậy mới phát hiện mình đã ngủ một đêm trên tấm ván gỗ trong kho. Cậu mãn nguyện duỗi thắt lưng, đầu gối trên cặp Cao Tân, trên người khoác áo gió của Cao Tân, ngủ một giấc xong dậy thật vô cùng thoải mái. Bên giường là bữa sáng vẫn còn bốc khói, Cao Tân ngồi xếp bằng trên chiếc giường chất đầy hàng hóa ở đối diện, tay cầm sổ sách, đầu gật gà gật gù như con gà mổ thóc.
Cứ như nơi mềm mại nhất trong lòng đột nhiên bị chạm vào, Cát Vi Dân khẽ khàng đi đến trước mặt cậu ta, Cao Tân mở to đôi mắt đầy tơ máu, mơ mơ màng màng nhìn cậu.
“Tiểu Cát?”
Cát Vi Dân đưa tay bịt kín mắt cậu ta, giọng nói bất giác trở nên dịu dàng, tựa như tối qua khi Cao Tân nói với cậu.
“Mệt rồi thì lên giường ngủ đi.”
Cao Tân ậm ờ mơ màng than thở, “Sáng nay còn có lớp mà.”
“Tớ giúp cậu điểm danh.”
“Ừ.”
Cao Tân mơ mơ màng màng đáp, nghe lời để Cát Vi Dân dắt đến bên giường nằm xuống. Trước khi nhắm mắt lại vẫn còn cố nói một câu, “Tiểu Cát, nhớ ăn bữa sáng lúc còn nóng đi nhé.” rồi mới từ từ chìm vào giấc ngủ.
Gương mặt Cao Tân thuộc loại đường nét cứng cáp, mày cao mắt đen như vậy, tên này mỗi lần lên cơn lại khiến Cát Vi Dân hận đến ngứa răng ngứa lợi, chỉ cảm thấy mặt cậu ta với con người cậu ta ngu ngốc y như nhau, lúc say ngủ nhìn cậu ta lại như một đứa nhóc, cả lông mi cả mặt mày đều thật anh tuấn, sao càng nhìn lại càng vừa mắt đến thế. Cát Vi Dân ngơ ngác nhìn một hồi lâu, mới hồi phục tinh thần lấy áo gió của Cao Tân đắp lên cho cậu ta.
Lạch cạch, có thứ gì rơi từ túi áo gió xuống dưới đất, một chút cảm động vừa trào dâng trong lòng Cát Vi Dân cũng vỡ nát hoàn toàn.
Giữa trưa tất cả mọi người đều tan tiết, việc buôn bán của G&G càng sôi nổi hơn lúc thường. Cát Vi Dân cầm một cái bật lửa tạo hình đầu tàu giao cho người khách quen cuối cùng, mặt mày rạng rỡ như ánh thái dương vẫy chào cô ta.
“Hoan nghênh lần sau lại đến!”
Quay đầu một cái, đã thấy Cao Tân đang hấp tấp cầm cà men chạy tới. Cao Tân nhét thẳng hộp cơm vào lòng Cát Vi Dân, “Ăn nhân lúc còn nóng”, liền quay đầu thu xếp việc mua bán trong tiệm. Mãi đến lúc có được chút thời gian rảnh rỗi, Cao Tân mới quay đầu đi đến lấy đôi đũa Cát Vi Dân gắp hai đũa cá sốt cà, miệng căng phồng mà mở miệng.
“Tiểu Cát, cậu có thấy cái hộp trong túi áo gió của tớ không?”
Cát Vi Dân mặt không chút thay đổi đáp.
“Tớ vừa bán xong.”
“A, cái đó là…”
“Tớ biết cậu không định bán nó.” Hễ nhắc tới là Cát Vi Dân không nhịn được cơn tức, cái hộp chữ nhật nho nhỏ nhìn rất bình thường, trên mặt là một đóa hoa hồng đen thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt, tò mò mở ra thì lại là một cái qυầи ɭót chữ T, vải bông đen trong suốt, còn có đường viền ren, quan trọng hơn cả là, cái này rõ ràng không phải là cỡ Cao Tân.
Nói cái gì mà “Tớ ưa mắt nhất lúc cậu chỉ mặc mỗi qυầи ɭót” hả? Đồ điên! Biến thái! Cát Vi Dân nghiến răng ken két.
“Nhưng tớ cũng không định mặc.”
“A, tớ cũng không định để cậu mặc a!”
Cát Vi Dân sắc mặt càng đen hơn, mỗi một từ đều mang mùi vị giận dữ.
“Vậy cậu tính để cho ai mặc?”
Cao Tân sờ sờ sau đầu, “Cái đó, là lúc tớ mua bao cao su được tặng kèm, nói là để cảm ơn khách quen. Tớ thấy nó xếp khá dễ thương, lấy về định học cách xếp hộp thử.”
Cát Vi Dân đầu đầy hắc tuyến. Tên này thần kinh phát triển kiểu gì vậy? Cái kia có cái gì mà muốn học chứ. Này cũng không phải là trọng điểm, quan trọng là, tên này cư nhiên mua bao cao su đến nỗi được tặng cả qυầи ɭót, cậu ta rốt cuộc là mua bao nhiêu bao cao su rồi aaaaaa!
Vẻ mặt Cao Tân vẫn còn vô cùng nuối tiếc.
“A, lúc nãy nghe cậu nói, hình như để cậu mặc cũng rất hợp mà. Sao lại bán đi rồi?”
Cát Vi Dân hoàn toàn phát cuồng.
“Hợp cái tên não thối cậu á! Đi ch.ết đi!”
“Á, Tiểu Cát, sao cậu lại đánh tớ! A đánh! Cha mẹ ơi! Ui da…”
~*~*~*~